Chương 4: Sự bí ẩn tiếp tục
“55 baht ạ”
“Vâng cho gửi tiền phi.”
Thẻ giấy màu trắng có một nếp nhăn nhỏ ở góc. Được dùng thay tiền mặt cho cà phê Giấy có 10 ô vuông viền đen, mỗi ô có đóng dấu của quán bằng mực xanh. Khi nhân viên thu ngân lấy nó, Pat quay đi đứng xếp hàng ở phía bên kia, đó là hàng đợi đồ uống. Vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như trước, nhưng trong lòng lại thầm cười.
Cà phê miễn phí sáng nay có thể là một niềm vui nhỏ của một người làm công ăn lương thật sự.
Tâm trạng vui vẻ bước vào tòa nhà, xếp hàng chờ thang máy. Pat không uống cà phê ở quán này mỗi ngày nhưng đây là lần thứ hai để đổi coffe miễn phí. Nghĩ đến đây lại cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Đột nhiên nhận ra thì Pat đã làm việc ở đây được một tháng rưỡi.
Giây phút đầu tiên tưởng như đau khổ ấy đã trôi qua rất nhiều. Hiện giờ chỉ là những đau khổ vừa phải thôi, không phải vì nó đang khá hơn. Chỉ là Pat đang bắt đầu làm quen với nó.
– -/–
Không khí trong văn phòng sáng nay có vẻ hơi khác. Trong phòng làm việc của khun Jeng, nhìn qua rèm Khun Jeng đang nói chuyện với một người phụ nữ ngồi phía đối diện. Đối với những người khác họ đang ngồi tại bàn, tập hợp thành các nhóm và nói chuyện với nhau.
Pat chào mọi người khi anh ấy đi đến bàn của mình ở cuối. Pat nhớ tới thông báo hôm thứ sáu tuần trước của Phi Pang trong nhóm.
“Thông báo từ Khun Jeng. Một nhân viên mới ở vị trí Chuyên gia Digital Marketing sẽ gia nhập đội vào thứ Hai tuần sau, chuẩn bị chào đón người mới đến nhé.”
Trong một lối đi nhỏ trước khi đến bàn, Pat tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của phi Prem và Phi Arm. Nó khiến Pat có cảm giác như được quay lại khoảng thời gian mà cả anh và những người bạn đều chưa trưởng thành trong suy nghĩ.
“Trắng quá đi”
“Dễ thương nữa mày, nhìn kỹ đi”
“Còn trẻ không?”
“Không thằng chết tiệt Arm 27 rồi hình như P’Aoi đã nói. Chỉ là gương mặt trẻ thôi. Tao thích điều đó.”
“Mặc váy ngắn nữa. Tao muốn nhìn thấy bộ trang phục này mỗi ngày.”
Hoàn toàn không phải… không phải ngẫu nhiên mới sáng sớm đã nghe được những điều khiến cho bản thân cảm thấy chán ghét.
Pat có thể đã bật cười trước những câu nói như thế này từ một người bạn khi còn ở thời trung học. Nhưng khi lớn lên đã có một xã hội mới. Được bao quanh bởi những người có trí thông minh, suy nghĩ, cảm xúc và mức độ tinh thần cao hơn. Thế nên Pat không thích thú với những lời vừa nghe được.
“Nong Pat tới rồi” vẫn không bước đi. Phi Prem bỏ quả me trong tay xuống và quay qua huých anh một cái, “Pií bảo này, người này rất tuyệt.”
“Vâng?”
“Nong Nan, nhân viên mới,” P’Arm quay sang gia nhập đội quân của những anh chàng xấu tính của năm, Nói chuyện với mùi me nồng nặc suýt chút nữa khiến Pat muốn bịt mũi quay đi “Vậy là bộ phận của chúng ta kết thúc ở bên ngoài. Tóc dài, váy bó, giày cao gót, da trắng, xinh đẹp, công thức hoàn chỉnh”
“Công thức gì vậy?”
“Ôi Nong Pat, giả vờ như em không biết chuyện gì.” P’Arm cười ngượng nghịu, giơ cùi chỏ đẩy phi Prem và chĩa quả me trong tay về phía anh ta. Pat thở dài trong suy nghĩ của riêng mình.
Oh, thưa phi, Pat không biết chuyện gì cả. Pat chỉ cố gắng không mắng thẳng lại rằng đồ não ngớ ngẩn, không chịu suy nghĩ được gì tốt đẹp. Nếu rãnh rỗi, hãy cố gắng dành thời gian học tiếng Anh để bạn có thể tự dịch những báo cáo của chính mình.
“Nói chuyện lâu vậy Arm mày ngó thử xem có chuyện gì không vậy?” Nhận thấy rằng Pat đang không tập trung. Cả hai người họ quay sang tiếp tục nói chuyện. Nhưng Pat vẫn nghe tiếng nói chuyện.
“Thật đẹp. Chết tiệt. Điều đó sẽ đến với chúng ta, người anh em.”
“Chà, so với khun Jeng, tao và mày thua nhé, Arm.”
“Vẫn còn độc thân chứ hả?”
“Rất tự tin đó mày, không nghĩ sẽ thua cả về ngoại hình và địa vị sao?”
Phát sẽ nôn mất vội vàng chạy tới bàn của mình. Đáng tiếc cho coffe miễn phí.
– -/–
Tay đặt mọi thứ xuống, ngồi trước máy tính, định bắt đầu làm việc. Nhưng Pat không thể rũ bỏ vấn đề này ra khỏi đầu. Nghĩ lại từ đầu mà phi Prem và phi Arm thấy rằng Pat là một người đàn ông mới đến trong bộ phận và đã mời anh ta tham gia nhóm ăn trưa, lúc đó Pat cũng bị rơi vào cuộc trò chuyện như thế này. Và bởi vì Pat đã thành công trong việc cố gắng tạo khoảng cách với họ, nên đã lâu rồi anh không nghe thấy hai người họ nói những điều như thế.
Cho đến khi gặp nói chuyện nhóm như hôm nay. Thêm vào đó là người bị đề cập đến là người trong bộ phận, Pat cảm thấy rất tệ mặc dù anh còn không biết phi Nan và câu chuyện này không liên quan gì đến anh.
Pat hoàn thành kiểm tra email. Sắp bắt đầu làm việc, cửa phòng quản lý bật mở, âm thanh phân tán của đám đông buôn chuyện tạm dừng. Anh nhìn lên và thấy một người phụ nữ cao, mảnh khảnh với mái tóc dài buộc đuôi ngựa. Đi thẳng đến bàn bên cạnh Pat với vẻ tự tin và gửi một nụ cười thân thiện đến mọi người.
– –/—
Buổi sáng, Phi Nan phải đến buổi hướng dẫn nhân viên mới ở tầng 48, cô không ngồi bàn kế bên nên không được biết nhiều hơn ngoài tên. Cho đến buổi chiều cả Bộ phận kỹ thuật số được mời đến một phòng họp nhỏ trong một cuộc họp đặc biệt có tên ‘Giới thiệu Nan (Kỹ thuật số)’
Sau khi giới thiệu bản thân bằng tiếng Thái và tiếng Anh với giọng rõ ràng, Pat cũng được làm quen với P’Nan, Chuyên gia Digital Marketing với 5 năm kinh nghiệm, người đã trở thành thiên thần trong lòng Nong Phat.
Và chiếm vị trí ác ma trong lòng hầu hết mọi người trong văn phòng.
– –/—
“Cái này không được đâu Pum.” Các slide vừa trình chiếu xong trong phòng đã bị đè lại quay lại trang đầu tiên và các trang tiếp theo, “Nó không ổn cả về nội dung và bố cục.”
“…”
“Pum có thể không quen thuộc với một số thuật ngữ. Nhưng bạn phải sử dụng nó một cách chính xác. Demographic và Geographic tôi không biết làm thế nào mà chúng có thể chuyển đổi lẫn nhau trong khi ý nghĩa của chúng khác nhau.”
“À…oke kha.”
“Đối với nghiên cứu trên trang này,” tek tek tek tiếng chuyển của ba trang slide tiếp theo “Nó không giống như những người chuyên nghiệp đang làm điều đó. Biểu đồ này, nếu được chụp dưới dạng hình ảnh mà nó hỏng thì làm lại. Các tài liệu tham khảo cũng phải được chèn dưới các slide để tạo độ tin cậy. Những thứ này sẽ được làm việc với các đại diện thương hiệu, những chi tiết nhỏ này là những điều quan trọng. Tôi không muốn họ coi chúng ta là những đối tác làm việc không chuyên nghiệp.”
Ba điểm 10 dành cho phi Nan.
Pat ngồi yên trong phòng họp, kìm nén sự khó chịu với bài báo cáo. Lắng nghe phản hồi về phần báo cáo khiến khuôn mặt người thuyết trình đỏ lên. Nhưng trưởng nhóm thực sự, là P’Prem, người đã tung ra nội dung vớ vẩn này thông qua cuộc họp, thay vào đó lại ngồi và gật đầu đồng ý với phi Nan với một khuôn mặt đờ đẫn.
P’Nan mới đến đây được khoảng hai tuần, nhưng bầu không khí trong văn phòng đã thay đổi rất nhiều. Thay đổi nhiều hơn cả khi khun Jeng mới tới mọi người thôi nói chuyện tụ tập cạnh bàn nhau và làm việc nhiều hơn một chút.
Vì bây giờ, ngoài việc ngồi việc tụ tập nhiều chuyện. Mọi người phải làm việc trong sự giám sát. Bởi vì phi Nan với chức vụ Specialist có quyền tham gia và góp ý trong mọi nhiệm vụ của từng đội.
“Được rồi, bây giờ với việc F49 Pat phải nghiên cứu chiến lược để trình bày trước phải không?”
“Vâng, phi Nan”
“Ừm, tôi nghĩ chúng ta đã thực hiện một bài thuyết trình thú vị. Dự án không có bố cục trang gốc. Hãy theo dõi và tìm ra những gì cần nói để nội dung của từng trang được trôi chảy,” P’Nan chỉ Nong Pat, người đã di chuyển một chiếc ghế đến ngồi cạnh, Trong chốc lát Pat cảm thấy mình lơ lửng ở trên trần nhà phòng họp mặc dù anh ấy đã chuẩn bị tinh thần trong trường hợp anh ấy bị đánh.
Bởi vì khi Phi Nan bình luận trực tiếp, đôi khi nó thực sự mạnh mẽ. Nhưng Pat thấy rất tốt vì nó có thể giúp nâng cao chất lượng công việc. Và nếu thấy một cái gì đó khác nhau Pat có thể tranh luận và P’Nan sẽ lắng nghe và nói chuyện trực tiếp, không mỉa mai, không như –
Sau đó, tôi lén liếc nhìn căn phòng mù mịt đó một chút. Bí mật nhếch miệng trong đầu một chút trước khi quay trở lại làm việc.
Một chuyện tốt khác là có phi Nan trong dự án và khun Jeng đã biến mất khỏi danh mục công việc của Pat trong một thời gian. Sau khi chọn F49 cùng nhau, Pat đã làm việc với P’Nan luôn giúp hướng dẫn. Về phần Khun Jeng, thấy rằng anh ấy đang bận rộn với hai đội khác.
Và bây giờ Pat chỉ cần đếm ngược hai ngày tới. Trước khi phải vào đi cập nhật công việc này với khun Jeng.
Được coi là vẫn còn thời gian để quyết định làm cho tâm trí bình tĩnh hơn. Vì ngoài việc sợ hãi công việc ra, dạo này Pat còn thấy xấu hổ lạ lùng. Giống như đứng trước mặt khun Jeng không khỏi cảm thấy bế tắc vì những sự cố kỳ lạ từ sự kiện Facebook đến trên ga tàu điện, xen kẽ sự tức giận đối với khun Jeng, mỗi khi nghĩ đến những câu nói đó.
Hoàn thành việc trễ
Không có chính kiến riêng
Nghĩ về điều đó, đã khiến nắm tay của Pat nắm chặt lại rồi. Không biết từ bao giờ mà tay của Pat đã giống như của Đoraemon rồi.
“Nhưng ở đây, tôi muốn bổ sung thêm một chút.” Pat nhanh chóng trở lại tập trung vào công việc từ việc P’Nan xem các slide của anh ấy một lúc “Chà, phi đồng ý rằng chúng ta được cung cấp nhiều lựa chọn nền tảng dựa trên Customer Journey. Nhưng vì nó sẽ tốn rất nhiều chi phí. Nếu lý do không đủ mạnh chắc chắn sẽ bị phản đối. Tại sao phải làm như thế này? Làm như thế có tốt hay không? Không phải là không đươc chỉ là nó chưa đủ thuyết phục.”
“À..vâng.”
“Nhưng Phát phải nói thêm rằng nếu không làm điều này sẽ đánh mất những cơ hội nào? rồi nêu lên con số xem bao nhiêu phần trăm người tiêu dung mất hứng thú với sản phẩm vì họ không hiểu đủ thông tin. Tôi cảm thấy related không đủ. Hãy thử truy xuất thông tin. Từ báo cáo của BCG mà phi đã đăng trên bảng việc làm sáng nay. Hãy lấy các số từ đó, có một cuộc khảo sát phân khúc thị trường rõ ràng, cũng như phân tách nền tảng.”
Pat nhìn vào mặt P’Nan xen kẽ với cuốn sổ trên bàn. Tay cầm bút để ghi lại và thu thập các từ khóa quan trọng.
BCG mà phi Nan đề cập đến là Boston Consulting Group, một Công ty Tư vấn Quản lý thực hiện nghiên cứu thị trường và có các báo cáo nghiên cứu liên tục. Pat nhớ khi còn làm dự án ở Facebook, cũng đã từng hợp tác với BCG.
Kể từ khi Phi Nan gia nhập đội Pat cảm thấy rất tốt. Như thể gặp ai đó đã.nói thực sự cùng một ngôn ngữ. Bao gồm cả việc có một người bạn cùng đi ăn trưa làm cho Pat cảm thấy thoải mái, không cần phải đi cùng nhóm những người khác lâu lâu cũng rủ Pat đi cùng, hay là chỉ đi ăn một mình.
Kể từ khi Nan bước vào Pat cảm thấy như thể có nhóm của mình. Không cô đơn như trước nữa.
Dù sao, Pat bí mật tưởng tượng rằng nếu một ngày phi Nan rời bỏ công việc ở đây…Pat chắc hẳn đã sẽ cảm thấy cô đơn giống như khi người bạn thân nhất của mình không đến trường.
Vì hôm nay Pat và P’Nan nói chuyện công việc rất lâu nên ra ngoài ăn trưa muộn. Hầu hết mọi người đều đã xuống đi ăn trưa hết trừ P’Arm và P’Prem. Gặp hai người họ ở khu vực chờ thang máy.
“Hai người định ăn ở đâu?” phi Arm quay đầu lại hỏi. Ngay cả trong câu hỏi đến hai người, nhưng ánh mắt anh ta hoàn toàn hướng về một mình phi Nan.
“Nhà hàng Thái trên Soi Mahatun. Còn phi Arm thì sao?”
“Ồ, tụi anh sẽ đi thẳng đến Amarin. Nong Nan từng thử ăn ở đó chưa?.”
“Đã từng rồi, nơi đó cũng rất tốt, rất nhiều đồ ăn ngon.”
Pat đứng im lặng chơi điện thoại, và cuộc trò chuyện dường như kết thúc ở đó. Nhưng rồi có một người tìm đến cái chết là Prem.
“Này,Nong Nan cười thế này dễ thương chết mất. Khi làm việc hãy cười thật nhiều nhé Đẹp quá đàn ông nào mà không thích được chứ”. Phi Prem bắt đầu nói đùa giống kiểu khi chìa quả me vào mặt Pat vào sáng ngày hôm đó.
Và nó hoàn toàn không phải chuyện của Pat ở đây. Nhưng Pat bắt đầu cảm thấy không gì tốt đẹp, hoặc có thể do Phát có thành kiến với 2 người đó.
“Đàn ông nào mà không thích?” Nhưng P’Nan là P’Nan. Pat bí mật ngẩng đầu lên thấy chị gái xinh đẹp cười tươi quay sang chủ nhân của câu nói “Nghĩa là, nếu một người đàn ông như các anh thì cũng tốt đấy. Nan sẽ cảm thấy yên tâm.”
Thang máy đã mở P’Nan bước vào trước và Pat vội vã theo sau. Người phụ nữ giữ thang máy trong khi hai người đàn ông khác miễn cưỡng di chuyển một chút trước khi bước vào.
– –/—
“Gặp mọi lúc luôn nhé” phi Nan trả lời với một nụ cười. giống như nó chỉ là một chuyện cười….khi Pat hỏi P’Nan có gặp những người đàn ông như P’Prem và P’Arm bao giờ chưa hoặc một cái gì đó như thế này? “Thật không thoải mái. Không thích, nhưng thật sự cũng quen rồi.”
Họ đang đợi đồ ăn tại nhà hàng P’Nan dựa trên nhận xét của một người bạn, nhà hàng chỉ là một căn phòng trong một căn nhà phố nhỏ. Nhưng đầy người Pat gọi suất ăn trưa. Đó là cơm húng quế khá đắt tiền. Nhưng có vẻ hợp lý so với không khí trong quán được trang trí đẹp mắt theo phong cách Thái Lan hiện đại.
“Nhưng P’Nan vẫn xem xét trả lời một cách rất tử tế. Không phải là ngu ngốc khi không thể tự giáo dục bản thân rằng không nên nói chuyện như vậy với người khác sao” Pat nói, cảm thấy bản thân bối rối giống như đầu rất nóng có lẽ bởi vì Pat đã nghe hai người đó nói về phi Nan có thể tệ hơn thế này.
“Từ từ, từng bước một. Bây giờ nói tất cả mọi thứ, cưng có thể vẫn không hiểu,” P’Nan nói, “Phi đã gặp những chuyện như vậy thường xuyên. Nhiều khi chửi nhiều quá họ cũng không cảm nhận được…. Bây giờ phi dữ dằn hơn. Nhưng trước đây thậm chí còn khó khăn hơn.”
“Nhưng trước kia phi Nan không hung dữ chút nào ư?”
“Nè, Pat cũng nghĩ rằng phi bây giờ thực sự hung dữ phải không?” P’Nan giả vờ cau mày trêu chọc, Pat biết điều đó không nghiêm túc, nhưng cũng bí mật giật mình. Phi Nan bật cười thành tiếng.
“Ồ… khi làm việc thì hung dữ thật đấy, nhưng P’Nan trông rất tốt bụng, thậm chí cả khi hung dữ, và Pat nghĩ điều đó không đáng sợ đến thế đâu.” Không giống một ai đó, Pat bí mật nghĩ thầm trong đầu.
“Pat cũng giống như vậy.”
“Pat dữ dằn ư?”
“Không á, Pat trông rất tử tế. Ngay cả khi làm một khuôn mặt tức giận với khun Jeng cũng cho thấy trông như vẫn chẳng có vẻ gì là tức giận cả.” P’Nan vừa cười vừa nói, nhưng Pat vô tình cau mày khi bị trêu như thế này đây. Ngay trước khi thức ăn được phục vụ và họ không nói về nó nữa. Nhưng Pat vẫn không thôi suy nghĩ.
Bởi vì khi tôi nghe những gì P’Nan nói Pat thấy thế sẽ đồng ý. Chưa bao giờ nghĩ về bản thân mình trong khía cạnh đó trước đây, và Pat cảm thấy như đã tìm được câu trả lời với một số nghi ngờ.
Hoặc có thể là lý do tại sao Pat vẫn bị sai bảo bởi những người khác….không chỉ bởi vì Pat không đủ cứng rắn hay gì đó.
Mà chỉ vì cái mặt Pat nhìn tử tế quá?
– –/—
Pat và P’ Nan quay trở lại tòa nhà lúc một giờ chiều. Trên thang máy di chuyển lên tầng 47, anh chớp lấy cơ hội đứng ở rìa. Nhìn thấy hình ảnh của mình trên gương ở bức tường. Trước khi vào thang máy Pat vội vàng cho miếng ngô bọc đường lớn bỏ vào miệng nhưng nhai không kịp. Pat cố làm cho má anh phồng lên bình thường nhất có thể, để nhìn vào khuôn mặt của chính mình…. trông có tử tế…. phải không….?
Cố gắng thử làm cho khuôn mặt hơi cau có một cách bí mật để không để ai chú ý. Nhưng cuối cùng lại từ bỏ cố gắng. Nó không hoạt động tốt lắm bởi vì ngay bây giờ mặt Pat trông ngu ngốc và má thì phồng lên. Chờ đấy vào buổi chiều Pat sẽ bí mật đứng thử làm mặt hung dữ trước gương nhà vệ sinh một lần nữa.
– –/—
Niềm hạnh phúc được thêm vào bởi ngô đã tan biến. Khi Pat bước vào văn phòng cùng lúc với cánh cửa phòng quản lý mở ra. Trước khi chủ nhân của căn phòng thay đổi hướng từ bàn của thư ký…. quay sang Pat.
“Khun Pat, cập nhật F49 ngay.”
“Nhưng khun Jeng hẹn Pat vào ngày thứ Sáu-”
“Bây giờ tôi rảnh, tôi muốn xem nó,” anh nói cộc lốc trước khi quay sang người đang đứng cạnh Pat “Khun Nan không cần đi cùng cũng được.”
“Vâng”
Sau khi nói xong Khun Jeng quay lưng trở vào phòng. Pat đi lại bàn làm việc đặt túi ngô và nhặt chiếc máy tính xách tay trên bàn với vẻ mặt tỉnh bơ. Nhưng trong thâm tâm, anh ấy đã đấm Khun Jeng bất tỉnh rồi.
Bây giờ tôi rảnh. Tôi sẽ xem xét nó ngay bây giờ. Pat muốn trở thành ông chủ nếu có thể tự cho mình là trung tâm vũ trụ như khun Jeng.
“Pat vẫn chưa thêm biểu đồ từ BCG phải không? Đừng quên nói điều đó. Nói cho anh ấy biết chính xác những gì và thêm vào ở đâu.” P’Nan để lại vài lời khuyên trước khi Pat rời đi bước vào văn phòng của khun Jeng. Pat gật đầu. “Nói cho anh ấy biết tất cả mọi thứ, tất nhiên, nó sẽ qua đi, Khun Jeng nhất định sẽ thấy điều đó, tin phi đi.”
Sau khi trình bày ướt mồm ướt miệng. Pat không quên giải thích phần cần chèn thêm. Khun Jeng im lặng trong tám giây trước khi bắt đầu nói.
“Cũng oke rồi nhé”
Đây thực sự được coi như là một lời khen.
Pat cảm thấy đây là lời khen của khun Jeng. Nhưng lời khen không khiến người ta cảm thấy vui vẻ bao nhiêu. Nhưng nó vẫn được coi là lời khen. Trong tâm trí Pat lức này không hề nhẹ nhõm chút nào.
Vì không có ông chủ nào dễ dàng cho lời khen được mà không có hậu tố đó “nhưng..”
“Nhưng..” đây rồi đoán có sai đâu mà “tới rồi”
Khun Jeng đưa tay để nhấn phím mũi tên cuộn qua lại các trang slide của Pat một cách nhanh chóng.
“Vâng?” Pat nhướn mày trước khi mắt anh nhìn vào đầu chiếc bút hiệu Lamy màu xám đen khun Jeng vừa cầm lên rồi chỉ vào góc dưới cùng bên phải của thanh trượt trên màn hình.
Góc dưới bên phải có logo của Tập đoàn Jian được đặt giống nhau trên mọi trang.
“Nhưng mỗi trang được đặt không giống nhau.”
“Vâng?”
“Chỉ sát mép thôi. cách xa mép Dù chỉ là một chút, nhưng nó không giống nhau” Đôi mắt mở to nhìn theo các slide khun Jeng nhanh chóng ấn qua lại. “Bạn nên thiết lập những mục này trong một mẫu. Nó không chỉ là chọn và dán trực tiếp, và nó không chỉ là một logo. Căn lề dọc theo mép giấy ở mỗi trang không giống nhau.”
“…”
“Chủ đề, hình ảnh, thông tin….thoạt nhìn, bạn làm slide khá tốt, nhưng chúng chưa đủ gọn gàng.”
Sau đó..?
“Hãy sắp xếp lại nó. Tôi muốn nó trông gọn gàng hơn.”
“Mọi trang có phải không ạ?”
“Phải, làm cho chúng bằng nhau. Rồi cũng định vị lại logo Forge ở góc bên trái, vui lòng đọc lại Brand Guideline dành cho khách hàng, logo Forge phải luôn có safe zone xung quanh các cạnh bằng với phần trống bất kể nó được sử dụng như thế nào. Ở đây bạn đã sai tất cả. Và chúng không bằng nhau chút nào.”
Tạch, tạch, tạch, tạch Pat bắt đầu ghét tiếng gõ bàn phím của khun Jeng hơn bất cứ thứ gì.
“Nội dung là đủ. Chỉ cần sửa nó để làm cho slide trông gọn gàng và không chỉ có một công việc…tất cả những bức ảnh này cũng vậy. Tôi nghĩ bạn phải chú ý hơn nữa. Bạn sẽ tìm thấy rất nhiều bức ảnh đẹp hơn thế này.”
Tôi nghĩ bạn phải chú ý hơn nữa. Tôi nghĩ bạn phải chú ý hơn nữa. Tôi nghĩ bạn phải chú ý hơn nữa. Ô hổ, cái miệng này, nói như thể những bức ảnh này của Pat thật không vừa mắt. Và nhận định những bức ảnh này là xấu.
Tạch, tạch, tạch, tạch
“Quay lại và sửa nó và gửi cho tôi trước thứ Sáu. Thêm vào đó đối với cuộc họp với Forge, chúng ta sẽ chuyển nó từ Thứ Hai lúc 3:00 chiều sang 10:00 sáng. Khun Rat vừa thông báo cho tôi, Khun Pang sẽ điều chỉnh cuộc hẹn trong Google Calendar.”
“Vâng”
“Chờ một chút, Pat.”
Pat chưa kịp đứng dậy khỏi ghế thì lại bị kéo ngược ngồi xuống như cũ. Anh cố gắng làm cho biểu cảm của mình trông bình thường nhất có thể.
“Trong thời gian qua tôi thấy rằng bạn có vẻ rất thân thiết với Khun Nan.”
Vấn đề đặt ra khác xa với suy đoán của Pat, anh lập tức cau mày và bỏ câu hỏi trở lại. “Có chuyện gì với điều đó vậy ạ?”
Ông chủ trẻ khẽ hắng giọng. Ánh mắt anh dõi theo cây bút trên tay đặt xuống bàn trước khi bắt gặp ánh mắt của Pat “Bạn có vẻ rất thân với Khun Nan. Hai bạn đi với nhau mọi lúc. Tôi sợ người khác nhìn không hay”.
Có vẻ vô lý… Nếu Pat nói rằng Pat cảm thấy khó chịu về chuyện này hơn là chuyện khun Jeng nhận xét về công việc của mình.
“Không có gì giữa chúng tôi hết” Pat nói thẳng thừng ” phi Nan là người Pat nói chuyện cùng, là một người chị, không có gì khác nữa cả.”
“Vâng, nhưng ngay cả khi bản thân tôi hiểu rõ điều đó. Những người khác thì không suy nghĩ như vậy”
“…”
“Bạn cũng biết những người ở đây như thế nào mà” Khi khun Jeng đưa ra lý do này. Pat không thể không đồng ý với điều này. Pat nhắm mắt lại và nhìn xuống.
Bởi vì trên thực tế kể từ khi trở nên thân thiết với P’Nan Pat cũng nhận thấy ánh mắt theo dõi của những người khác. Cả nhóm những người phụ nữ là những người rõ ràng rất khó chịu với phi Nan. Còn về phần bộ đôi địa ngục Arm, Prem thì khỏi phải nhắc. Đi theo vào tận thang máy vào buổi trưa.
Nhưng cả Pat và P’Nan chẳng có gì với nhau cả. Và sẽ không bao giờ có ngày đấy vì Phi Nan đã có bạn trai. Còn bản thân Pat, cả đời anh chưa bao giờ thích hay hẹn hò với phụ nữ.
“Vậy Khun Jeng, Pat phải làm như thế nào?” Anh ngước lên và hỏi, không cố tình làm phiền chỉ là Pat tò mò thôi.
“Chỉ cần giữ khoảng cách là đủ.”
“Tôi chưa bao giờ gần gũi với bất cứ điều gì cả.”
“Vâng. Nếu bạn làm điều đó thì nó cũng tốt thôi. Tôi chỉ không muốn nó là một vấn đề.”
“Vâng, Pat sẽ cố gắng. Nhưng nếu mọi người vẫn buôn chuyện thì sao? Pat nói rằng Pat không thể cấm họ” anh ấy nói, “Bởi vì cuối cùng, ngay cả khi ai đó nói điều gì đó, họ cũng chỉ có thể nói, và dù sao đi nữa sự thật cũng không như những gì họ nói.”
“Vâng tôi biết.”
Cuộc nói chuyện trong phòng vừa kết thúc. Pat quay trở lại và ngồi vào bàn, không thể ép buộc vẻ mặt của mình trở nên bình thường. phi Nan quay sang nhìn một cácvới sự nghi ngờ.
“Làm sao á, có vấn đề gì không?”
“Không sao phi Nan. Chỉ hơi điên khùng một chút thôi mà,” Pat trả lời một cách ngốc nghếch nhanh chóng, phi Nan thậm chí còn phá lên cười.
“Điên khùng gì á?”
Pat mở máy tính xách tay và bắt đầu giải thích cách đặt logo, sắp xếp lề và tìm hàng tá hình ảnh để thay thế bằng một tùy chỉnh bên trong và cả cách Khun Jeng từ khi ngồi cho đến bước cầm bút. P’Nan nghe vậy liền bật cười, an ủi Pat rồi giúp gửi trang web tìm ảnh đẹp, những hình ảnh không phải là đối tượng của bản quyền. Trước khi để lại những lời động viên khiến Pat phải suy nghĩ nhiều hơn trước.
‘Thôi nào, làm cho nó hoàn hảo về mọi mặt. Chúng ta phải làm tốt ở cả hai nội dung hình ảnh và nội dung, ba trăm sáu mươi độ.’
Pat chỉ là một sinh viên mới ra trường và mới bắt đầu đi làm đúng không?…. Không chắc nữa vì có cảm giác như là như Khun Jeng đang đào tạo Pat để tham gia Thế vận hội về Tiếp thị.
Cho dù trong lòng bạn có phàn nàn bao nhiêu, bạn vẫn phải tiếp tục làm việc. không có gì phức tạp. Pat chỉ cần phải làm cho giao diện trông phù hợp. Và tìm một hình ảnh mới để thay đổi Slide chỉ có ba mươi hai trang, nó không khó. Pat tự nhủ với bản thân như thế…
Nhưng điều này đã được khắc phục trong hai ngày. Khun Jeng vẫn nói rằng hình ảnh không đủ đẹp, không thể kể câu chuyện. Không có gì tốt như mong đợi của khun Jeng.
“Bạn sẽ truyền đạt điều gì?”
“Vâng?”
Tại cuộc họp chỉnh sửa lần thứ mười trong hai ngày qua, cũng cây bút Lamy đó đã chỉ vào ba bức ảnh trên trang slide.
Bức thứ nhất chụp người phụ nữ mặc áo dài trắng đứng giữa cánh đồng dang rộng hai tay đón gió và nắng, bức thứ hai chụp các loại rau củ quả trộn trên đĩa trắng. Kết thúc với hình ảnh mọi người đang tập thể dục.
“Pat…sẽ sử dụng thuật ngữ Healtheir Lifestyle…” anh ấy trả lời trong khi rụt rè rút chiếc bút muji có giá bốn mươi lăm baht cho mỗi cây ra khỏi túi áo. Chỉ vào những từ trên trang chiếu, “…được viết bên dưới những hình ảnh này.”
“Không đẹp chút nào.”
Nó đã được thay đổi ba lần bây giờ…
“Bạn sẽ sử dụng hình ảnh này để giới thiệu nội dung. Nó cần phải trông thú vị hơn. Những bức tranh này rất tầm thường.” những lời nói vang vọng bên tai nhưng Pat không còn chút sức lực nào để phản đối người lớn tuổi. Bởi bản thân Pat cũng tái mặt với nhận xét này: “Rồi bạn cũng dùng hình trái cây. Tôi nghĩ rằng nó có vẻ hoàn toàn lạc đề. Sản phẩm của chúng ta không có bất kỳ loại trái cây nào trong số này.”
“Vậy nếu Pat dùng hình ảnh trái cây có nhất thiết phải dùng hình ảnh quả hồng xiêm và quả khế không?” Pat đề cập đến thành phần trái cây, là một trong những chiết xuất của nước uống vitamin F49…nhưng hỏi xong thì rắc rối.
Bởi vì vẫn không thể tìm thấy một hình ảnh của một loại trái cây bình thường có thể đáp ứng yêu cầu đó. Hình hồng xiêm và khế này nếu muốn cho đẹp thì Pat phải thuê thợ chụp ảnh về cho mình.
. “Bạn không cần phải dùng trái cây,” Khun Jeng nói trước khi nhấc chiếc iPad lên để mở vào trình duyệt web, tìm kiếm ảnh, Pat cảm thấy Khun Jeng sắp bắt tay với Pat để hợp tác trở lại: “Tôi sẽ tìm kiếm ảnh cho. Bạn chỉ cần dán nó xuống và thế là xong.”
Thế là Pat đoán sai tất cả.
Pat không thích khi Khun Jeng phải bắt tay vào làm việc như thế này… Làm như bực mình vì Pat không tìm được bức tranh mình ưng ý. Và sau đó chọn cơ hội không để cho Pat cố gắng một lần nữa.
Bởi vì mặc dù trong lòng Pat phàn nàn về việc khó chịu vì chỉnh sửa ảnh lặp đi lặp lại, nhưng Pat chỉ phàn nàn nhưng cuối cùng thì Pat muốn tự mình hoàn thành nó.
“Để nói về Healtheir Lifestyle, có những bức ảnh nói lên Mood & Tone truyền cảm hứng. và thuyết phục khán giả. Nó không phải là một bức tranh thẳng thắn, chỉ nói rằng đây là thế này và nó đã kết thúc.
“…”
“Nếu bạn muốn thành công với tư cách là một nhà tiếp thị, bạn phải có cả nghệ thuật và khoa học. Phải có nhiều nghệ thuật hơn trong việc kể chuyện. Mọi thông tin trên thế giới này đều có thể có được. Nếu chỉ loan tin mà không dùng tài liệu hay để hỗ trợ thì nó không thú vị, không đáng đọc, không đáng nghe.”
Ngồi yên lắng nghe trong khi Khun Jeng tiếp tục lưu lại hình ảnh. Ngay cả với những thành kiến ở trong tim thế nào đi chăng nữa, nhưng Pat phải công nhận rằng khun Jeng nói đúng.
“Bật airdrop lên một chút” một giọng nói trầm vang lên và Pat nghe rõ. Nhưng Pat vẫn ngồi yên. Sự im lặng đến nỗi người phía trước phải lặp lại điều đó một lần nữa. Pat lắc đầu trong khi vẫn cúi đầu, “Khun Phat?”
“Pat hiểu vẫn chưa ổn. Nhưng Pat có thể tự mình tìm ra bức ảnh”, anh ấy nói với giọng cứng rắn trước khi nghe thấy tiếng bút iPad được đặt xuống cạnh máy.
“Khi nào thì tốt? Tôi thấy bạn đã lãng phí hai ngày để cố gắng sửa nó.”
Chờ chút nó cũng tốt. Xin thêm một chút thời gian được không?
Pat phản đối trong lòng. Ngậm chặt miệng trước khi hít một hơi thật sâu và ngẩng đầu lên. Ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh mắt của người đó.
“Cho đến khi khun Jeng nói là tốt.”
“Bây giờ trong một giờ nữa tôi sẽ hoàn thành công việc. Nhưng chúng ta sẽ gặp nhau vào thứ Hai lúc mười giờ.”
“…”
“Nếu bạn khăng khăng muốn tự mình sửa chữa. Tôi sẽ cho bạn đến Chủ nhật, hãy gửi cho tôi xem trước 10 giờ tối và hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.”
Vâng, vâng, dù sao cũng cần phải xem nó trước không thể đi mở tại cuộc họp. Bởi vì Khun Jeng không tin tưởng vào chất lượng công việc của Pat.
Pat chỉ biết than thở trong lòng. trước giơ tay nói cám ơn, thu máy tính của mình đi trở về bàn một cách chán nản. Thêm vào đó càng chán hơn nữa vì hôm nay P’Nan cũng không ở đó để nghe Pat phàn nàn. Bởi vì bận họp với nhóm của phi Prem tại bộ phận xây dựng thương hiệu ở tầng 46 suốt cả ngày, Pat chỉ biết ngồi làm việc và liên tục đặt câu hỏi cho bản thân.
Pat còn phải làm bao nhiêu lần nữa? Đến khi nó đủ tốt.
Đinh!
Đinh!
Đinh!
Đinh!
Trong khi tìm kiếm hình ảnh cho đến khi đau mắt. Nhưng vẫn chưa tìm được bức nào đẹp hơn bức gốc mà Pat thấy nó đẹp. Đột nhiên, tiếng tin nhắn đến làm cho Pat cảm thấy bực mình, anh quay sang nhìn màn hình điện thoại trước khi thở dài thườn thượt.
Ying:
Sent a file.
Nong Pat dịch tiếng Anh sang tiếng Thái nhé.
Đây là nội dung mà thương hiệu gửi.
Phi đọc nó không nổi. Bối rối.5555.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, anh đã hiểu tất cả nội dung. Pat quyết định tạm thời dừng làm việc và đứng dậy khỏi bàn với một số đồ dùng cá nhân.
Pat đã từng hình dung về những gì sắp xảy ra trong đầu. Ban đầu Pat được truyền cảm hứng gián tiếp từ P’Nan. Xen lẫn với nỗi đau từ những lời ác ý của quý ngài đậu hũ trong căn phòng đó.
Và Pat chỉ đang tưởng tượng, chưa bao giờ thực sự nghĩ đến việc làm điều đó nhưng bây giờ đó là bước đến bàn của P’ Ying…. Pat chỉ biết rằng tâm trạng đang cuốn anh đi.
“Phi Ying.” Người được gọi hơi giật mình vì sự viếng thăm đột ngột. Phi Ying tạm dừng trình duyệt web đang mở để xem xem phim và quay lại nhìn.
“Chuyện gì vậy nong Pat-“
“Đây ạ.” Một cuốn từ điển dày bằng khuôn mặt của phi Ying được đặt trên bàn, đôi mắt của người lớn tuổi cau mày dõi theo anh ta. “Pat cho mượn hoặc nếu bất tiện có thể sử dụng trực tuyến. Pat xin phép ạ”
Pat không đợi câu trả lời. Tay chộp lấy tờ giấy ghi chú trên bàn của phi Ying và lấy một cây bút trong túi và viết tên của một trang web từ điển tiếng Thái – Tiếng Anh dễ sử dụng như trẻ em tiểu học cũng được sử dụng. Trước khi xé ghi chú đó ra và dán nó vào từ điển.
“Không khó đâu, hãy thử xem ạ.” Pat bỏ lửng câu nói trước khi quay trở lại với chỗ của chính mình, không đợi tranh cãi hay đọc biểu cảm của phi Ying. Tất cả các sự kiện xảy ra giữa những cặp mắt soi mói của những bàn kế bên, phi Ying lén liếc nhìn nhưng Pat phớt lờ mọi chuyện.
Pat cầm headphone lên đeo vào nghe nhạc. Cố gắng làm dịu trái tim đang xôn xao với những cú sốc, phấn khích, sợ hãi và cả lòng tự trọng. Trước khi tiếp tục tìm kiếm hình ảnh một cách tuyệt vọng trong khi hồi hộp chờ đợi sự trở lại của phi Nan.
Không nổi nữa rồi. đã làm rất tốt rồi. Nhưng bây giờ Pat cần một người bạn nhất, phi Nan quay trở lại sớm nhé.
– –/—
“Được nghỉ đến thăm bà mà vẫn mang việc đến làm. Có thật là cháu trai không đây.”
“Ôi cứ kệ nó đi.”
Những tiếng tranh cãi kéo mắt Pat ra khỏi những hình ảnh hoa cỏ trong màn hình máy tính xách tay nhìn lên ông bà đang ngồi trên ghế mát xa trước TV. Trước khi quyết định đặt tay xuống và đứng dậy ôm lấy cả hai lần nữa.
Đi làm được hai tháng rồi… Thứ bảy tuần này Pat mới về thăm ông bà được một lần, nhưng cũng phải mang theo máy vi tính.
Nhưng thật tốt biết bao khi Pat không phải làm công việc phiên dịch cho bất kỳ ai khác? Hôm qua khi phi Nan quay trở lại từ cuộc họp, Pat thậm chí còn mời phi Nan đi ăn cùng nhau để giải thích cho phi nghe mọi chuyện với bàn tay vẫn còn lạnh từ lúc cầm quyển từ điển lên. Pat kịp giữ lại câu chuyện này để khoe khoang với Khun Jeng ở trong lòng.
Đây là quan điểm của Pat.
“Con nhớ ông bà nhất luôn” Pat mỉm cười nói với hai người trong vòng tay của mình, và sau khi để bà nội và bà nội thơm má, Pat ngồi chơi ông bà thêm một chút bằng cách cầm chiếc điện thoại thông minh của bà nội chụp hình và up lên story của IG. Trước khi quay trở lại làm việc. Chờ những vị khách quan trọng từ nhà khác đến ăn trưa cùng.
– –/—
“Cho đến khi chúng ta đến, Dew đợi cho đến khi ngủ thiếp đi lần nữa.” Chưa đầy mười phút sau một lời chào phát ra từ cánh cửa ngôi nhà vừa mới trượt mở. Pat nhìn lên với một nụ cười toe toét. Mở rộng cả hai cánh tay trong khi vẫn ngồi trước máy tính.
“Hia Ton congratulations!!” Hai tay cầm lấy phong bì thiệp màu be hia Ton vừa ném cho tôi. Thứ mà mọi người trong gia đình đã nhận được từ lâu. Nhưng Pat bây giờ mới có cơ hội nhận được.
Hia Ton, một trong những người anh em họ trong nhóm không cãi nhau với nhà Pat, sắp kết hôn. Đến lúc này nong Dew con gái ba tuổi của họ cũng có thể tham dự sự kiện này.
“Còn P’Wae đâu?” Pat hỏi khi không thấy vợ Hia Ton đúng chung. Hia Ton đang đứng dưới máy điều hòa phía trên khung cửa, mặt lúc đỏ lúc trắng, mồ hôi nhễ nhại. Có lẽ bởi vì anh ấy vừa đi bộ từ ngôi nhà ở dãy bên kia qua.
“Đợi chút đang tới ngay. Ra ngoài siêu thị, đợi chút rồi ăn cùng nhau nhé”
“Đợi thì tốt hơn Pat có thể đi ra ngoài. Sáng nay xe không khởi động được nữa, hết ắc quy”.
“Au, nhưng thấy mang xe đến nè.”
“Pat gọi điện nhờ P’ Sun mang bình ắc quy đến cho mình”.
Hia Ton nghe vậy cười lớn. “Nó cũng ở nhà ư”.
“Ở, nhưng khi gọi điện thì không ở. P’Sun bảo tài xế lái xe đến nhà Pat. Cấm cũng không nghe gửi đến cho bằng được Pat thì sợ làm phiền”.
“Thằng Sun là kẻ phá bĩnh mọi con người trên trái đất, người mà bạn đã hẹn hò ở kiếp trước.”
Phi Sun, người trong đang được nhắc đến. Anh là bạn thân từ thời trung học của Hia Ton. Pat biết phi Sun lúc phi Sun và hia Ton đi du lịch cùng nhau tại Califonia. Lúc đó Pat đang học năm thứ hai. Và trong những ngày nghỉ, Hia Ton cũng rủ Pat đi Road Trip cùng.
Pat và P’Sun thích nhau từ chuyến đi ngày hôm đó. Tuy nhiên họ chỉ hẹn hò khoảng một tháng trước khi chia tay do không hợp nhau. Vì Pat không giỏi giao tiếp với những người giàu có nhưng sau đó lại trở thành bạn tốt của nhau. Khi Pat mới quay lại Thái Lan, P’Sun vẫn thỉnh thoảng mời Pat đi ăn.
Phi Sun có một căn hộ ở Thonglor, nhưng nhà ở Ari Samphan cạnh nhà Pat cách một con hẻm. Trong trường hợp khẩn cấp, nếu xe không khởi động được P’Sun luôn đến giúp đỡ Pat.
Khi phi Wae đến nhà của ông bà, Pat ngưng làm việc cũng như ngưng việc phàn nàn về khun Jeng trong đầu để đứng dậy giúp nấu ăn. Vừa bắt đầu ăn, Hia Ton cũng đã trở lại sau khi về nhà và đưa nong Dew và bảo mẫu của nong đến cùng. Sau khi Pat phải ở nhà một mình, cô đơn trong hai tháng bị phi Ying và Khun Jeng chiếm dụng thời gian nghỉ cuối tuần cho công việc. Thỉnh thoảng được gặp các thành viên trong gia đình như thế này thật tuyệt.
Gia đình Pat có họ hàng rất lớn. Nhiều hiểu lầm và bối rối nhiều vấn đề đã được tích lũy kể từ thế hệ ông bà. Ngôi nhà hiếm khi đông người? Nhưng nhà phi Ton là một trong số ít gia đình rất dễ thương đối với Pat.
“Quá lười để gặp nhà Chet luôn á.” Khi đang đứng rửa bát cùng phi Ton. Pat thầm than khi nghĩ đến ngày hội sum họp của cả gia đình trong đám cưới. Nhà của Archet là một gia đình lớn, sáu cậu con trai đều phát cuồng vì bác sĩ và kỹ sư, ai làm gì khác cũng sẽ bị cằn nhằn hết. Chú rể tương lai cười hì hì đưa tay nhận lấy chiếc đĩa mà Pat vừa rửa bằng nước rửa chén.
“Đợi đã, nào. Chỉ một chút thôi. Chỉ gặp một chút vào buổi sáng ở nhà thờ. Buổi trưa đi ăn và buổi tối chỉ có chúng ta.”
“Ồ, nhưng khi đó Hia Tae vãn còn ở L.A? “
“Ồ, nó đang đợi vợ nghỉ làm rồi tuần sau cùng nhau bay về để cùng nhau mở một nhà hàng. Hình như có người góp vốn làm cùng rồi. Nó nói rằng quán đã sẵn sàng để mở cửa.”
“Hia Tae này thực sự có bạn bè trên khắp thế giới.”
Hia Ton cũng gật đầu đồng ý. Rửa bát xong, Pat nghĩ công việc cũng sắp xong rồi, dành thời gian với gia đình thôi nào. Lúc đầu, anh muốn ngồi xem tivi với ông bà. Nhưng đi qua đi lại, Dew, cô cháu gái nghịch ngợm, rủ anh chơi trò chơi, hát, chạy lên chạy xuống cầu thang, đặt nhân vật cho Mama giống Elsa, chính mình là Anna và chú Pat là Olaf.
Ban đầu, Pat chỉ ghé ăn trưa, nhận thiệp cưới nhưng cuối cùng lại ở lại đến bữa tối.
Trở về nhà lúc chin giờ tối. Trước khi đứng dậy để phàn nàn Khun Jeng trong đầu và hoàn thành công việc Pat nằm trên giường rồi cầm điện thoại lên gõ một tin nhắn, định gửi để cảm ơn P Sun đã giúp đỡ sáng nay một lần nữa.
Nhưng khi nghĩ về một số điều, phi Sun có thể giúp được. Thay vào đó, Pat quyết định bấm gọi.
Slide được hoàn thành với sức mạnh bổ trợ của hai viên paracetamol đã thu được câu trả lời là “Okay.” Lúc mười giờ rưỡi Pat luyện nói cho đến nửa đêm trước khi bước vào văn phòng lúc 9 giờ rưỡi sáng thứ Hai sẵn sàng cho cuộc họp cuối cùng.
Chỉ để gặp phải những sự kiện không okay lắm.
“Ôi, Cuộc họp đã bị hoãn ạ?”
“Đúng vậy, Khun Jeng vừa gọi lúc bảy giờ. Lúc bảy giờ gọi để nói rằng nhóm Forge muốn nói chuyện với R&D* hôm nay một cách rất ngẫu hứng. Khun Jeng cũng phải đi cùng”
“Ồi Vâng…cảm ơn P’Aoi.” Pat quay lại bàn. Sau khi ném mình xuống, anh ngồi xuống và chộp lấy quả táo mang từ nhà và cắn nó rất mạnh đến nỗi anh vô tình cắn phải nứu của mình.
Hoãn cuộc họp.
Trước đó còn bắt bẻ yêu cầu sửa chữa. Pat còn tập luyện thuyết trình mệt muốn chết. Nhưng tất cả nỗ lực sẽ bị bỏ qua dễ dàng như thế này… Thật dễ dàng để công sức bị đổ đi dễ dàng như thế.
Làm người đứng đầu thật tốt. Thậm chí còn thất thường hơn đứa cháu ba tuổi của Pat.
Cả ngày hôm nay, Pat dành thời gian xem lại slide. Cộng với buổi chiều, phi Nan có đủ thời gian rảnh rỗi. Vì vậy, họ sử dụng một phòng họp nhỏ làm nơi diễn tập. Pat để P’Nan giả vờ là một đội đối tác. Phi Nan lắng nghe và đặt lại các câu hỏi. Nó thực sự khiến Pat lo lắng như cuộc họp thật sự. Nhưng cũng hào hứng khi được thuyết trình thực tế.
Bài thuyết trình nghe có vẻ hơi đáng sợ, nhưng Pat thực sự muốn làm điều đó. Bởi vì trong tất cả những cảm giác đó có một điều ẩn giấu mà Pat thích chính là việc thử thách bản thân.
Bởi vì trong mỗi thử thách nhỏ khi đi đến cuối cùng, sẽ luôn có những điều tốt đẹp, nếu không muốn nói là niềm kiêu hãnh đến từ thành công. Nó cũng có thể là một sai lầm để chúng ta học hỏi, nhưng không có vấn đề gì. Cuối cùng, nó sẽ có tác dụng tốt đối với bản thân Pat, trong suốt chặng đường.
Khi bước ra khỏi phòng họp với phi Nan. Suốt dọc đường trở lại bàn, quả nhiên có vài cặp mắt âm thầm nhìn bọn họ. đặc biệt là phi Ying với cặp mắt đầy oán giận. Nhưng Pat không để ý lắm vì ngay sau đó, mọi người đã thực sự ngừng nói về Pat và Phi Nan.
Chẳng mấy chốc…. đã hai giờ sau. Lúc đó là 5 giờ chiều, và anh ấy đã sẵn sàng để hoàn thành công việc. Pat đã bí mật quan sát từ chỗ ngồi rằng P’Manao đang bắt đầu thu dọn đồ đạc, vì vậy Pat cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc. Nói cách khác, hôm nay cũng may mắn khi Pat đã được nghỉ làm đúng giờ vì khun Jeng đã không đến văn phòng cả ngày.
Cũng thật sự tốt. Bởi vì Phi Sun đang đợi ở Starbucks dưới tòa nhà, anh ấy sẽ không phải đợi lâu.
Pat nhấc điện thoại và nhắn tin cho Phi Sun nói rằng anh ấy sẽ đi xuống phi Sun ấn đọc ngay trước khi gọi lại và Pat đã trả lời cuộc gọi.
“Em ở tầng mấy?”
“47 Này, phi Sun, anh không cần phải lên,” Pat vô tình trả lời trước khi giật mình vì Pat không muốn nó quá khoa trương. Và nếu Pat chỉ giả vờ đi xuống với P’ Manao, P’ Manao sẽ biết… và ngày mai cả bộ phận sẽ biết.
Và sau này Pat sẽ có thể ở cùng với P’Nan một cách thoải mái trong mọi trường hợp.
Việc làm này, Pat chẳng lo lắng điều gì ngoại trừ việc sợ người khác nhìn P’Nan không tốt, hòa cùng những nhu cầu nhỏ nhặt. Có thể thể hiện bản thân đến cùng theo cách không cần phải lộ liễu đến mức phải đứng dậy phát biểu giữa văn phòng hay gõ vào line nhóm như “Uh, mọi người Pat thích đàn ông nhé. Với phi Nan, thực sự không có gì cả.’ Bởi vì Pat đã từng gần như phát điên khi muốn làm điều đó nhưng đã tự ngăn cản bản thân.
Pat lặp lại với giọng im lặng một lần nữa rằng anh ấy không cần phải lên, nhưng sau đó phi Sun nói như thể anh ấy không nghe thấy một từ nào.
[“Hey, to make it very thú vị, I brought you some flowes. Chờ gặp nhé đang đổi thẻ để lên.”]
“Phi Sun…!”
Không kịp rồi…. Phi Sun đã cúp máy và lẽ ra Pat phải có thời gian năm phút để chuẩn bị tinh thần cho kế hoạch nhưng giờ thì lại ngoài kế hoạch.
“Hôm nay về sớm như vậy, đi hẹn hò hả?” P’Nan, người đang thu dọn đồ đạc, mỉm cười hỏi.
“Vâng một cái gì đó như thế.”
Vừa dứt lời, bàn tay đã chộp lấy chiếc túi kiểu đưa thư màu nâu sẫm khoác lên vai. Đồng thời với mặt ngẩng lên trái tim đập không kiểm soát với một màn trình diễn sân khấu khác. Trước mười giây nhìn qua cửa kính thấy một người đàn ông to cao bước ra khỏi thang máy trong bộ vest màu xanh ô liu bên ngoài với áo sơ mi đen, tay cầm một bó hoa to bằng, như, như…… ờ…. như…..
To như bàn làm việc của khun Jeng cũng được nhé, bởi vì nó thật sự lớn.
– –/—
“Ba nghìn bath một bó của phi đã trở thành rau trong bao đựng gạo rồi”.
“Không cần nói đến nhé, ai là người đã mang đến vậy”
Một chiếc túi vải có thể gập lại được sử dụng để mua đồ được đưa ra, mở ra và nhét đầy bởi bó hoa loa kèn khổng lồ. Ngẩng đầu lên đã thấy chủ nhân của bó hoa đang chu mỏ lên trước khi Pat đặt chiếc túi đó vào tay Phi Sun rồi bước qua lối đi trên cao để vào Đại sứ quán Trung ương.
Sau khi Sun xuất hiện ở đó. Đúng như dự đoán, hầu như mọi.người không giấu được ánh mắt đầy ngạc nhiên và tò mò. Thêm vào đó, phi Sun còn diễn xuất vượt ra ngoài kế hoạch. Anh vòng tay qua eo Pat và bước đến chỗ chờ thang máy.
Phi Sun đã đậu xe ở Đại sứ quán từ khi đi dạo buổi chiều, nhưng điểm đến của họ là EmQuartier. Bởi vì Pat sẽ đi mua đồ với phi Sun. Pat đã nhờ P’ Sun hẹn hò giả, P’ Sun cũng nhờ Pat giúp lựa mua một chiếc áo sơ mi và cà vạt để mặc trong đám cưới của hia Ton.
Nhưng thứ đó không thể mua được từ một cửa hàng bách hóa quanh đây. Phải sang EmQuartier vì những lý do chẳng liên quan chút nào cả.
Sau khi mua sắm, tối nay chúng ta hãy đến ngồi ở quán Flamenco.
Phi Sun dường như thực sự trống rỗng và cô đơn.
Với vấn đề chính là về giá cả, P’Sun chỉ có quyền giúp chọn mẫu và màu sắc đồ của Pat từ cửa hàng Zara mà Pat chọn để tự mua đồ. Trước khi Pat có thể đi mua đồ cho phi Sun ở Gucci. Pat ngồi nhâm nhi nước táo trong khi đợi P’Sun chọn giày cảm thấy chán và hơi buồn ngủ. Sợ rằng sẽ ngủ thiếp đi trước khi ngồi thư giãn tại Flamenco, bar trên sân thượng của Em Quartier tối nay.
Nhưng sau đó…. Pat hoàn toàn tỉnh táo. khi anh nhìn qua kính từ tủ trưng bày, dường như nhìn thấy ông chủ trẻ người không ở văn phòng cả ngày hôm nay, người vừa đi ngang qua với…
Túi Chanel lớn màu đen.
?
“Sao vậy Pat?” Một giọng nói vang lên. Pat quay lại nhìn và có vẻ như Pat đã vô tình đứng dậy. Phi Sun cầm một đôi giày trong bàn tay dang rộng của mình. Để Pat có thể giúp anh ấy lựa chọn, nhưng Pat phải xin thời gian ra ngoài một chút. Pat đặt cốc nước xuống chiếc bàn thấp bên cạnh chỗ ngồi trước khi vội vã bước ra khỏi cửa hàng, rướn người nhìn về hướng kẻ tình nghi vừa đi qua.
Thấy tấm lưng rộng dưới áo lướt qua thật nhanh với dáng đi tương tự. Tôi nghĩ là đúng, chắc chắn là đúng người.
Tình cờ lại xảy ra chuyện như thế này… Pat nghĩ trong đầu khi bước trở vào quán. Lần cuối cùng gặp anh ấy là ở Khaosan? Và lần này là ở EmQuartier, nơi Khun Jeng vừa đi ngang qua với một chiếc túi Chanel và Pat xin lỗi cho những suy diễn trong đầu. Bởi vì câu chuyện trong đầu Pat bây giờ là
Tập 1 Khun Jeng gặp một người ở Khaosan.
và tập 2 Khun Jeng đi trả tiền mua sắm ở EmQuartier cho người tại Khao San
Bạn thấy đấy, có vẻ rất có thể là như thế.
– –/—
“What’s wrong with you?” Một giọng nói to vang lên từ người trước mặt anh như một cuộc so tài vui vẻ với những giai điệu Latin đang được phát bên trong nhà hàng, Pat ngoái đầu nhìn phi Sun dưới ánh đèn xanh tím mờ ảo trước khi quay lại cúi đầu cảm ơn người phục vụ vừa thêm rượu.
Anh khẽ mỉm cười lắc đầu đáp lại phi Sun khi nâng ly rượu lên hớp một ngụm, nhưng trong lòng vẫn không khỏi nghĩ đến, có lẽ là do tác dụng của rượu khiến suy nghĩ của anh bắt đầu lung tung. Vì đột nhiên Pat tưởng tượng quý ngài đậu hũ thay vì ngồi và mắng Pat liên tiếp thì….. ngồi cười ngọt ngào, đắm mình với hàng hiệu đắt tiền….
Hình ảnh đó hiện lên trong đầu chỉ trong ba giây và Pat nổi da gà khắp người. Như thể đó là cơ thể của ông Kittipong Atjiranont ở một chiều không gian song song không bao giờ có thể xảy ra trong thế giới thực này.
Nhưng… càng nghĩ về nó Pat, tôi càng tự hỏi.
Từ chỗ được biết đến như một người xa lạ mà Pat đã làm nên đổ thạch sương sáo vào chân nhưng không giận dữ. Và vẫn đi theo để giúp Pat mang đồ đến đích. Chuyển hình trong vai một ông chủ hung dữ bắt Pat phải làm việc cả khi ở nhà. Nhưng lại có những hành động kỳ lạ, đăng ký cho Pat cùng đi dự sự kiện Facebook… có vẻ cũng tốt. Cuối cùng lại buộc tội Pat rằng không có chính kiến riêng. Nhưng… năm phút sau, anh ta vẫn chạy đến mang theo một túi đồ ăn đưa cho Pat. Pat càng nghĩ càng không hiểu.
Một ly rượu nữa đã cạn. Vẫn nghĩ về điều tương tự nhưng vẫn không hiểu.
Khun Jeng là người như thế nào?