Chương 5: Quá nhiều vấn đề
“Chúc mừng sinh nhật, Ma Ma xinh đẹp.”
“Cảm ơn con.”
Trên bộ sofa giữa phòng khách dưới ánh sáng của chiếc đèn chùm lớn và nắng giữa trưa chiếu xuyên qua tấm màn vàng mù tạt. Mẹ ngồi trên băng ghế nở nụ cười tươi với hai người con trai đang ngồi hai bên.
Một tay nhận chiếc túi Chanel lớn màu đen từ con trai cả, tay kia là chiếc túi của cửa hàng Sephora, trong đó có một lọ nước hoa, kèm theo một tấm thiệp trắng sặc sỡ vẽ tay trang trí bằng những bông hoa từ con trai út.
“Jab đã làm thiệp cho Ma Ma hàng năm trong hai mươi bảy năm tuyệt hơn cả một chiếc túi Chanel nữa á” Jab nói với giọng nghèn nghẹn khi vùi mặt vào vai và ôm Ma Ma như khi còn nhỏ. Ma ma cũng cười gật đầu và khen là Jab rất tuyệt.
Sinh nhật của Ma Ma được tổ chức đơn giản vào thứ bảy, trùng với ngày sinh nhật. Sau khi dùng bữa trưa từ đầu bếp Omakase, người đã được đặt trước để mở bếp phục vụ tại nhà. Mẹ tự hào giới thiệu những món đồ mới của ngôi nhà.
“Cái này nè Jeng, bố con cho người làm một cái ghế cà phê mới rồi, đi bộ đến đó và ngồi chơi chút đi. Để Ma Ma điều chỉnh điều hòa cho mát nhé,” Mama nói với Jeng trong khi Jab đang nghe điện thoại trong phòng. Anh nhướng mày hỏi ngược lại.
“Cái nào vậy mẹ? Cái mà nong Jab đã làm hỏng phải không?”
“Phải đúng nó đấy. Hàng mới về lần này màu gỗ đẹp hơn trước. Rồi chúng ta ăn bánh gì đây để mẹ đặt hàng kho gửi lên thêm.”
“Đơn tháng trước đã hết rồi à mẹ? Jeng lần trước đã đặt một thùng lớn mà”
“Hết rồi. Gần đây, bạn bè của mẹ thường xuyên đến thăm nhà.” mẹ nói. “Mẹ cũng đã đặt một số đồ ăn nhẹ từ Ban Na Fai mà Nong Jab thích… Vì vậy chúng ta không cần phải làm bộ mặt như thế này. Để em con có thể ăn nhiều một chút đừng nghiêm khắc với em nó quá. Đi ngồi chơi trước đi nhé.”
Ma ma vừa nói vừa đẩy nhẹ lưng anh. Jeng chỉ gật đầu, hai tay giơ lên ôm lấy Ma ma và hôn lên má một cái rồi xỏ dép vào đi bộ ra bên ngoài. Qua khu vườn với đài phun nước ở giữa sân trước đến phía đối diện, nhà để xe.
Đích đến là ngôi nhà một tầng vuông vức nằm giữa vườn cây.
Với diện tích nhỏ gọn khoảng ba mươi mét vuông. Ngôi nhà này được xây dựng và được trang trí theo phong cách hiện đại khác với ngôi nhà chính. Nhưng vẫn sử dụng cùng một tông màu ngà, nơi này được gọi trong gia đình là Cà Phê. Đó là phần mở rộng của khu vườn được bố cho người làm trong ba năm.
Cà phê này là nơi được dùng làm nơi thư giãn khi Ma Ma mời bạn bè đến chơi. Bên cạnh nhà có cầu thang ngoài để đi lên sân nhỏ phía trên, bên trong trang trí theo phong cách Nhật Bản đương đại. Điểm nhấn bằng gỗ nhẹ. Ở các góc phòng là cây cảnh trong chậu đan lát mây làm cho màu xanh trông tươi tắn.
Ở phía bên phải là khu vực tiếp khách với bàn và ghế. Ba chiếc ghế đậu lười màu xám nằm rải rác khắp các góc phòng. Phía bên trái là quầy bar, phía sau quầy bar là bồn rửa tay, tủ lạnh hiệu Smeg màu kem. Một tủ đông kem khác với những kệ đầy đồ ăn nhẹ và đồ uống. Hầu như tất cả đều đến từ Thương hiệu nhập khẩu bởi Jian Group.
Bởi vì một trong những mục tiêu chính của việc tạo ra cà phê này là tìm chỗ cất đồ ở nhà được nhận khi bạn bè gửi tới hay tới thăm viếng. Nhưng thật buồn cười là bản thân anh ấy lại không thích nơi này cho lắm.
Jeng đứng trước tủ lạnh, cân nhắc các lựa chọn trong một thời gian dài. Có ý định tìm một cái gì đó để ăn vừa chơi vừa nói chuyện công việc với mẹ. Trước khi đóng nó lại và nhìn quanh các ngăn tủ, anh mở ngăn tủ trên cao và mắt anh dừng lại ở một túi lớn đồ ăn vặt giòn.
Phong bì màu cam có hình con hổ hoạt hình với ngọn lửa đang cháy.
Ăn vặt Ban Na Fai Cheetos điều mà Mama đề cập đến với các hương vị khác nhau được nhập khẩu từ Mỹ bởi vì Ban Nam Fai, đàn em thân thiết của Ma Ma, cũng đang kinh doanh cùng một doanh nghiệp.
Người thanh niên trố mắt nhìn con hổ in trên chiếc túi. Anh ấy… không ăn những thứ như vậy những thứ chứa đầy những chất phụ gia như thế này từ khá lâu rồi. Nó bao gồm đường tinh luyện, chất béo chuyển hóa hoặc bất cứ thứ gì không lành mạnh. Kể từ khi còn học cao học ở Boston.
Có nghĩa là đã mười năm rồi…. với hương vị này.
Nó mặn, thực sự mặn.
Đôi mắt sắc bén của anh ấy nhìn màu đỏ rực vì bột gia vị trên đầu ngón tay. Màu tổng hợp trông như thể đó không phải là thứ để ăn, anh cảm thấy vô cùng sợ hãi khi nuốt nước bọt, vẫn có thể cảm thấy vị mặn rõ ràng. Nhưng đồng thời… nó dường như là một hương vị giúp làm cho bạn cảm thấy tốt. Mang lại cảm giác giống như…an ủi…?. KHÔ𝗡G Q𝑈Ả𝗡G CÁO, đọc 𝒕𝙧uyệ𝓃 𝒕ại — 𝒕𝙧um 𝒕𝙧uye𝓃﹒v𝓃 —
Một tay gập mép túi xuống. Đang chuẩn bị làm tiếp thì cửa Cà phê mở ra. Thật tốt khi Jab đã đến. Sẽ có em trai giúp anh ấy ăn vì nó rất to anh ấy có lẽ sẽ không ăn-
“Mày là ai!? “
Tay anh như đông cứng lại, Kittipong ngước nhìn Pongkitti. Người vừa hét lớn, đứng chỉ thẳng vào mặt anh với vẻ mặt nghiêm khắc giữa cánh cửa đang mở. Chàng trai cau mày và nhìn lại một cách bất lực.
“Tao là anh mày đây”
“Không! Không phải… hia….”
“…”
“Ăn Cheetos?”
Hai ánh mắt nhìn nhau một lúc, Jeng thở dài một tiếng, anh cúi xuống nhìn bịch bánh… trước khi gắp thêm một miếng. “Gần đây anh bị căng thẳng về công việc.”
Căng thẳng… Thực sự căng thẳng.
Bởi vì ban đầu tôi cũng từng nghĩ rằng vị trí trưởng phòng không khó, nhưng tôi đã vô tình đảm nhận vị trí này với một bộ phận mới được thành lập trong hai tháng tôi không cảm thấy là quá sức.
Nhưng bây giờ, ngoài những trở ngại cá nhân trong việc quản lý các thành viên trong nhóm, các vấn đề nội bộ với các bên khác nhau đã lan rộng đến cấp độ các cổ đông càng đè nặng lên trách nhiệm của anh nặng nề hơn.
Mặc dù không rõ làm thế nào để tiến hành. Nhưng có một điều anh có thể chắc chắn là mọi thứ sẽ diễn ra theo đúng kế hoạch. Bởi vì tình hình hiện tại không có chỗ cho mọi lỗi lầm, và anh chỉ cảm thấy sự căng thẳng bị đè bẹp. Một cảm giác no nê trong lồng ngực anh vào lúc này khi anh và Jab đang ăn Chesstos cùng nhau.
Jeng lấy đũa và dùng chúng để gắp. Trong khi của Jab là một chiếc thìa ăn cơm.
“Lại nhiều vấn đề à? Công việc à?” Jab hỏi trước khi xúc một miếng lớn từ miệng túi. Anh gật đầu và đặt đũa xuống.
“Ừm, dạo này còn hỗn loạn hơn.” Jeng đứng dậy và cầm lấy ly ở quầy bar. Trong khi tiếp tục cuộc trò chuyện khi anh ấy lấy nước từ tủ lạnh “Còn em dạo này thế nào?”
Mặc dù họ sống chung trong một căn hộ. Nhưng hai anh em hiếm khi nói chuyện với nhau, mặc dù hầu như sáng nào Jeng cũng lái xe chở em trai đến trước tòa nhà nơi nó làm việc. Nhưng Jab luôn ngủ gật trên đường đi.
Jab nhai hết miếng Cheetos cho đến khi trả lời. “Cũng nhiều việc giống vậy nhưng nó vui. Được làm điều gì mới mẻ, nhiều điều tốt nữa.”
“Thật tốt đấy.”
“Nhưng tử vi tình yêu vẫn giảm, phải làm gì tốt đây hia? Jab đã đổi cả số theo lời thầy bói của Ma Ma, trông cũng chẳng khá hơn chút nào.” Anh vừa nghe vừa thở dài. Đi bộ trở lại với hai ly nước. Đưa một ly khác cho đứa em đang cau có nhận lấy và trả lời một cách trung thực.
“Làm gì cũng không được hết, đừng chống lại số phận.”
“Mặc kệ hia, Jab sẽ chống lại, Jab thích cậu ấy.”
Jeng để Jab ngồi ồn ào một mình mà không nói gì tiếp. Quyết định ăn Cheetos một miếng nữa rồi sau đó bỏ đũa vào bồn rửa bát. Nhận được cuộc gọi từ bố mẹ anh quyết định quay lại vào nhà. Và chỉ có thể hy vọng sẽ có cách gì đó để thay đổi mọi thứ tốt hơn. Nhiều thứ đã được lên kế hoạch và mong rằng sẽ không bị lệch đi.
– –/–
“Đối với Thông điệp chính, được đưa ra là Feel Fresh stay fine, Bởi vì muốn nó dễ hiểu nhưng liên quan giữa sản phẩm và người dùng tiêu thụ nhiều nhất bằng cách chọn sử dụng các từ được trích xuất từ tên của dòng Fresh and Fine by Forge. Ở trang tiếp theo, chúng ta sẽ nói về…”
Âm thanh của buổi tập thuyết trình vang vọng trong phòng ngủ khi Pat đi vòng quanh và tự nhủ phải đứng yên trước khi bắt đầu tập lại từ đầu.
Anh định kỳ cúi xuống để kiểm tra nội dung của các ghi chú, giữ cho nó phù hợp với cách nói cố gắng điều chỉnh sao cho tốt nhất. Đối với phần trình bày của F49, vừa bị hủy bỏ đột ngột sau đó hoãn lại đến thứ ba lúc mười một giờ.
Bây giờ nội dung trong các slide đã được gửi cho khun Jeng hết rồi. Nhưng Pat vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng tốt. Bởi vì được lệnh điều chỉnh lại.
“Trong phần kế hoạch bây giờ team đã cố gắng đặt nó trong sáu tháng, sẽ được chia thành 3 giai đoạn—–”
Đinh!
Tiếng thông báo từ điện thoại phát ra, Pat cầm lên xem thì phát hiện là tin nhắn của P’Ae. Nhắn tin bảo Pat đừng bán linh hồn cho Jian Group nữa cùng với lời mời đi ăn tối tại căn hộ của phi Beam. Bây giờ là 2:30 chiều ngày Chủ Nhật.
Phát nhắn trả lời và từ chối. Cùng lúc đó, điện thoại lại rung lên với thông báo trên thanh trên cùng của màn hình.
‘Cuộc họp số 1 của Nhóm F49 & Jian (Marcomm & Digital)’ đã được thay đổi.’
Lịch hẹn đã được thay đổi?
Pat ngay lập tức mở thông báo ra xem. Đôi mắt lướt qua các chi tiết của cuộc họp trong thứ ba, vừa được gửi bởi phi Pang.
Trước khi anh có thể cảm nhận được sức nóng khắp cơ thể mình. Bởi vì ngọn lửa từ công việc…. điều đó sẽ phải cần đốt cháy.
Bởi vì cuộc họp lúc mười một giờ ngày thứ ba vừa được chuyển đến tám giờ ngày thứ Hai. Đó chính là ngày mai.
Ý định chuẩn bị trước phải bỏ. Và thay thế bằng làm việc cho đến nửa đêm Pat phải vội đến mức không có thời gian để nói chuyện điện thoại với bố. Bố có gọi nhưng Pat bắt máy và nói rằng hãy nói chuyện vào ngày mai.
Pat vội vã làm việc hết sức có thể. trước khi phải đối mặt với điều anh ghét nhất kể từ thời đi học. Đó là, mang bộ não trống rỗng vì ngủ không đủ giấc với thân hình không được tươi tắn để đi đến cuộc họp.
Tiếng đồng hồ báo thức lúc năm giờ rưỡi đánh thức Pat dậy.
Cơn đau đầu và cảm giác buồn nôn ập đến ngay khi mí mắt anh còn chưa mở, anh mới ngủ được ba tiếng đồng hồ. Nhưng phải vội vàng vì Pat vẫn muốn xem lại slide và xem có nên điều chỉnh lại các ghi chú ở trang nào không. Tập luyện lặp đi lặp lại bởi vì học bằng tiếng anh khiến Pat không quen nói tiếng Thái một cách trang trọng. Từ lúc cố gắng tập đến giờ chưa có lần nào có thể nói trôi chảy.
Nhưng không còn nhiều thời gian để lặp lại và phải nhanh chóng ra khỏi nhà cùng với sự lo lắng. Pat bận rộn với công việc đến nỗi quên cả đói. Vì vậy, Pat đi bộ đến tòa nhà với cái bụng trống rỗng vào lúc bảy giờ mười lăm phút. Không có ai trong cả văn phòng ngoại trừ người trong phòng quản lý.
Pat đặt chiếc túi lên bàn. Trước khi cầm máy tính với với tình trạng pin chỉ còn một nữa đi tìm khun Jeng…..chỉ để có một cái đầu nóng vào buổi sáng.
“Tối qua, tôi đã cố gắng xem qua các slide của bạn và chỉnh sửa chúng vì có lẽ bạn không thể làm kịp. Chút nữa chỉ cần sử dụng tập tin của tôi để trình bày.”
“…”
“Hoặc nếu bạn chưa sẵn sàng làm việc với tệp mới này tôi sẽ trình bày- “
“Sao cũng được ạ” Pat biết nói thế là thô lỗ, và giọng điệu của anh không được bình thường cho lắm.
Nhưng Pat đã quá tức giận để quan tâm. Nếu có bất kỳ lời chửi bới đáp trả nào, Pat sẵn sàng nhận.
Có sự im lặng sau những lời nói đó. Mắt dán chặt vào bàn làm việc. Pat thấy khun Jeng đặt một chiếc bút bên cạnh ipad của mình. Trước khi lật màn hình đưa cho Pat, anh hỏi lại.
“Vâng?”
“Bạn có muốn xem thử không?”
“Vâng,” anh đáp ngắn gọn, trước khi đưa tay ra đón lấy. Rồi Khun Jeng đứng dậy rời khỏi ghế và bước ra khỏi phòng.
Phông nền trình bày là một nền trắng với phông chữ màu xám đậm được in tên dự án được căn chỉnh ở góc trên bên trái. Mà Pat nhớ rằng Pat đã tự làm. Tay trái lướt, chậm rãi đến từng trang Pat nghĩ mình sẽ chú ý xem để hiểu. Nhưng rồi Pat cảm thấy như toàn bộ cơ thể mình bắt đầu tê liệt dần dần, cảm thấy như tay mình bắt đầu mất khả năng cầm nắm.
Cảm giác như tất cả những nỗ lực của bản thân đã làm trong gần một tháng qua đều trở nên vô nghĩa.
Khun Jeng nói rằng khun Jeng vừa làm xong slide này tối hôm qua. Điều đó khẳng định thêm khả năng của ông chủ này của Pat thực sự rất tốt.
Vì thời gian mấy tiếng từ đêm qua của khun Jeng có thể tạo thêm hai mươi trang slide mới được thêm vào. Nó có thể được thực hiện từ việc tự thêm nội dung. Điều chỉnh hầu hết tất cả nội dung của Pat. Có thể xác nhận bố cục phông chữ, thay đổi ảnh mê Pat đã chọn đến khi hỏng cả mắt mới đẹp hơn trước.
Và chỉ với vài giờ từ đêm qua của khun Jeng làm cho Pat thay đổi suy nghĩ của bản thân.
Lúc đầu, Pat nghĩ rằng slide của mình đẹp và tốt, nhưng bây giờ…Pat mới hiểu ra từ đẹp và tốt theo nghĩa của Khun Jeng, đó là một tiêu chuẩn rất cao. Pat bắt đầu hiểu rằng ba tuần nỗ lực của Pat chẳng là gì so với việc bỏ ra một đêm của khun Jeng. Pat bắt đầu hiểu….về sự quan trọng của bản thân hơn là một chút.
Và Pat vừa mới biết thêm một khía cạnh khác của khun Jeng.
Ngoài xấu tính, nghiêm khắc và tham công tiếc việc, Khun Jeng còn là một ông chủ không tôn trọng cấp dưới như Pat. Không tin tưởng vào công việc của Pat, nó càng nhấn mạnh sự thấp kém về vị trí của chính mình.
“Đêm qua tôi đã cố gắng xem qua các slide của bạn và điều chỉnh chúng. Vì rất có thể bạn không thể làm kịp.”
Tự điều chỉnh
Pat có thể làm không kịp
Cuối cùng, nếu khun Jeng tự làm ngay từ đầu sẽ dễ dàng hơn việc phải đợi Pat làm, và để Pat sửa đi sửa lại hàng chục lần như thế.
Trong vòng chưa đầy năm phút, Khun Jeng quay trở lại phòng với hai chai nước nhỏ, một trong số đó được đặt phía trước mắt Pat. Pat khó nhọc nuốt từng ngụm nước miếng trong cổ họng trước khi nói lời cảm ơn.
“Bạn vẫn ổn chứ?” Một giọng nói trầm hỏi.
Trong lúc suy nghĩ hỗn loạn, Pat vẫn có thể nghe rõ mọi thứ, âm thanh phát ra khi Jeng ngồi xuống. Đóng bao iPad, gập màn hình lại, đặt máy lên bàn. Nhặt một chai nước và mở nắp, những âm thanh đó xác nhận với Pat rằng mọi thứ đang thực sự xảy ra ngay bây giờ. Cảm giác tồi tệ mà anh ấy có về tình huống này là đúng.
Mặc dù là nó thật tệ, tệ nhất, tồi tệ hơn những gì Pat từng cảm nhận được ở độ tuổi này của mình.
Bởi vì Pat luôn rất hào hứng với công việc này, nhưng hiện tại sự cố gắng của Pat hóa ra chỉ là một công việc không được sử dụng.
“Lát nữa Pat sẽ trình bày phần của Kế hoạch Truyền thông cũng được. Nó được trình bày dưới dạng bảng”. Pat trả lời cho câu hỏi. Bởi vì đó dường như là trang duy nhất còn lưu giữ tất cả thông tin từ những ý tưởng và kỹ năng của Pat mà phi Nan đã giúp đỡ trong suốt thời gian vừa qua.
Pat chỉ mong nhận được lời xác nhận từ Khun Jeng bởi vì bây giờ Pat không thấy hào hứng và không muốn tham gia công việc này nữa rồi.
Phát chỉ mong muốn như vậy.
Nhưng khun Jeng…. vẫn sẽ làm cho nó tồi tệ hơn.
“Chỉ thế thôi à?”
“…”
“Bạn định chỉ trình bày một trang trong số ba mươi trang slide à?”
“Vậy thì Khun Jeng muốn Pat trình bày gì thì cứ nói ạ.” Vô tình thốt ra mà không kiềm chế được cảm xúc trong giọng nói.
Khun Jeng im lặng đi. Chiếc iPad trên bàn đã được bật lại và Pat có thể nhìn thấy khun Jeng đang nhìn vào slide đó. Đột nhiên một âm thanh thông báo từ điện thoại của họ reo cùng nhau. Đó là một thông báo cuộc hẹn từ lịch, nói rằng còn mười lăm phút nữa mới đến giờ họp.
“Như thế cũng được” ông chủ trẻ nói và đứng dậy nhặt ipad lên giữ nó cùng với điện thoại “Bạn trình bày bảng Kế hoạch truyền thông, nhưng trong quá trình trình bày của tôi, nếu có bất cứ điều gì để bổ sung, bạn luôn có thể nói chuyện.”
“Vâng” nhưng trong thâm tâm, Pat bây giờ không muốn trình bày thêm bất cứ điều gì nữa hết.
Pat đứng dậy sau khun Jeng. Cầm trên tay chiếc laptop của mà chưa mở công việc ra để xem, định để nó lại trên bàn nhưng Khun Jeng bảo Pat hãy cầm nó theo cùng.
“Khun Aoi và Khun Pang không tham gia cuộc họp. Tôi muốn bạn viết biên bản cuộc họp”
“Vâng”
Tưởng rằng mình sẽ trình bày công việc mà mình đã dày công chuẩn bị trong gần một tháng qua thì cuối cùng…. Pat ghi biên bản cuộc họp.
– –/—
Khi đến phòng họp, Pat nở nụ cười tươi giơ tay chào đội Forge. Hôm nay, buổi họp có bảy người, do khun Nick, một người trạc tuổi khun Jeng là người dẫn đầu.
Khi khun Nick giới thiệu bản thân Pat biết được rằng Khun Nick là đại diện của đội Markom, người được Khun Ruedee giao thay đảm nhận công việc này. Bên cạnh là Khun Ple, nhóm PR, Khun Yui, nhóm Chiến dịch và bốn thành viên khác trong nhóm.
Ông Somsak, giám đốc của họ, mở đầu cuộc họp như mọi khi. Trước khi nhóm Markom bắt đầu trình bày. Trong khi chờ đợi, Putt vừa ghi chú những nội dung quan trọng vừa tìm kiếm điểm kết nối với công việc của nhóm mình.
Bởi vì những suy nghĩ của Pat cứ tiếp tục hoạt động một cách mất kiểm soát, mặc dù Pat biết rằng dù Pat có suy nghĩ như thế nào đi chăng nữa thì nó cũng trở nên vô ích.
Cảm thấy bản thân vẫn không có khả năng, kinh nghiệm không đủ dể sử dụng trong thế giới công sở thực tế.
“Cảm ơn, tôi xin phép nhận xét về phần của team Markom trước, làm phiền khun Man quay lại trang đầu tiên một chút”
Phần hỏi đáp bắt đầu. Khun Nick trông rất hiểu biết mặc dù nói chuyện khá vòng vo. Pat cố tình xem qua các trang slide của Markom trong khi đưa ra các nhận xét trong đầu.
Vì slide của team này bố cục rất bình thường hình ảnh giống như hình ảnh cái mà Pat đã sử dụng nhưng không vượt qua sự kiểm tra của khun Jeng. Bố cục nội dung chưa đều, font chữ lỗi, mép giấy chưa thẳng. Nhưng đó cũng là công việc của đối tác. Nó càng nhấn mạnh rằng tiêu chuẩn làm việc của khun Jeng cao đến mức Pat sẽ không có đường với tới được.
“Xin chào một lần nữa, khun Nick, khun Ple, khun Yui và tất cả đội.” Khun Jeng bắt đầu cởi mở khi đến lượt của đội kỹ thuật số. “Hôm nay tôi đi cùng Khun Phat, team sẽ trình bày về Digital Marketing Strategy* và Kế hoạch truyền thông của F49 trong 6 tháng, plan này lập dưới dạng đầy đủ nhất có thể. Nhưng cuối cùng, nó có thể được giảm bớt hoặc cắt giảm cho phù hợp. Sự phù hợp khi tích hợp với các phân khúc tiếp thị khác. Hãy bắt đầu ngay bây giờ.”
Bài thuyết trình bắt đầu và chỉ qua ba trang Pat đã được hiểu biết thêm rằng ngoài kiến thức và giỏi làm slide, Khun Jeng còn có kỹ năng thuyết trình không kém.
Cùng với tư thế ngồi trang nghiêm, khuôn mặt, hình dáng, y phục chỉnh tề, đó là một hình thức hoàn chỉnh khiến mọi lời nói đều dễ chịu.
Pat vẫn giận khun Jeng không có dấu hiệu giảm bớt. Nhưng không thể không công nhận khả năng của khun Jeng một lần nữa. Khi xem các slide thời gian được nhấn để chuyển trang liên tục trên màn hình lớn nhìn rõ chi tiết. Pat bắt đầu hiểu tầm quan trọng về việc đặt logo và căn lề đều trên mỗi trang, vì nó trông gọn gàng và hiệu quả hơn.
“Khi nói về lối sống quan tâm đến sức khỏe của những người ngày nay, đối tượng mục tiêu* của chúng tôi rất rộng. Theo biểu đồ bạn có thể thấy — Từ đây, nhóm của tôi đã cố gắng phân tích tất cả 6 mạng xã hội phổ biến ở Thái Lan, đó là Facebook, Youtube, LINE, Facebook Messenger, Instagram và Twitter. Từ nhóm Phân tích dữ liệu* kết hợp với diễn giải từ góc nhìn của marketer, tập trung nghiên cứu chi tiết thông tin đối tượng của từng nền tảng để nội dung được tối ưu hóa cho từng nền tảng. Có thể được tạo để có trải nghiệm khám phá F49 trực tuyến hoàn chỉnh nhất.”
Xuyên suốt văn bản dài, Khun Jeng có thể giải thích trôi chảy với tốc độ không quá nhanh cũng không quá chậm. Ba slide tập trung vào hình ảnh đẹp mắt, câu chuyện được thay đổi theo tay bấm điều khiển, phù hợp với nội dung nói. Đôi mắt của người nghe không hề rời khỏi các slide.
Nó giống như nói hơn là thuyết trình. Hoàn toàn không có sự vấp váp, dò dẫm và nói những lời như “Trang tiếp theo là” như cách Pat vẫn bị mắc kẹt trong lúc tập luyện một mình.
Giao tiếp bằng mắt và ngôn ngữ cơ thể.
Chuyển tiếp mượt mà và tự nhiên giữa các slide.
Trong đầu Pat nghĩ về bài tập về nhà. mà khun Jeng yêu cầu để làm. Hai điều này là một phần của tiêu chí chấm điểm cho bài thuyết trình. Và Pat đã tận mắt chứng kiến rằng nếu anh ấy làm tốt thì cần phải làm những gì… Nhưng điều đó vẫn không giúp xua đi cảm giác tồi tệ trong lòng một chút nào.
Bởi vì sự thật là Pat đã đến làm việc ở đây cùng với kinh nghiệm ít ỏi.
Nhưng không tìm thấy bất kỳ cơ hội hoặc thậm chí không gian để thực sự học hỏi. Ngoài những điều được biết thêm từ căn phòng làm việc vuông vức của khun Jeng.
“Là một phần của kế hoạch sáu tháng Khun Pat sẽ là người trình bày cho mọi người nghe về điều đó.”
Buổi thuyết trình của Jeng trôi qua rất nhanh, áp lực vốn đã có lại càng tăng thêm vì Khun Jeng vừa đặt ra một tiêu chuẩn rất cao. Pat ngồi thẳng lưng, hụt hơi tay anh run run khi đưa ra đón micro khun Jeng vừa đưa qua.
Nhưng rồi mọi thứ đóng băng ở đó với giọng nói của khun Nick.
“Đợi chút, Khun Jeng là…” Pat quay lại thấy khun Nick cau mày nhìn vào các ghi chú trên iPad của bản thân. Bàn tay đặt bút xuống và ngước lên nhìn vào mắt họ “Tôi không nghĩ rằng cần phải làm đến mức này. Nghĩ rằng khun Jeng sẽ mang đến những cung cấp đại khái. Tức là chúng tôi không có đủ ngân sách để đưa vào nhiều nền tảng cỡ đó. Vì vậy, những gì chúng tôi sẽ làm như nhóm của khun Man đã nói, tập trung vào việc thiết lập các biển báo và hiển thị trên màn hình tại các nhà ga. Biển quảng cáo trên đường phố và đặt nặng việc đào tạo nhân viên bán hàng trực tiếp. Có thể thấy rõ kết quả hơn đo KPI* nhân viên trước cũng như vậy. Về phần này tôi đã thảo luận trong cuộc họp của các nhóm liên quan khác.”
“Vâng, về vấn đề đầu tiên. Đầu tiên là như tôi đã nói lúc đầu đây là lộ trình đầy đủ mà tôi trình bày vì xu hướng của thời đại này. Cá nhân tôi nhìn thấy khả năng và tiềm năng mà tiềm lực của F49 có thể tự đẩy mình hướng tới có thể phân tầng khi thích hợp.”
“Vâng”
“Vâng. Về vấn đề thứ hai, liệu đó có phải là một dấu hiệu trên màn hình tại các nhà ga, trên bảng quảng cáo trên đường phố hoặc thậm chí bán hàng trực tiếp. Đó là một phần của Tiếp thị ngoại tuyến* mà tôi đã hiểu chúng ta phải làm. Do đó muốn tách biệt với phần kỹ thuật số mà tôi đã trình bày. Mục đích rõ ràng là khác nhau. Trong phần kỹ thuật số, tôi dự định tập trung vào việc xây dựng Nhận thức về thương hiệu, bao gồm cả việc thông báo các chương trình khuyến mãi khác nhau. Đó sẽ là động lực để mọi người mua hàng tại cửa hàng phía trước trạm xăng một lần nữa.”
“…”
“Nhưng trong phần mua hàng, có một điều tôi muốn đề xuất, đó là bán hàng trực tiếp. Mặc dù nhân viên cửa hàng của Forge được biết đến với dịch vụ của họ. Nhưng ngày nay có những con số minh họa cho các khuyến khích mua hàng giảm khi người tiêu dùng được bán trực tiếp bởi nhân viên cửa hàng, theo một cuốn sách nghiên cứu gần đây của Boston Consulting Group với Facebook. Tôi sẽ gửi email cho Nick và nhóm của anh để xem xét vấn đề này sau cuộc họp.”
Giọng của khun Jeng mượt mà. Truyền đạt một thông điệp bí mật nhỏ trong câu cuối cùng.
Pat có thể cảm thấy rằng bầu không khí không tốt lắm. Và những cảm xúc tiêu cực trong lòng lại càng trở nên tiêu cực với mọi thứ.
“Vâng, cảm ơn,” người thanh niên trả lời với một nụ cười tỏa ra sự không hài lòng của anh ta “Nhưng dù sao, tôi muốn xác nhận. Rằng cuối cùng chúng ta có lẽ làm theo phương án ban đầu là tốt. Tôi nghĩ rằng hội đồng quản trị chưa sẵn sàng đầu tư vào kỹ thuật số như thế này, về kế hoạch thì chưa cần phải trình bày, tôi muốn nhóm của bạn điều chỉnh chiến lược trở lại như trước. Dễ dàng hơn. Hãy cố gắng loại bỏ công việc của năm ngoái. Đến xem và làm theo kiểu đó cũng được Không cần viết nhiều. Bởi vì tiếp theo chúng tôi sẽ thuê agency để làm tốt việc đó.”
“Vâng, tôi nhận thức được tất cả mọi thứ. Tôi và nhóm của mình sẽ cố gắng điều chỉnh nó, nhưng tôi đã nói trước với các bạn rằng tôi sẽ từ chối làm theo cách cũ. Bởi vì các xu hướng đã thay đổi. Và nhóm của tôi sẽ phải hỏi chi tiết để chắc chắn trước, không muốn chỉ chờ agency làm việc. Vì bản thân chúng tôi có cái nhìn sâu sắc về thương hiệu và khách hàng hơn các agency.”
“À, oke được rồi khun Nick. Tôi sẽ quay lại nói chuyện với team và điều chỉnh lại công việc” Khun Somsak, người đã im lặng hồi lâu, nhìn lên từ màn hình điện thoại ngắt lời khun Jeng một cách thô lỗ.
Nhưng vì ông Somsak ở vị trí cao hơn khun Jeng cần phải im lặng.
Pat lén quay sang nhìn người ngồi bên trái. Thấy nét mặt không vui, và được điều chỉnh bình thản trước khi cuộc họp kết thúc ở đó với cuộc hẹn tiếp theo trong hai tuần tới.
– –/—
Pat lặng lẽ đi theo khun Jeng ra ngoài đợi thang máy mà không nói chuyện. Trước khi xuống thang máy một mình vì Khun Somsak gọi Khun Jeng lại để nói chuyện.
Việc làm việc của khun Jeng rất đáng khen ngợi và có vẻ là mẫu mực, có thể truyền cảm hứng cho Pat. Pat chấp nhận điều này dù vẫn còn giận Khun Jeng rất nhiều mà không có dấu hiệu giảm bớt.
Và tóm tắt của sáng nay là Pat đã khẳng định rằng Khun Jeng là một người rất tài năng, nhưng rất xấu tính. Đó là lý do tại sao Khun Jeng có thể đi một mình, đi bất cứ đâu, rất xa mà không cần phải có một người cộng tác như Pat thế này.
Phát quay về văn phòng đang nói chuyện rôm rả như thường lệ vào buổi sángN nhiều người vẫn chưa thể ngồi vào bàn. Lặng lẽ ngửi thấy mùi bánh mì nướng từ tủ đựng thức ăn, cảm thấy đói bụng và muốn kiếm chút gì đó ăn để tìm lại chút hạnh phúc trong đời. Thực ra, chưa đầy năm phút trước, Pat đã có một ý định nhỏ mời phi Nan đi ăn trưa và kể lại tất cả mọi thứ. Nhưng Phi Nan dường đang mắc kẹt trong cuộc họp ở một tầng khác, trên bàn chỉ đặt những chiếc túi. Khiến Pat cảm thấy chán nản hơn trước
Anh đặt máy tính xuống bàn trước khi đi về phía phòng đựng thức ăn. Chợt ý nghĩ tuôn trào bị xáo trộn và cảm thấy như cơ thể mình tê liệt khi nghe thấy giọng nói của phi Aey nói từ phòng đựng thức ăn tương đối nhẹ nhưng vẫn rõ ràng
“Pat là gay, tao đoán thế.”
Pat?
Pat quyết định chưa bước vào, đứng ngoài một lúc, lắng nghe cuộc trò chuyện tiếp tục.
“Ồ, chắc không. Đẹp trai, rất tốt bụng, nhưng chế không mê chút nào.”
“Tao đã nói kể từ khi đó không ai tin.”
“Hừm, đâu phải ai cũng nhận ra đâu. Phi Arm cũng vậy.”
“Au, điều đáng chú ý là mày không hề nói chuyện với phi Arm và phi Prem. Nhưng…. Tao cảm thấy thoải mái về chuyện của nong Nan được rồi.”
“Humm, nói như kiểu Nan thành bạn gái của mày vậy. Nhưng mày đừng nghĩ sẽ cảm thấy yên tâm nhé thằng Arm, tao sẽ méc với vợ mày.” Kết thúc câu nói phi Aey là tiếng cười phá lên của cả nhóm tám chuyện.
Bí mật nghe lén những điều họ đang bàn tán. Nhưng coi như ý định đã thành công. Pat thực sự cảm ơn P’Sun. Và sau khi biết điều này, Pat bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn một chút. Ít nhất là từ giờ trở đi Pat có thể ở cùng với phi Nan mà không phải lo lắng về bất cứ điều gì.
Và khi Pat tiến đến mép cửa phòng đựng thức ăn, cuộc trò chuyệncủa P’ Manao, P’ Aey và P’ Arm đã bị cắt ngang.
“Oh Nong Pat, họp xong chưa?” Phi Manao giả vờ chào với nụ cười rạng rỡ, Pat gật đầu đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.
“Vâng, chào phi.” Pat bước vào bên cạnh phi Aey đưa tay mở chiếc tủ trên đầu. Lấy một bịch bánh mì vị quả óc chó nam việt quất ra và đặt một lát lên lò nướng bánh. Trước khi mở tủ lạnh lấy một hộp sữa sô cô la.
Ly nước đầu tiên chảy xuống cổ họng tôi, vị ngọt ngào mà Pat thích chẳng giúp chữa trị được gì. Ngoài ra, nó còn gây ra các triệu chứng như buồn nôn bởi cơ thể không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Mọi người đã bỏ đi. Pat đặt đĩa bánh xuống bàn và ngồi xuống ăn chậm rãi. Không vội vã như mọi nay vì hôm nay Pat không biết phải làm gì tiếp theo, cho đến khi sếp của Pat quay trở lại.
Hoặc thậm chí nếu khun Jeng quay trở lại. Pat vẫn chưa biết liệu mình có phải làm gì nữa hay không, liệu Pat có còn quan trọng với quá trình làm việc trong dự án này nữa hay không.
– –/—
Pat cố gắng không nghĩ đến bất cứ điều gì như thế này. Nhưng càng muốn ngăn mình lại với thực tế này. Nó càng khiến cảm giác tồi tệ tăng thêm.
Bởi vì rồi cuối cùng, Pat thực sự chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ không có quyền bày tỏ ý kiến thậm chí không có quyền phát biểu điều gì trong cuộc họp ngoài những lời xin chào hoặc cảm ơn.
– –/—
Nan:
– I’m coming back.
– How are you holding up?
– Let’s go for lunch. I’m gonna treat you kiddo <3
Một tin nhắn xuất hiện vào buổi trưa Khiến Pat mỉm cười sau khi gửi sticker gấu trúc đang khóc cho Nan nói rằng hôm nay là buổi sáng tồi tệ nhất trong hai tháng. Pat tắt máy tính để ở chế độ Sleep, đứng dậy cầm lấy ví tiền cho vào túi quần. Nghe tiếng máy quét mở khóa cửa trước, Pat mỉm cười quay người lại nhìn.
Nhưng khi nhìn lên để xem đó là ai. Pat quay đi với một biểu cảm cứng đơ trên khuôn mặt bàn tay lại một lần nữa siết chặt.
Khun Jeng quét mắt nhìn xung quanh. Chỉ nhìn thoáng qua sau đó quay qua bắt gặp ánh mắt của Pat, “Khun Nan, không ở đây ư?”
“Phi Nan đang họp rồi ạ.”
“Vậy nếu cô ấy quay trở lại, hãy bảo cô ấy đến và nói chuyện với tôi, ngay luôn nhé.”
Pat không có thời gian trả lời. Vì khun Jeng bước vào phòng trước với dáng vẻ vội vã. Tâm trạng của Pat còn tiêu cực hơn trước… khun Jeng này không quan tâm đến việc nghỉ ngơi của người khác thực sự.
Chưa đầy năm phút sau, phi Nan quay lại văn phòng. Pat chỉ có thể nhìn vào khuôn mặt người phụ nữ đang mỉm cười với khuôn mặt ảm đạm. Thông báo tin nhắn từ ông chủ xấu tính trước khi xuống ăn một mình.
Bữa trưa này, Pat đã tiêu tiền để mua hạnh phúc dưới dạng thịt bò hầm trong rượu vang đỏ, khoai tây nghiền và mỳ Ý với sốt pesto từ khu ẩm thực trong trung tâm mua sắm, những thứ có giá bằng ngân sách của ba bữa ăn trưa. Pat định trên đường về văn phòng sẽ ghé vào mua một ly trà sữa trân châu nhưng rồi có chút trục trặc.
Đinh!
[Khun Manao mời pat tham gia nhóm]
Khaopod P.:
Đang ở cùng phi Ying
Hãy trì hoãn thời gian
Hãy cùng nhau ghé thăm Sephora.
Prempreecha:
Oke bánh đã sẵn sàng
Đang trở về từ Zenworld
Khaopod P.:
Ok đến tòa nhà
Điều trục trặc ở đây là một bất ngờ cho sinh nhật của phi Ying. Mà Pat vừa được thêm vào nhóm mười phút trước.
Đó là một thông lệ trong văn phòng mà Pat đã tham dự một lần trong tháng trước, nhân dịp sinh nhật phi Pum. Đến lần này, vẫn như cũ Pat không có vai trò gì nhiều, chỉ bước lên và hòa vào team để vỗ tay và hát mừng sinh nhật cho P’ Ying. Pat đã không nói gì nhiều hơn chào buổi sáng và buổi tối kể từ sự kiện từ điển. Sau ngày hôm đó, Pat không được giao bất kỳ công việc dịch thuật nào từ bất kỳ ai nữa.
Nhưng chuyện đó hóa ra chỉ là một vấn đề nhỏ trong cuộc sống công sở của Pat so với những gì xảy ra sáng nay.
– –/—
” Ying thổi nến đi nào.” P’Pang hét lên giữa phòng nghỉ của nhân viên, theo sau là tiếng cười của những người như Phi Aoey và phi Arm đang đứng cầm bánh bên cạnh.
“Đi nào đặt bánh trên bàn của Khun Chai,” P’ Aey nói với P’ Pang, người đang chậm rãi dọn đĩa bánh lên bàn.
Người thư ký cấp cao ngẩng đầu lên và nở một nụ cười với Pat, người vừa đi ngang qua để đổ đầy nước vào chai nước rỗng.
Trên chiếc bàn ở giữa tủ đựng thức ăn, còn lại một phần tư bánh mà P’Arm đang chia và dọn ra đĩa. Pat đã bí mật nhìn thấy nó ngay từ lúc thổi tắt ngọn nến. Đó là một chiếc bánh trái cây với kem tươi, trông rất ngon miệng. Nhưng Pat thật sự không muốn ăn bởi vì đang còn no với bữa trưa.
Thật ngu ngốc, tôi biết, nhưng Pat thực sự không muốn ăn bởi vì đây là bánh sinh nhật của phi Ying.
“Nong Pat lấy một miếng không?” P Arm ngẩng đầu lên và hỏi sau khi đặt miếng cuối cùng lên đĩa. Pat lắc đầu trả lời trong khi hai tay vẫn đang cầm bình để lấy nước.
“Không, cảm ơn ạ.” Đã được nửa chai nước, Pat nghĩ rằng cuộc nói chuyện xã giao sẽ kết thúc ở đó. Nhưng P’Manao bước đến đón lấy đĩa bánh và phá vỡ sự im lặng. Ngoài mong đợi của Pat.
“Ugh, hai người đang làm gì với nhau vậy?”
Nhưng Pat không nghĩ là P’Manao lại bắt chuyện… kiểu như thế này.
Pat dường như hiểu ý định của giọng điệu trêu chọc. Nhưng không biết trả lời thế nào, Pat im lặng và quyết định bỏ đi khi xong việc.
“Nói chuyện với nhau như anh em nhỉ. P’Arm không phải kiểu được yêu thích của gay phải không.”
Nhưng vì một số người không muốn im lặng và vẫn nói những điều ngu ngốc nên Pat phải trả lời.
“Nói những điều như vậy có vui không?”
Âm thanh duy nhất vang lên sau lời nói của Pat là âm thanh của tiếng nước chảy tràn khỏi bình. Pat cúi đầu xuống một lúc chỉ để sử dụng bàn tay run rẩy của mình để đóng nắp chai nước. Trước khi nhìn lại hai tiền bối trong bộ phận đang nhìn nhau với đôi mắt bối rối. Một sự xấu hổ thoáng qua khuôn mặt cả hai khi quay sang nhìn Pat.
“À, uh, đi làm việc đi thôi” Phi Manao nói khẽ trong khi đi thẳng đến bồn rửa bát đặt đĩa vào trong trước khi lao ra ngoài.
Pat cố điều chỉnh hơi thở cho bình thường. Trong khi trái tim đang đập thình thịch liên tục Pat đã ở trong một tâm trạng tồi tệ kể từ buổi sáng. Nó chỉ trở nên tốt hơn một chút rồi lại rơi xuống vực thẳm.
Và nó vẫn có thể trở nên tồi tệ hơn. Bởi vì phi Arm không chịu im lặng
“Oh Nong Pat dữ dằn quá.” P’Arm nói với một tiếng cười khan, “Chỉ đùa một chút thôi mà.”
Nhưng ngay cả khi P’Arm không nói gì cả. Nội dung câu nói vừa rồi đã đủ tởm. Và P’Arm vẫn còn mặt mũi vỗ nhẹ vào vai Pat.
Và mặc dù Pat có nhiều điều muốn nói. Nhưng tay anh ấy nhanh hơn suy nghĩ, Pat lao tới nắm lấy cổ áo của người đàn ông trẻ và tiến lại gần một cách mãnh mẽ, nhìn vẻ mặt hoảng hốt của đối phương trong giây lát…. cũng cảm thấy tồi tệ về tình trạng của chính mình không kiềm chế được cảm xúc đến khi phải buông tay khỏi cổ áo. Người phi Arm đập vào cạnh bàn tạo ra một tiếng động lớn.
Điều cuối cùng trong mắt Pat trước khi bước ra ngoài. Đó không phải là hình ảnh của phi Arm đang nhíu mày nhìn Pat. Trong khi giơ tay chỉnh lại quần áo của mình. Nhưng đó là hình ảnh một đốm đỏ nhỏ trên camera an ninh ở góc trần nhà trong phòng.
“Phi đi họp ở tầng 48. Vui lòng đánh dấu thông tin liên quan đến F49 trong các báo cáo này và gửi lại cho phi vào cuối ngày hôm nay na – Nan”
Mắt anh đọc dòng chữ trên tờ giấy ghi chú màu vàng trên tập tài liệu dày trong tay, đọc đi đọc lại hơn mười lần. Dù nội dung chỉ là mệnh lệnh của phi Nan và Pat đã đọc và hiểu ngay từ lần đầu tiên.
Nhưng bàn tay vẫn không thể ngừng run rẩy, hơi thở khó nhọc, những suy nghĩ đang xung đột dữ dội trong đầu, Pat không còn có thể xử lý bất cứ điều gì tiếp nữa.
Trong quá khứ, Pat có thể đã may mắn được sống trong một xã hội không có phân biệt xu hướng tính dục. Chính vì thế Pat chưa bao giờ bị trêu chọc hay xúc phạm. Nhưng khi lớn lên, Pat đã từng nghĩ rằng nếu một ngày anh bị đối xử như vậy. Anh ấy sẽ trả lời lại như phi Nan đã làm khi bị phi Prem trêu chọc một cách tồi tệ hoặc có thể áp dụng điều đó cho mọi trường hợp, đối với những người không có đầu óc để suy nghĩ.
Không phải cách hành xử như vừa rồi.
Mặc dù hôm nay của Pat mọi thứ không tốt. Cả cơ thể không được nghỉ ngơi đầy đủ và tinh thần cảm thấy tồi tệ. Nhưng Pat không muốn lấy đó làm cái cớ cho hành động bộc phát của bản thân như vừa rồi.
Một tay với lấy chai nước để uống, cố gắng kiểm soát tâm trí bình tĩnh trở lại để thực hiện công việc được phi Nan giao.
Nhưng bởi vì hôm nay không có bất cứ chuyện gì đúng như ý. Và mọi thứ… nó vẫn sẽ tồi tệ y như nhau. Điện thoại của Pat rung lên cùng với một tin nhắn từ người đã khiến cho ngày hôm nay của Pat trở nên tồi tệ.
Kittipong A.: Hãy đến văn phòng của tôi ngay.