Chương 13: Yêu cầu không được chấp nhận
Vẫn không phải chỗ này.
Tiếp theo, tiếp theo và tiếp theo, cũng vẫn không phải. Bởi vì thứ đang tìm kiếm là thứ mà chưa bao giờ mua trước đây và bây giờ anh ấy không biết mình đang xấu hổ về điều gì nên không dám hỏi nhân viên. Kết quả là phải đi dạo quanh cửa hàng cho đến khi dừng lại trước quầy thuốc thông thường trong nhà. Và tìm thấy mục tiêu trong trái tim mình ở hàng giữa, ngay dưới tầm mắt.
“Chế!”
“Mẹ kiếp!!”
Người được gọi giật mình la lớn khiến người gọi cũng giật mình.
Pat lùi chân lại với đôi mắt mở to…anh đã đến điểm hẹn mà phi Aeng đã nhắn trên line. Pat tìm thấy và bước tới tại sao phi Aeng lại có vẻ sửng sốt, hay là Pat gọi quá to?
“Pat đến chọn giúp phi một chút coi.” Nhưng vẫn chưa kịp nói thêm điều gì. Phi Aeng đang đứng trước kệ đưa ra câu hỏi. Và Pat chỉ có thể cau mày đáp lại.
“Hử? Chọn cái gì vậy?”
Trước khi nhận được câu trả lời thì có hai hộp trên kệ hàng đã được chọn một cách ngẫu nhiên và đưa cho Pat xem với vẻ mặt đầy lo lắng.
Đó là một bộ dụng cụ thử thai.
“Phi trễ mất hai tháng rồi.”
Truyện rắc rối đã qua từ hôm qua, tất cả vẫn còn đọng lại trong tâm trí khi Pat đang ngồi tư vấn cho P’Aeng… Đó là một kinh nghiệm xa vời.
“Vậy nếu phi thực sự có thai thì phải làm sao đây?”
“Nó cũng không có vấn đề gì cả. Phi sẵn sàng rồi. Cũng đã lên kế hoạch cho cuộc đời mình. Có tiền để dành. Chắc mẹ cũng oke thôi vì mẹ suốt ngày hỏi bao giờ kết hôn sinh con nhưng chỉ sợ bố chửi thôi. Rồi hàng xóm xung quanh Sarakham nhất định sẽ lấy nó ra để tám chuyện. Mae Yai trong tiệm thuốc là một. hia Poi trong tiệm cắt tóc, là hai và ba, bốn, năm, sáu trăm người trong toàn huyện.”
Giọng của P’Aeng hét lên giữa bầu không khí với tiếng nhạc dance ầm ĩ từ cửa hàng bên cạnh quán Greyhound tại Groove Central World vào thời gian quen thuộc trước 9 giờ tối.
P’Aeng lại thở dài với Pat. Trước khi lấy một ly rượu vang được tặng trong set mua một tặng một đầu tiên trong khung giờ Happy Hour mà nhân viên vừa mang ra uống cạn gần một nửa trong một lần. Khi bàn tay đặt ly xuống thi cầm một miếng bánh mì trên đĩa và cắn một miếng lớn.
“Bình tĩnh. Đừng căng thẳng quá vẫn còn chưa kiểm tra nữa mà.”
“Căng thẳng chứ vì chưa kiểm tra thi chưa biết kết quả”.
“Ồ, vậy bây giờ đi kiểm tra luôn đi cho rõ ràng được không?”
“Không đâu Pat, đừng làm thế chế vẫn chưa sẵn sàng.” P’Aeng đặt miếng bánh mì lên đĩa lắc đầu nguầy nguậy trước khi khựng lại như bị nghẹn. Giơ tay đánh vào ngực và cầm lấy chi nước đưa lên uống, “Ồi nghẹn.”
P’Aeng chộp lấy một chai nước khác và uống cạn, Pat mở mở sẵn một chai nữa rồi giơ tay xin thêm. Không lâu sau, suất ăn đầu tiên được dọn lên phi Aeng bắt đầu trông thoải mái hơn.
“À, về công việc tạo dựng một chương trình quảng cáo kết hợp du lịch mà công ty bảo là có vấn để. Bây giờ mọi chuyện ra sao rồi?” Phi Aeng hỏi về vấn đề này khiến vai của Pat lập tức chùng xuống. Tay đặt chiếc thìa đang định múc cơm rang cua vào miệng. Nhưng trước khi anh ấy có thể bắt đầu nói bất cứ điều gì, phi Aeng đã mở to mắt và đặt chiếc nĩa xuống trước khi nhìn lên Pat. Di chuyển ghế ra xa để nhìn Pat từ đầu đến chân. “Giờ mới để ý là nong Pat trong hình ảnh quản gia này đã lâu lắm rồi không gặp.”
Ngay lập tức Pat chuyển chế độ trở lại với nụ cười rạng rỡ trả lời với giọng nói lanh lảnh “Vậy là có Casual Friday rồi nè, đây là tuần đầu tiên luôn.”. Hôm nay Pat bắt đầu với bộ quần áo mà anh ấy thích và đã lâu không mặc. Một chiếc áo phông dài tay màu trắng rộng rãi, thoải mái và quần ống đứng màu kem kết hợp với giày thể thao.
“Wow, thật vinh hạnh cho Jian Group.” P’Aeng hào hứng nói trước khi đánh nhẹ vào tay Pat. Cùng với đôi môi mọng, đôi mắt cố tình mở to, biểu cảm trêu chọc: “Ôi, còn ông chủ trẻ ăn mặc như thế nào? Khun Jeng có mặc một bộ đồ bình thường hay vẫn mặc vest.”
“Hới, không nhé, anh ấy đã cố gắng, đây nè.” Pat nhấc điện thoại lên và mở nó ra tham gia nhóm LINE của văn phòng, nhấn vào để xem hình ảnh. Hôm nay đặc biệt náo nhiệt vì nó tràn ngập những bức ảnh của những người đến làm việc trong trang phục Casual Friday được gửi đi khoe với hầu hết những người của bộ phận đã được nghỉ phép. Pat kéo để xem bức hình đầu tiên trong ngày rồi nhấn để chọn bức ảnh cận cảnh do tay nghề của phi Khaopod bí mật chụp và đưa cho P’Aeng xem. “Đây Casual nhất của anh ấy rồi, mặc mọi thứ như bình thường chỉ là không mặc suit.”
“…”
“Chế?”
“…”
“Hới chế sao vậy…”
“Thằng Pat, mày…”
Phi Aeng có chuyện gì vậy…
Kết thúc tiếng gọi dữ dội P’Aeng từ bỏ đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào màn hình và ngước lên nhìn Pat mà Pat chỉ có thể gửi lại câu hỏi với biểu cảm trên khuôn mặt và ánh mắt của anh ấy…vì Pat không thể nói gì cả.
Bởi vì Pat bối rối.
“Thằng Pat, mày, mày đấy nhé.”
“Chuyện gì vậy chế?”
“Đây là boss của mày à? Ôi, Pattttttt Pattttttt!!!
Làm sao..lại làm sao nữa…tại sao lại….Khun Jeng lại là gì trong cuộc sống người khác? Thế giới có thể tròn hơn trước không? Hay là khun Jeng lại làm điều gì? Điều này là gì? Tại sao phí Aeng lại làm vẻ mặt kinh ngạc như vậy? Làm sao —
“Hớiiiiii đẹp trai chết mấtttttttttttttttttt.”
Điện thoại của Pat trên tay P’Aeng được kéo sát vào mắt chế, chỉ còn khoảng cách 2 inch tay kia nhanh chóng phóng to màn hình.
“Ốiiiiiiiii.” Tiếng thở dài không dịu đi mà còn nặng hơn trước, Pat thở dài thườn thượt và nhìn chằm chằm một cách tuyệt vọng. “Khi nghe cái tên Jeng Kittipong thì thì mày bảo là một ông chú mồm mép thật tệ. Giống như khách hàng của tao, nhưng đây là gì đây Pat? Đẹp trai quá mà nhìn vẫn còn trẻ. Ôi tim tao. Ôi chồng ơi đừng gọi lúc này.”
Một tay P’Aeng rời khỏi việc zoom vào mặt khun Jeng, cầm điện thoại của bản thân bấm tắt tiếng cuộc gọi đến từ phi Khanun, Pat bật cười phá lên. Đứng dậy khỏi ghế chộp lấy điện thoại của P’Aeng và trả lời cuộc gọi cho đến khi chủ nhân của chiếc máy hét lên vội vàng kéo lại nói với giọng ngọt ngào.
“Chaaa, anh yêu, có chuyện gì vậy? Đang đi ăn với Pat nhé.”
Trong cuộc trò chuyện đó, Pat đã cố giật lại điện thoại nhưng P’Aeng đã sử dụng kỹ năng để vươn cánh tay của mình để tránh Pat có thể chạm tới nên Pat bỏ cuộc. Sau đó ngồi xuống và tiếp tục ăn trong khi nghe P’Aeng nói chuyện điện thoại một lúc lâu. Sau khi cúp máy, chuyện đó lại tiếp tục diễn ra một lần nữa việc ôm điện thoại của Pat và rên rỉ.
“Ôi, khun Jeng tại sao lại đẹp trai như vậy? Có phải con người không? Đẹp trai và tốt bụng anh ấy còn nói sẽ hoàn thiện bản thân để trở thành người tốt hơn vì mày nữa Pat, ôi daddy quá.”
“Đủ rồi chế nói quá rồi đó. Đã quên là anh ấy đã làm Pat khóc hả?”
“Au không phải nói anh ấy tốt bụng rồi ư?”
“Mới khoảng một tháng thôi mà.” Pat càu nhàu, mặt nhăn lại cho đến khi P’Aeng ngẩng đầu lên khỏi màn hình và thốt lên ôi quá nhiều. Trả lại điện thoại nhưng trước khi buông tay vẫn cố gắng phóng to bức ảnh.
“Ồ, mà mọi chuyện thế nào rồi, chuyện đã nói trong Line đó.” Sau khi ngồi ăn một lúc, P’Aeng quay sang nói về những vấn đề còn sót lại. Pat cuối cùng cụng chịu rồi tay ra khỏi dĩa cơm chiên sắp hết. Nâng cốc nước lên uống, tiếp theo là một ngụm rượu không quen thuộc.
Cậu bắt đầu xem xét tất cả các sự kiện trong tuần chỉ có hai ngày làm việc này ngày hôm qua và hôm nay. Nhưng sự hỗn loạn nhức nhối bắt đầu từ ngày thứ ba…. Kỳ nghỉ lễ Songkran trong khi Pat đang ngồi xe trở lại Bangkok cùng ông, bà, chú Pae và gia đình hia Ton. Sau khi du lịch ở Khao Yai cùng nhau.
Ding!
Âm thanh thông báo tin nhắn đang vang lên trong tai nghe. Đánh thức Pat đang buồn ngủ trở nên tỉnh táo. Trong khi trên chiếc xe đang di chuyển liên tục trên đường.
Qua tiếng nhạc bên tai Pat có thể nghe thấy tiếng chú Pae và hia Ton đang nói chuyện với bà. Bầu không khí khá yên tĩnh khi nong Dew đã ngủ say. Anh cầm điện thoại lên và xem tin nhắn vừa gửi đến. Chỉ định đọc lướt qua rồi đi ngủ, nhưng thay vào đó lại tức giận một lần nữa và phải gõ một câu trả lời.
Kittipong A.:
Hello
Gì vậy khun Jeng.
Không cần hello, không cần tỏ vẻ thân thiện. Nói xin chào như thế này, Thế nào cũng là yêu cầu với Pat là cần phải làm việc vào ngày nghỉ cho coi.
Ding!
Kittipong A.:
Xin lỗi đã làm phiền kỳ nghỉ của bạn, nhưng tôi cần hoàn thành vài việc với đề xuất F49. Một trong chúng ta sẽ trình bày vào thứ năm này.
Thấy chưa, không sai đi đâu được….
Pat:
Vâng.
Tin nhắn vừa được gửi ngay lập tức chuyển sang trạng thái Read, vì vậy Pat đã mở trang trò chuyệnvà đợi khun Jeng trả lời….rất lâu…lâu như thế này có nghĩa là anh ấy đang viết một tin nhắn như một bài tiểu luận những gì Pat cần phải làm.
“Phi nghĩ chúng ta sẽ đến Bangkok vào khoảng sáu giờ. Thôi ăn cơm trước đi, Ba muốn ăn cháo ở Charoen Krung.”
“Vậy phi Ton, gọi đặt chỗ trước đi? Đoán rằng sẽ có rất đông người, cháo cá có thể sẽ hết sớm ba sẽ không ăn được nữa.”
“Được, phi sẽ gọi điện thoại đặt chỗ trước để mọi người cùng ăn luôn.”
Pat mở nhỏ nhạc và đúng lúc nghe thấy từ cháo cá CharoenKrung. Khi hia Ton nói chuyện với phi Wae còn nhắc đến TaoToey nữa chứ…. Nghĩ đến thôi đã ứa nước miếng rồi, làm thế nào mà một bụng đầy bít tết lại có thể kêu ùng ục. Mà nếu ăn TaoToey, hôm nay Pat sẽ không phải tự bỏ tiền ra.
Nhưng khi anh nhìn xuống đoạn chat trên tay và tin nhắn chưa trả lời khun Jeng gõ lâu thế này có lẽ sẽ giao cho Pat một công việc dài phải làm suốt đêm cho đến khi hết ngày nghỉ ngày mai nữa. Pat thở dài, chuẩn bị chọc ghẹo nói cho phi Wae đang ngồi ở ghế trước rằng anh ấy có thể không thể đi ăn cùng được. Điều này trùng hợp với thông báo mới xuất hiện.
Kittipong A.:
Tôi có thể gọi cho bạn không?
Và giấc mơ cháo cá tan thành mây khói tại đó. Đây là khun Jeng có lẽ có một công việc để giao cho Pat dài đến mức không thể gõ nó, phải không? Thế thì Pat chọn gì cũng được phải không, chọn trả lời là không được được không.
Pat:
Vâng
Còn Pat chỉ biết khóc trong lòng. trước khi âm nhạc trong tai nghe nhỏ dần khi điện thoại rung lên vì có cuộc gọi đến. Anh dựa đầu vào đệm và nhấn nghe.
“Xin chào”
[“Xin chào Pat, bạn có nghe tôi nói không?”]
“Nghe được ạ.”
[“Oke. Là như thế này tối qua tôi và khun Man xem xét slide công việc F49 và khi nghĩ lại thì Key message mà chúng ta làm rất giống nhau nên tôiquyết định điều chỉnh slide. Lấy toàn bộ phần Markom và kỹ thuật số cùng nhau thành một bài thuyết trình duy nhất, bán dưới dạng một Thông điệp chính duy nhất và sau đó phân tách việc thực hiện thành TVC, ngoại tuyến và Kỹ thuật số. Ở đây chúng ta phải cắt bỏ một số nội dung và kết hợp các tác phẩm lại với nhau và cũng phải sắp xếp trang mới cho gọn gàng nữa”]
Chỉ đến phần giới thiệu, Pat đã cảm thấy chóng mặt, như thể đang tức giận quý ngài hôm nay anh ấy lại chơi lớn trong khi hôm nay là ngày lễ Songkran.
“Vâng”
[“Bởi vì bây giờ tôi cảm thấy rằng khun Nick đã đánh giá cao hình ảnh tiếp thị kỹ thuật số giống như Forge vẫn luôn làm. Anh ấy chỉ nghĩ rằng chúng ta phải tạo nội dung trên nhiều nền tảng khác nhau. Nhưng nếu chúng ta có thể bán cho họ để thấy rằng Digital Marketing còn hơn thế nữa. Và nó thực sự là một phần của toàn bộ kế hoạch tiếp thị. Nó đáp ứng các mục tiêu cốt lõi của toàn bộ dự án, tôinghĩ rằng nó dễ dàng đủ điều kiện hơn.”
“Vâng.” Pat trả lời ngắn gọn, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ ràng. Tuy nhiên sự hiểu biết rõ ràng về từng chi tiết nhận được đã giúp làm dịu đi những cảm giác tiêu cực ban đầu của cậu, và có xu hướng đồng ý với khun Jeng. Cảm thấy như mình đã được mua bằng lời nói “Bán qua dễ dàng hơn,” bởi vì Pat thực sự muốn nhận được sự chấp thuận từ Forge cho ý tưởng của mình.
[“Vâng tôi phải làm phiền kỳ nghỉ của Pat, nhưng tôi sẽ sửa lại nội dung và gửi cho bạn vào tối nay. Tôi sẽ cho biết nếu muốn thêm, bớt hoặc liên kết câu chuyện trên trang như thế nào và tôi nhờ Pat giúp tôi sửa nó nhé? Sắp xếp tất cả cácslide. Pat có thuận tiện để gửi lại vào tối mai được không?”]
“Vâng khun Jeng, Pat có thể làm được” anh thành thật trả lời vì ngày mai không có vướng bất cứ thứ gì ngoại trừ giặt giũ và dọn dẹp nhà cửa một chút.
[“Cảm ơn rất nhiều. Đợi tối nay tôi và khun Man và khun Chot sẽ nói về chỗ cần sửa lại, Sau khi gửi cho Pat nếu Pat có bất kỳ đề xuất nào về việc muốn bớt hoặc thêm vào có thể để lại ghi chú trong Trello. Tôi sẽ trả lời. Hoặc nếu sau năm giờ tối có thể gọi cũng được.]
“Được ạ”
[“Vâng”]
“…”
[“Pat”]
“Vâng?”
[“Có thích bánh trứng không?”]
“Hả? uh..vâng?” trả lời với vẻ mặt bối rối xen lẫn sự thật trong lòng đang hét lên rằng là Pat rất thích ăn bánh trứng.
Vâng, Pat rất thích bánh trứng. Trên thực tế, anh có thể trả lời mà không cần suy nghĩ.
Nhưng…điều khiến bối rối là người hỏi….khun Jeng…hỏi làm gì?
[“Thích ăn phải không?”]
Nhưng khi hỏi được hỏi thẳng một lần nữa như thế này sẽ trả lời rằng rất thích ăn và không ngầu chút nào “Cũng… ăn được ạ.” Pat trả lời nhanh gọn.
Khun Jeng không nói gì nhiều chỉ là một câu trả lời ngắn. Nhấn mạnh về việc gửi công việc tối nay một lần nữa trước khi cuộc trò chuyện kết thúc.
Khi trở về Bangkok, Pat đã đi ăn cùng với gia đình. Trước khi chú Pae lái xe đưa Pat quay về nhà. Ngày hôm sau tất cả các nhiệm vụ đã được hoàn thành. Và mọi chuyện diễn ra suôn sẻ kể cả giặt đồ, quét nhà. Kể cả việc chỉnh sửa các slide cũng không nhiều như đã nghĩ.
Kết thúc bằng một cuộc họp muộn lúc tám giờ mười lăm phút để phân công phần trình bày, Pat xem xét lại các slide trước khi đi ngủ và thấy rằng kiểu kể chuyện này có vẻ nó thực sự dễ bán hơn. Có những lý do từ một loạt các chiến lược để giúp hỗ trợ rất nhiều cho hiệu quả của công việc trực tuyến.
Tất cả trông đều ổn trước khi Pat gặp quả bom thực sự vào chiều muộn ngày thứ năm tai cuộc họp tại văn phòng của Forge. Hôm nay họ đến cùng với team của phi Man, phi Ping, khun Jeng, phi Chot, P’Aoi và Pat. Về phía Forge, có tất cả những người đã gặp ngoại trừ khun Nick đang ở nước ngoài và sẽ tham gia cuôc họp bằng video call.
“Xin chào khun Man, Khun Jeng và cả team, Aim, Senior officer của Marcom sẽ đại diện cho khun Nick ở đây hôm nay. Aim sẽ theo dõi cuộc họp hôm nay trong thời điểm hiện tại. Trong khi đợi Nadia và Nick join call vào cuộc họp.”
Trên màn hình tivi lớn khun Aim đang chiếu hình ảnh từ màn hình của mình. Đó là một trang trình bày về chủ đề Meeting Agenda, và cuộn xuống chủ đề để nói chuyện hôm nay.
“Hôm nay, chúng ta hãy bắt đầu với việc trình bày Strategy và Conceptual Idea của quảng cáo chính, tiếp theo là nội dung kỹ thuật số. Và Aim sẽ tiếp tục với phần trình bày về giai đoạn làm việc vừa được điều chỉnh lại. Cuối cùng, nó sẽ là chi tiết trong phần gọi cho cơ quan để nhận bản tóm tắt. Tôi mời đội của khun Man, co thể kết nối máy tính với màn hình Meet Room C5 Apple TV”
“Xin chờ một chút.” Mặc dù Khun Aim đã nói với P’Mam, nhưng nhiệm vụ của Pat là kết nối với máy tính, và bây giờ Pat đang cố gắng vào phòng họp trong ứng dụng BlueJeans để đợi khun Nadia và khun Nick tham gia Conference Call.
Anh ấy kiểm tra lại xem mã phòng họp từ email cuộc hẹn có chính xác không. Sau đó nhấn tham gia trước khi kết nối màn hình máy tính với tivi. Phi Chot đã kết nối USB clicker với máy tính và bàn giao clicker cho phi Ping là người đầu tiên trình bày.
Sau khi sửa đổi phong cách thuyết trình và sắp xếp lại các slide, mọi thứ trở nên ngắn gọn và đi vào trọng tâm hơn. Phi Ping bắt đầu trình bày chiến lược và thông điệp chính mà cả Markom và Digital đã cùng nhau điều chỉnh tại Feel fresh. Be fine. Mỗi sản phẩm và như trong hình sự xuất hiện của mỗi Persona sẽ đóng một vai trò trong sự kiện mà theo ví dụ trích dẫn sẽ bao gồm các gia đình có trẻ vị thành niên, các cặp đôi và nhân viên văn phòng.
Đến phần Execution phi Ping trình bày chi tiết TVC sẽ phát với tình huống một gia đình lái xe đi du lịch các tỉnh, một cặp vợ chồng tranh cãi giữa những chiếc ô tô trên đường, với nhân viên văn phòng và cuộc sống vội vã vào buổi sáng Tiếp đến là phần của phi Chot người tiếp tục rằng Quảng cáo kỹ thuật số sẽ là một câu chuyện phá cách từ cùng một Persona. Tất cả các vấn đề phải được tập hợp đến cùng trong vòng 6 đến 15 giây, điều mà phi Chot và phi Ping đã làm được. Làm một ví dụ so sánh về một câu chuyện gia đình, cách kể chuyện trên TVC sẽ khác với trên mạng như thế nào nhưng vẫn có thể truyền đạt thông tin đầy đủ.
“Đó gần như là phần chính mà chúng ta đã phát triển từ phần trình bày trước. Tôi sẽ chuyển nó cho Pat cho phần tiếp theo, đó là một ý tưởng mở rộng cho sự gắn kết lâu dài.”
Cả phi Ping và phi Chot đều trình bày trôi chảy đến nỗi Pat cảm thấy hơi căng thẳng. Khi phi Chot bắt đầu gửi chap tiếp theo qua Pat. Trái tim đang đập điên cuồng vì phấn khích, một bàn tay lạnh giá vươn ra cầm lấy cái clicker và giữ nó. Cố gắng kiểm soát hơi thở và âm thanh bình thường nhất có thể.
“Hi, Nadia. Xin chào khun Nick, khun Aim, Khun Fai.” Nhưng chỉ vừa mới câu chào hỏi đầu tiên giọng Pat đã run quá chịu không nổi mất. “Shall we start?”
Remote clicker nắm chặt trong tay, hơi thở đứt quãng vì lo lắng. Nhưng đây thực sự chỉ là lần đầu tiên mà Pat có cơ hội thể hiện đầy đủ chứ không chỉ hỗ trợ như đã làm trong thời gian thực tập.
Nhìn vào các slide trên màn hình tivi. Trong đó có ảnh của khun Nadia với khun Nick đang kết nối với cuộc họp nằm trên cạnh màn hình. Pat gửi một nụ cười đáp lại lời nói của khun Nadia “Yes. Please continue.”
Trước khi vội đảo mắt nhìn lại những người xung quanh, thấy khun Jeng quay lại và khẽ gật đầu. Pat hít một hơi thật sâu một lần nữa và sau đó bắt đầu trình bày.
“Okay. Về cơ bản, đây là chiến dịch trực tuyến. Nó là một phần bổ sung, ngoài TVC, quảng cáo trực tuyến và các nội dung trực tuyến khác. Vì chúng tôi thấy tiềm năngcủa F49 và cơ hội mở rộng tương tác trực tuyến, nên thực sự biến nó từ thực phẩm và đồ uống thành sản phẩm phong cách sống, chúng tôi muốn tạo một chiến dịch trực tuyến cho F49 để nâng cao nhận thức về sản phẩm, quảng bá và khẳng định những đặc điểm nổi bật và lợi ích sức khỏe của nó, đồng thời, chiến dịch cũng sẽ truyền tải thông điệp về tầm nhìn của Forge để kết nối với khán giả ở mức độ sâu hơn.”
Đọc xong phần intro đầu tiên bắt đầu thấy thoải mái hơn, những trang sau trôi chảy hơn vì Pat đã luyện tập khá tốt. Nhìn thấy cái gật đầu đáp lại của khun Nadia, còn bản thân khun Nick thì lắng nghe một cách khá dửng dưng. Điều này giúp tăng sự tự tin trong phần thuyết trình tiếp theo lên rất nhiều. Các slide được thay đổi liên tục. Cho đến khi đến một đoạn thú vị của lộ trình mà Pat và phi Chot đã tập trung đại khái là Bắc và Nam.
“Tuyến đường A sẽ bắt đầu từ Chiangmai đến Pai rồi đến Mae hong son. Đối với tuyến đường này, con đường có phong cản hđẹp, phù hợp để quay phim nhưng cũng rất khúc khuỷu. Vì vậy, chúng ta cũng có thể tạo mối quan hệ với Powerforge.”
Trong phần này, Pat nói về dầu Powerforge, nhân vật chính của thương hiệu. Thương hiệu về hiệu suất vượt trội công nghệ giúp duy trì động cơ làm việc chăm chỉ và đi du lịch đường dài.
Khun Nadia vẫn đang suy nghĩ. Trước khi gật đầu đồng ý mà không nói gì, Pat sau đó đã giới thiệu về Routing B, xa hơn về phía nam. Nói xong phần giới thiệu Pat tiếp tục nói về phần tiếp theo về những influencers. Nhưng sau đó suy nghĩ bị đình trệ một chút khi nhìn thấy khun Jeng ngồi bên phải đang cố tình thu hút sự chú ý của Pat… bằng cách trượt chiếc iPad trước mặt về phía anh.
Miệng vẫn tiếp tục nói nhưng bắt đầu thấy hơi luống cuống, mất tập trung. Pat liếc nhìn màn hình iPad nhìn thấy những từ viết bằng tay nguệch ngoạc.
Forge là một phần của việc mở rộng chi nhánh cộngđồng/Trạm ở các khu vực phía Bắc.
Đôi mắt anh mở to trước khi trở lại bình thường. Trong tham tâm dành một lời cảm ơn cho khun Jeng. Rồi vội vã them vào nhũng câu nói mà bản thân đã vô tình bỏ qua.
Và Pat trở nên khá phấn khích. Vì khi trình bày cho đến khi phần khảo sát nhắc đến Facebook nền tảng duy nhất. Sau khi trình bày xong Pat ngay lập tức chọn trang tiếp theo cho đến khi iPad nhắc nhở của khun Jeng được chuyển lên phía trước một lần nữa.
Instagram.
Khi kết thúc bài thuyết trình này Pat sẽ chắp tay tôn trọng dành cho khun Jeng như một lời cảm ơn trân trọng.
“Cảm ơn bạn rất nhiều. Điều đó thật thú vị và bất ngờ”. Khun Nadia nói sau phần trình bày của Pat: “Đối với tôi, có rất nhiều yếu tố hữuích trong phần trình bày này. Tôi đồng ý rằng những loại chương trình này, nếu được thực hiện đúng cách, có thể thu hút một lượng lớn khách hàng. Ngoài ra, mối liên hệ với tầm nhìn của thương hiệu cũng có lợi cho hình ảnh thương hiệu của Forge. Tuy nhiên–“
“…”
“Mối quan tâm chính của tôi là ngân sách. Vì việc phân bổ ngân sách hàng năm của chúng tôi đã được ký kết. Mặc dù F49 là sản phẩm phi dầu mỏ duy nhất mà Forge ra mắt trong năm nay nhưng phần lớn ngân sách tiếp thị kỹ thuật số của chúng tôi sẽ được sử dụng để ra mắt sản phẩm dầu mỏ. Nhưng nhóm của tôi và tôi sẽ cân nhắc và thảo luận lại. Sau đó, chúng tôi sẽ cho các bạn biết liệu chúng tôi có thể tiến hành chiến dịch này trong một kế hoạch đã được điều chỉnh và thỏa hiệp hay không.”
“Chắc chắn rồi. Cảm ơn rất nhiều.”
Kết thúc với bình luận tại thời điểm này. Khun Nadia bắt đầu quay lại và bình luận về phần chính ngay từ đầu mà sau khi điều chỉnh lẫn nhau trong nhiều tháng. Cuối cùng chiến lược lần này với hình dạng phù hợp, Khun Jeng giúp trả lời các câu hỏi bằng cách đưa ra một bản tóm tắt từ bài thuyết trình của họ rõ ràng đến điểm. Và bản thân khun Nick cũng không thể phản đối gì vì bài thuyết trình này đã giải đáp rõ ràng vai trò của Quảng cáo trực tuyến không chỉ là nội dung thực tế. Mặc dù nội dung tất cả hầu như giống nhau. Chỉ thay đổi cách kể chuyện và thêm những lý do ảnh hưởng đến quyết định thôi.
Khi khun Nadia bình luận xong, cô ấy cúp máy. Cuộc họp cuối cùng quay lại với team Thái Lan. Khun Aim là người mở đầu cuộc thảo luận về kế hoạch được thảo luận chi tiết và đầy đủ hơn điều này khiến Pat khá sốc.
“Với lịch làm việc kéo dài trong một tháng, chúng tôi có ít thời gian hơn để làm việc. Vì vậy, Aim đã đặt lịch hẹn đến văn phòng và nhận bản tóm tắt vào thứ Tư tới. Với kế hoạch chi tiết của nhóm Forge Aim sẽ cho công ty hai tuần để thực hiện ý tưởng Excution và báo giá lại cho chúng tôi. Nhưng chúng ta sẽ không phải mất nhiều thời gian để đưa ra quyết định. Bởi vì những người lớn đã có chủ sở hữu để sử dụng, chúng ta chọn Pitching theo chính sách của công ty. Bởi vì nó là một dự án vượt quá ngân sách 1 triệu baht.”
Là một đứa trẻ đã từng được đào tạo tại một công ty trước đây. Pat cảm thấy không tốt về sự thật đã được học Chuyện ai nghe cũng cảm thấy bình thường.
Việc gọi cho nhiều công ty để bán công việc là điều bình thường. Nhưng được gọi đến để làm điều này… mặc dù trong lòng đã có chủ sẽ chọn dùng, và những người khác có thể không bao giờ biết tác phẩm của chính họ nó tốt như thế nào. Dù sao thì…. Pat nghe mà thấy tủi thân. Bởi vì Pat biết rằng một công việc có thể đi qua và bán được khách hàng, nó sử dụng rất nhiều năng lượng thể chất và tinh thần. Và với mỗi lần bán hàng, mỗi đại lý đều hy vọng rằng họ sẽ thắng. Hoặc ngay cả khi không làm được điều đó, họ vẫn sẽ mong đợi, hy vọng rằng ít nhất có thể thể hiện một số tiềm năng của mình. Để sau này có cơ hội làm việc cùng nhau và Pat nghĩ rằng ít nhất mọi người cũng mong rằng được biết về sự đánh giá từ khách hàng càng lý trí càng tốt. Không phải làm như thế này.
Như trong thời gian thực tập tại Singapore, Pat là một thành viên trong team đã chứng kiến các anh chị giao dịch với công ty và luôn hợp tác chặt chẽ cùng họ. Facebook sẽ luôn có các đối tác đại lý mà họ sử dụng thường xuyên. Và cũng không có chính sách gọi agency đến pitching từng dự án như thế này, hay nếu gọi pitching vào dự án lớn thì quyết định sẽ công bằng được xem xét một cách kĩ lưỡng. Nó không phải là sự dàn dựng như thế này.
“Nếu vậy chúng ta có thể gặp lại nhau vào ngày 30 sau khi Aim gặp các agency xong sẽ gửi lịch hẹn trên lịch. Sẽ có 2 vòng brief là TVC và Digital vì sẽ sử dụng các player khác nhau.”
Khun Aim tiếp tục giải thích. Đáng ngạc nhiên là hôm nay khun Nick đặc biệt yên tĩnh, không giống như ngày đến họp tại Tập đoàn Jian. Có lẽ vì khun Nadia, Trưởng khu vực, đồng ý với công việc của họ, vì vậy khun Nick không phản đối điều gì cả. Nhưng chúng ta phải nhìn nhau thật lâu.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi tạm biệt Khun Aim ở bàn đối diện đã đưa cho Pat một chiếc USB để xin file thuyết trình. Vì vậy, Pat đã nhận lấy nó và kết nối với máy tính của mình.
Trong khi tập tin đang được sao lưu, những người lớn tiếp tục nói chuyện một chút. Mở đầu bằng câu hỏi của phi Man liệu khun Aim có thể tiết lộ tên của agency được hay không. Khun Aim nói rằng phải đợi sự chấp thuận của người lớn trước. Cùng lúc đó Pat nhíu mày khi thoáng nhìn thấy một cảnh tượng quen thuộc qua khóe mắt… Có vẻ như Ipad của khun Jeng đã được chuyển đến một lần nữa. Mặc dù vậy, Pat vẫn không nói gì và không nghĩ rằng còn điều gì khác bị bỏ sót.
“Được khun Man, Aim sẽ thông báo sớm. Khun Nick có điều gì khác cần bổ sung không?”
[“Vâng, chiến dịch trực tuyến của nhóm khun Jeng, khun Nadia nói với tôi rằng hãy cố gắng gửi bài thuyết trình cho các đội khác vì có vẻ như nó cũng đang nắm bắt được nhiều thứ, không chỉ quảng bá cho F49 và nếu nó thực sự trùng lặp với dự án của các team khác. Phải có sự chấp thuận ngân sách khác đó có thể là một vấn đề lớn.”]
“Tôi hiểu, vì đó cũng là một kế hoạch lớn. Dẫu sao cũng cám mọi người rất nhiều vì đã lắng nghe ngày hôm nay.”
Trong khi Khun Jeng đang thảo luận công việc với khun Nick, chiếc iPad của người kia vẫn ở bên cạnh máy tính của Pat, Pat nhấn lưu, sau đó rút USB ra với một cái nhìn thoáng qua bên phải cho đến khi thấy một tin nhắn ngắn trên màn hình. Trước khi quay sang trả lại món đồ trên tay cho khun Aim và không thể che giấu một nụ cười nhỏ xuất hiện cùng với niềm vui.
You did a good job.
– –/—
Pat nói với P’Aeng về công việc và cố gắng tránh mọi chủ đề liên quan đến khun Jeng vì nó có xu hướng lôi phi Aeng lạc lối rất dễ dàng. Chỉ cần Pat nhắc đến tên khun Jeng lần nào phi Aeng cũng lắng nghe say sưa đến mức mở to mắt nhìn sau khi nghe nói về những vấn đề liên quan đến người ấy. Sau khi thảo luận các vấn đề liên quan đến công việc cho đến khi kết thúc mọi chi tiết trái tim của Pat thậm chí còn tồi tệ hơn khi P’Aeng giúp khẳng định một giọng nói khác…về câu chuyện sâu xa đằng sau họ.
“Ồ, mạnh thật đấy, nhưng có rất nhiều trường hợp như thếnày.”
“Ở JTQ nữa à? Tại sao Pat không thấy rõ cơ chứ?.”
“Cũng không thực sự là một đứa trẻ. Cũng biết là sẽ có những chuyện như thế này, Nhưng giống như trong văn phòng nếu phong cách làm việc này trở nên phổ biến thì sẽ từ chối luôn. Không cần lãng phí thời gian làm việc, làm tốt những việc mà có kết quả thì tốt hơn.”
“Thật tệ.”
Miệng Pat co giật với một cảm giác thực sự tồi tệ. P’Aeng mỉm cười và cố gắng nói chuyện an ủi như thể đó là một vấn đề chung đó không phải là vấn đề lớn. Nhưng Pat vẫn không cảm thấy khá hơn.
Ở đây Pat đang trượt vào quỹ đạo này. Pat sắp trở thành một khách hàng xấu tính trong mắt nhiều công ty mặc dù bản thân Pat không muốn chút nào… những yếu tố không kiểm soát được trong đời sống lao động thực sự rất đáng sợ.
Pat nâng ly rượu lên và uống hết trong một hơi. Vẫn chưa tiếp tục nói chuyện thì điện thoại của phi Aeng lại kêu to một lần nữa. Chủ nhân chiếc điện thoại nghiêng đầu nhìn tên người gọi trước thở dài thật to.
“Khách hàng gọi đến. Ôiii. Lại gì nữa đây?……..Xin chào khun Lukmee.”
Hai âm thanh khác nhau ngay lập tức làm cho Pat bật cười, càng cười to hơn khi phi Aeng bắt đầu cười một cách ngọt ngào, trả lời bằng cả miệng, gật đầu, phẩy tay khi tiếp tục nói chuyện với khách mặc dù không nhìn thấy đầu dây bên kia. Pat ngồi xuống ăn nốt mấy miếng cơm cuối cùng rồi vẫy tay gọi nhân viên yêu cầu yêu cầu món tráng miệng.
Cuộc trò chuyện có xu hướng kéo dài. Nó dường như là một cuộc thảo luận về một dự án đang thực hiện và có một khối lượng công việc lớn. Phi Aeng vừa nói chuyện gọi khun phi, khun phi vừa dùng nĩa chọc những miếng thịt trong đĩa spaghetti gần hết và ăn từng miếng một. Trong lúc đó, Pat cầm điện thoại lên nghịch, chưa kịp mở khóa màn hình thì một thông báo hiện lên.
Ding!
Điện thoại đã quét khuôn mặt của Pat và màn hình đã được mở khóa. Pat cau mày và giữ nguyên như vậy và nghĩ về lý do nguồn gốc của thông báo này từ Instagram…vừa mới xảy ra vài giờ trước.
– –/—
“Còn hai cái bánh trứng, còn ai ăn đây? Để Nan hâm nóng lại nong Pat có lấy nó không?”
“Được ạ phi Nan, cảm ơn ạ.”
Anh ngẩng đầu lên để trả lời phi Nan, người đã bước ra khỏi phòng đựng thức ăn với hộp màu vàng trong tay và năm phút sau những chiếc bánh trứng thơm phức bên trong đĩa được đặt xuống bàn làm việc khiến Pat cứ tòn mắt nhìn theo.
Đó là một bữa ăn nhẹ buổi chiều ngon miệng… nhưng nó chứa đầy một loại ám ảnh nào đó…. ám ảnh… đến từ cuộc điện thoại từ khun Jeng vào thứ Ba.
“Có thích ăn bánh trứng không?”
Ám ảnh….tiếp tục cho đến ngày hôm qua khi ông chủ trẻ mang đến những chiếc bánh trứng này tới văn phòng với tên gọi là “Quà lưu niệm từ Hồng Kông.”
Và nó vẫn tiếp tục ám ảnh… cho đến ngày hôm nay khi Pat và phi Nan đang chia những miếng cuối cùng với nhau. Tất nhiên, điều đó không chỉ với Pat mà là toàn bộ phận. Bởi vì mỗi người đã ăn nhiều hơn một miếng. Giống như Pat bao gồm cả cái này thì đã là cái thứ năm. Bởi vì khun Jeng mua khá nhiều trong khi văn phòng khá vắng vẻ nên hầu như ai cũng tận dụng kỳ nghỉ dài sau Songkran. Những người vẫn đi làm chỉ có nhóm những người đang chờ thông qua các dự án, những người không thể sử dụng ngày nghỉ như phi Nan, phi Chot, Pang và nong Toh, và nhóm những người làm việc dở dang như Pat, phi Prem và phi Khaopod, hai nhóm đã ăn bánh trứng với nhau hai ngày liên tiếp rồi.
Sau cuộc gặp với Forge hôm qua đến bây giờ vẫn không thấy phản hồi gì thêm nữa. Sáng nay khá rảnh rỗi nên tham gia giờ Brainstorm để trao đổi ý tưởng cho dự án thương hiệu mì ăn liền Indonesia của phi Prem đã hoàn thành. Đưa ra ý tưởng, đề xuất sửa đổi khẩu hiệu sẽ được sử dụng để truyền thông trong chiến dịch trên [email protected] trước khi nghe bài thuyết trình bài tập về nhà của Pang vào buổi chiều với phi Nan là người cố vấn. Về chủ đề đọc nghiên cứu của nhóm Data và giải thích nó từ quan điểm của nhà tiếp thị từ Case study của Forge năm ngoái.
Những ngày dài tự do sẽ trôi qua nhanh thôi. Trong thời gian không kẹt trong cuộc họp. Pat ngồi sắp xếp đồ đạc trong kho và phòng sao chép cho đỡ buồn chán. Bây giờ là ba giờ bốn mươi lăm phút. Anh cắt chiếc bánh trứng trên đĩa cho vào miệng cẩn thận kẻo bột bay tứ tung nhưng cuối cùng vẫn rơi xuống. Thở hắt ra vì sự cáu kỉnh của chính mình. Tay đặt nĩa xuống và từ từ gắp từng miếng vụn bánh cho vào miệng trong khi nhìn lên theo tiếng gọi của phi Nan.
“Nong Pat”
“Vâng”
“Hôm nay có lẽ sẽ kết thúc sớm, Pat có vướng mắc gì không? Đi ăn cùng không? Chế Chot sẽ đi cùng.”
“Pat có hẹn rồi ạ. Lần sau đi ạ.” anh ấy trả lời, nhưng với đại từ gọi phi Chot theo cách mà Pat không quen nhưng được nghe từ phi Nan. Vì vậy, anh đã thu hẹp rủi ro trong câu hỏi nghi vấn tiếp theo “Phi Chot….anh ấy…..đã nói với phi Nan rồi à?”
“Ồ, mới hôm qua.” phi Nan cười nói. và có lẽ bởi vì Pat đã làm một bộ mặt với cái nhìn tò mò nên phi Nan tiếp tục kể. “Lúc đầu tụi chị đang nói về chủ đề chung chung, nhưng đột nhiên phi Chot lên tiếng hôm nay sẽ đi ăn và sau đó đi xem vài bộ quần áo sẽ mặc trong một bữa tiệc Karaoke kiểu hoành tráng.”
Pat mỉm cười với phi Nan và gật đầu đã hiểu. Trước khi rời đi phi Nan nói là phi Chot nói nếu có chiếc váy nào đẹp. Sẽ chụp ảnh để Pat giúp lựa chọn.
Khi ăn xong chiếc bánh, Pat mang đĩa của phi Nan đi rửa giúp. Khi đi ra thì thấy phi Chot vẫn đang ngồi trò chuyện với Khun Jeng cũng đã lâu rồi mà vẫn chưa ra. Nhưng có lẽ không phải của F49 vì nếu không thì Pat cũng đã được gọi vào rồi.
Pat quay lại chỗ ngồi, quay đi quay lại chiếc ghế trước khi dừng lại… Thầm cảm thấy bản thân cũng là một người nghiện công việc vì không quen với sự trống rỗng. Trống rỗng vào ngày đáng lẽ ra cảm thấy thoải mái nhất vì diều đầu tiên là văn phòng rất trống trải. Điều thứ hai là bên ngoài cũng trống trải như vậy, BTS không đông, buổi trưa tòa nhà cũng không đông. Và điều thứ ba điều thoải mái nhất là vì hôm nay đã bắt đầu Casual Friday, chính sách ăn mặc thoải mái vào mỗi thứ 6 hàng tuần, có thể mặc quần mà không cần thắt lưng Pat không thể giảm cân trong một thời gian.
Pat ngồi ở đó một lúc không lâu. Mở bất cứ bài viết nào để đọc, nhưng cuối cùng cũng cảm thấy quá thoải mái để giáo dục bản thân ngay bây giờ. Muốn cho não được nghỉ ngơi. Pat nhìn vào từng bàn làm việc của mọi người và thấy rằng hầu hết mọi người đều đang đánh máy và làm việc trên máy tính.
Ngoại trừ nong Toh đang…. làm tác phẩm nghệ thuật?
Phát đoán từ xa vì thấy nong Toh đang cắt giấy, trên bàn có băng dính hai mặt, dao cắt, tờ giấy để cắt giấy, bên cạnh là bảng gỗ với kích thước trung bình được đặt dựa vào tường của chiếc bàn trong cùng được gắn vào tường. Anh đứng dậy đi về phía Toh.
“Nong Toh, đang làm gì vậy?”
“A!!” Một giọng nói nhỏ kêu lên nghe buồn cười quá nên Pat cười phá lên ra vẻ giật mình, mặc dù Pat không gây ra bất kỳ ồn ào nào cả. Ngoài ra khi Toh nhìn lên nhìn thấy Pat, anh ta bối rối vội vàng che lại đống đồ trên tay. Pat cau mày và hỏi ngược lại.
“Đang làm cái gì bí mật hả?”
“Bí mật của toàn bộ văn phòng! Phi Pat cấm biết.”
“Nó đến nỗi vậy luôn hả?”
“Thực sự như vậy luôn đó phi.”
“Nong Toh bí mật hoạt động nghệ thuật, phi Pat sẽ kiện với Khun Jeng nha.”
“Phi Pat không kiện được. Đây là công việc của khun Jeng.”
“Tại sao Khun Jeng để nong Toh làm nghệ thuật?”
“Không phải là một tác phẩm nghệ thuật. Nhưng phi Pat vẫn chưa được biết nếu không Toh sẽ bị mắng. Khun Jeng cấm tất cả mọi người biết đó là bí mật của một bộ phận…. phi Pat tránh ra đi.”
“Phi không giận gì nong Toh đâu, phi đi đây.”
Pat cử động cánh tay sau khi nong Toh đứng dậy chạy theo kéo Pat lại. Trên thực tế Pat đã nở một nụ cười khi thấy nong làm khuôn mặt chó con. Trước khi nong khẳng định chắc nịch rằng đây là công việc nghiêm túc của bộ phận mà ngay cả thư ký cũng không biết thế nên anh gật đầu, ngừng trêu chọc và để nong Toh tiếp tục làm việc.
Nhưng cũng thầm cảm thấy thất vọng… nghĩ là sẽ có gì đó giúp cắt và dán để giết thời gian rồi.
“Nong Pat, Khun Jeng muốn nói chuyện cùng về công việc F49 nhé.”
Nhưng cứ như vậy đi. Dù rảnh rỗi thật nhưng Pat không muốn nói chuyện với khun Jeng đâu….
“Vâng phi Chot.” Pat kìm nén sự chán nản của mình với ông chủ trẻ và quay lại trả lời với phi Chot người vừa bước ra khỏi căn phòng rèm trước khi quay lại bàn để lấy máy tính.
Khi mở cửa căn phòng rèm, Pat thấy khun Jeng đang đọc gì đó trên iPad, người kia nhìn lên mỉm cười cố gắng tỏ ra thân thiện. Pat chuyển ghế ngồi sang phía đối diện.
“Tôi vừa nhận được một bản cập nhật về công việc mà chúng ta đã trình bày từ nội bộ của Forge. Khun Aim đã lấy nó để trình bày với nhóm PR và Branding vì cô ấy có một dự án để thực hiện một chiến dịch truyền thông về thương hiệu. Tôi vừa có một slide của tác phẩm trên, chúng ta hãy cùng xem thử nhé.”
Khun Jeng vừa nói vừa gửi file từ iPad sang máy tính và mở nó trên màn hình lớn, quay bàn phím sang phía Pat. Nhưng Pat chỉ biết nhíu mày trước khi nhận được lời giải thích.
“Bấm xem được luôn nhé.”
“Ồ… vâng” Pat đáp lại với một chút áp lực nho nhỏ đang len lỏi. Đây…Khun Jeng thích tìm ra thứ gì đó đáng sợ để Pat làm nữa rồi.
Việc nhấn vào các slide để di chuyển với tốc độ khiến khun Jeng hài lòng nó thực sự không dễ dàng.
Nhưng Pat cũng có thể làm được. bởi vì cho đến trang thứ mười lăm vẫn không có sự phàn nàn gì. Trong khi bản thân Pat cũng đang đọc và cố hiểu hết các nội dung trên slide. Chiến dịch này là một sự kiện chợ ngoài trời đương đại có tên là “Endless Destination” Flea Market được tổ chức vào tháng 10 mà Forge tổ chức kết hợp với Bộ Phát triển Cộng đồng. Các gian hàng sẽ được cho thuê với giá hữu nghị, mời các chủ doanh nghiệp nhỏ và người dân trong các cộng đồng trên cả nước đến tham gia. Bán hàng hóa bao gồm cả việc mở một hội thảo thú vị với mục tiêu hỗ trợ du lịch và kinh doanh nội địa. Bao gồm cả việc thúc đẩy máy bơm nước Man Forge, đặc biệt tập trung vào các chi nhánh cấp tỉnh. Nhấn mạnh việc xây dựng thương hiệu về năng lượng sạch, là một phần của cộng đồng, và tiêu chuẩn của cây xăng cung cấp cả sự tiện lợi và phòng tắm sạch sẽ giúp tháo gỡ những thiếu sót trong vấn đề có ít chi nhánh ở các tỉnh và giá dầu cao hơn những nơi khác, đó là bức tranhtoàn cảnh mà hầu hết mọi người nhìn thấy.
F49 cũng là một phần của sự kiện này và có một khu vực rộng lớn vì nó là sự kiện được tổ chức chỉ hai tháng sau khi ra mắt F49, đây chính là điểm kết nối của sự kiện này với ý tưởng chiến dịch của Pat là về tầm nhìn thương hiệu và những người có ảnh hưởng. Từ việc nhìn vào các slide công việc khá là thú vị. Có chủ đề rõ ràng nhấn mạnh trang trí bằng gỗ và cây có màu tự nhiên. Thiết kế của gian hàng và khu vự cảnh trông hiện đại, với các thủ thuật công nghệ đơn giản như bản đồ chiếu, nhưng đồ họa được thiết kế đẹp mắt. Không gian sự kiện có ghế ở ghế trước. Sân khấu được bố trí cân đốivà trông dễ chịu khi ngồi trên đó.
“Pat thấy như thế nào?”
“Rất tốt ạ. Nhìn có vẻ được đầu tư rất nhiều.” Sau khi xem xong, Pat thành thật trả lời với một chút hiểu biết từ khi làm sự kiện khiến anh có thể thấy rằng từng tiết mục trong sự kiện giá cả khá là bất thường. Khun Jeng gật đầu.
“Đúng vậy, đây chính là một vấn đề.” Anh ấy hơi cau mày vì một số lý do. Bởi vì bản thân nó nghe có vẻ mâu thuẫn. “Vì nếu tổ chức tất cả các sự kiện như thế này và kể cả công việc ở phần Pre-event communication cái nào tập trung vào online nhiều thì sẽ nhiều ngân sách hơn. Hiện tại Forge muốn tiết kiệm ngân sách nên quyết định không thuê digital agency làm Pre-event commu ở đây nữa mà sử dụng in-house của Forge bởi vì nghĩ rằng chỉ cần làm theo kế hoạch mà công ty tổ chức sự kiện đưa ra cho, không có chiến lược đặc biệt nào vì công ty tổ chức sự kiện không chuyên về lĩnh vực này. Nhưng vấn đề với loại sự kiện này là nếu nó không đủ mạnh trực tuyến và giao tiếp không đủ tốt, mọi người có thể không quan tâm đến việc tham gia sự kiện. Và nhóm kỹ thuật số của Forge thậm chí còn nhỏ hơn của chúng ta.”
Lời giải thích bắt đầu đi sâu hơn và chi tiết hơn khiến bộ não đã được giải phóng cả ngày bị sốc. Pat cố gắng điều chỉnh suy nghĩ và tiếp nhận thông tin cho kịp trong suốt khoảng thời gian đó giả vờ gật đầu, làm vẻ mặt đã hiểu trước khun Jeng, trong khi mười giây sau mới bắt đầu thực sự tỉnh táo.
“Như tôi đã nói, sự kiện này là một công việc PR và xây dựng thương hiệu, mà khun Aim cũng đang theo dõi sự kiện này. Và cô ấy thấy rằng chúng ta có thể hợp nhất chiến dịch của mình với truyền thông trước sự kiện trực tuyến của Endless Destination. Nếu ngân sách kỹ thuật số được kết hợp với PR và Branding, chúng ta sẽ có cơ hội rất cao để thực hiện chiến dịch trực tuyến này. Bây giờ tôi có ý tưởng tìm kiếm một điểm kết nối cho cả hai công việc này, nhưng tôi muốn thử lắng nghe ý kiến từ Pat. Tôi sẽ gửi cho bạn hình nền, Pat hãy cố gắng đọc nó và suy nghĩ về nó trước. Và sẽ nói chuyện lại vào thứ ba.”
“Vâng được ạ.”
“Pat nghĩ rằng Flea market này có thú vị không?” Khun Jeng nhấp mở bảng trong Trello để gửi tệp cho Pat. Trong lúc đó Pat gật đầu với câu hỏi tiếp theo và trả lời một cách thành thật.
“Nó trông khá là thú vị. Nhưng nó cũng phụ thuộc vào target nữa.”
“Và nếu đó là bạn, hoặc những người trẻ ở độ tuổi của bạn có muốn đến một sự kiện như thế này không?”
“Như đã nói điều đó còn tùy thuộc vào nhiều thứ. Mỗi khu vực của sự kiện thu hút những người khác nhau” Pat trả lời “bởi vì đối với cá nhân của Pat, Pat muốn đi dạo trong khu ẩm thực, nhưng có thể có người muốn tham gia workshop, muốn đi chụp ảnh, muốn đi nghe nhạc sống hay nghe diễn thuyết cho những người đơn giản. Do đó, nên tổ chức một sự kiện để họ chụp ảnh. Có một nơi chụp hình như tại Instagramable. Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều muốn đến.”
Khun Jeng giống như đã hoàn thành công việc của mình khi Pat nói xong. Bên kia quay sang nhìn lại anh ấy và dựa lưng vào ghế với một phong thái thoải mái.
Hai tay khoanh trước ngực, một tay đưa lên nắm lấy cằm, ở vị trí tiêu chuẩn của người đứng đầu sử dụng ý tưởng đó là từ khóa mà Pat sử dụng để tìm loại hình ảnh này từ stock để làm việc.
“Instagramable ư?” chàng trai trẻ hỏi, thầm nghĩ trong im lặng một lúc sau đó tiếp tục nói, “Instagram hiện là tool trực tuyến ưu việt.”
Pat gật đầu nhận đáp lời. “Có thể nói như vậy. Với Pat nó là một nền tảng đáp ứng nhu cầu của nhiều ứng dụng, cả của Cá nhân và Doanh nghiệp.”
“Vâng, tôi cũng nghĩ như vậy. Trên thực tế, tôi đã học được nhiều điều hơn về Instagram for Business kể từ Hội nghị tiếp thị đó.”
“Vâng”
Vì không biết phải nói gì tiếp nên Pat ngồi im lặng. Khun Jeng cũng im lặng có vẻ đang suy nghĩ. Một lúc sau, Pat cảm thấy cần phải xin phép rời đi. Nhưng ngay lúc đó, đối phương mở miệng nói.
“Pat có nghĩ rằng tôi nên thử dùng Instagram hay không?”
Trong những vấn đề dường như có liên quan….nhưng nó chẳng liên quan gì đến công việc mà đang nói cả.
“Ồ – cũng – nếu khun Jeng và muốn chơi hãy chơi thôi ạ.” Pat trả lời trong khi giơ tay lê. gãi phía sau đầu. Thầm bối rối rằng chỉ với thế này cũng khiến khun Jeng nhíu mày hỏi ư? Pat nói thêm trong khi người bên kia vẫn đang suy nghĩ, “Điều đó cũng tốt, có thể cập nhật những xu hướng thú vị hoặc bất cứ thứ gì khun Jeng thích. Và khi trở lại làm việc có thể giúp thấu hiểu audiences nhiều hơn.”
Khun Jeng gật đầu đáp lại. Quay trở lại máy tính và mở trình duyệt web trước khi quay sang hỏi Pat “Có thể đăng ký trên máy tính không?”
“Được ạ.”
Tiếng gõ bàn phím vang lên và vài giây sau, trang web chương trình insta hiện ra trên màn hình. Vừa liếc nhìn Pat đã thấy Khun Jeng cau mày với vẻ mặt rất nghiêm túc. Trước khi di chuyển chuột bắt đầu nhấn Register.
Pat nghĩ rằng nên xin phép đứng dậy rời đi. Hãy để ông chủ dành thời gian riêng của mình để đã đăng ký đầy đủ vào Instagram. Nhưng khi để ý thấy người bên kia gõ rồi xóa đã lâu mà lông mày vẫn nhíu chặt, Pat không khỏi hỏi.
“Không thể đăng ký được ạ?”
“Trên này nói rằng username không được chấp nhận. Cũng đã thử thay đổi nó vài lần nhưng vẫn không được.”
“..”
“Lạ thật.” Khun Jeng cau mày và nhìn chằm chằm vào màn hình lộ vẻ bối rối khác hẳn với vẻ mặt luôn hiểu thấu mọi chuyện trên đời thường thấy, lại càng lạ hơn bởi mỗi khi mím chặt môi. Thế nên Pat mới lần đầu để ý đến cái lúm đồng tiền nhỏ trên má ông chủ trẻ. “Tên của tôi có phải là rất phổ biến không? Có vẻ như có rất nhiều người trùng tên với tôi. Thử gõ cả tên thật sau biệt danh, nó vẫn như vậy. Có nhiều người tên Kittipong và Jeng giống tôi đến như vậy ư?”
“…”
Chết mất. Chết mất. Chết mất. Chết mất thôi.
Đột nhiên, Pat cảm thấy muốn cười thành tiếng chỉ vì khun Jeng đang ngồi với vẻ mặt căng thẳng, phàn nàn về những điều vô nghĩa.
Giọng điệu của anh không trôi chảy như khi nói chuyện về công việc, nhưng nghe nhẹ nhàng hơn nhiều cho đến khi gần như nghĩ rằng đang nói chuyện một mình. Pat chỉ biết nín thở mím chặt môi, mũi bắt đầu căng và phừng phừng. Cậu nhìn xuống đầu gối của mình để xoa dịu tình hình lúc này bởi vì đầu gối Pat không có gì mắc cười cả. Vâng, đầu gối Pat là đầu gối bình thường mà hôm nay được bao phủ bởi quần vải thoải mái không phải là quần tây chật chội như mọi ngày. Nhưng khi nghĩ đến bụng là hình ảnh một cục mỡ treo lơ lửng khiến Pat bắt đầu đột nhiên càng muốn cười hơn nữa. Bởi vì khi bụng bị quần siết chặt lại, Pat có cảm giác mình không phải là người mà là một cái bánh nướng xốp. Và bụng Pat là một cục bột treo bên ngoài mép chiếc cốc giấy.
Trong phòng làm việc yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ bàn phím với các lần nhấp chuột định kỳ Nỗ lực kìm lại tiếng cười của Pat tiếp tục trong hỗn loạn.
“Khun Jeng có thể thử viết tắt tên của mình…k t p chấm j hoặc phân cách dấu gạch dưới ” Cuối cùng sau khi giật mình tỉnh táo, Pat chỉnh lại giọng cho trôi chảy để đưa ra lời khuyên, vị sếp trẻ vẫn đang suy nghĩ trước khi gật đầu chấp nhận và quay lại tiếp tục gõ…nhưng rồi nào ngờ cũng lại tiếp tục cau có như trước.
“Vẫn không được”
“Thử chuyển đổi không? j trước rồi k t p”
“…”
“…”
“Cũng vậy”
“Vậy… uh… tên rồi tiếp tục với số năm sinh?”
“Vâng”
“…”
“Vẫn giống như trước”
“Hãy thử tách chúng ra bằng ký hiệu đặc biệt được không?”
“…”
“Được không ạ?”
“Vẫn không được.” Vẻ căng thẳng trên mặt không hề dịu đi mà còn trở nên nặng nề hơn. Và Pat thực sự đang cố nhịn cười hết mức có thể. Nhưng khun Jeng không hợp tác chút nào. Âm thanh gõ bàn phím xen kẽ với âm thanh nhấp chuột bị giọng nói càu nhàu nhấn chìm. ” Thật kỳ lạ năm 1985 có nhiều người tên Kittipong đến như vậy ư.”
“…”
– –/—
Không nổi Pat thật sự không nổi nữa rồi.
Cuộc trò chuyện bị gián đoạn.
Sự im lặng kéo dài kéo dài khiến Jeng phải rời mắt khỏi màn hình máy tính để nhìn người đối diện. Chỉ để thấy rằng chiếc ghế của Pat… đang quay đi.
Và Pat đang ngồi nghiêng về phía anh, đầu cúi xuống, mà đang còn… run rẩy?
“Pat?”
“Hư..”
“…”
“…”
“Pat..hưhư…Pat xin lỗi, khun Jeng, khun Jeng thử..” Pat quay mặt, người đang cố gắng kìm nén cơn nóng phừng phừng quay về phía khun jeng. Cố gắng mỉm cười thoải mái trước khi hít một hơi thật sâu và tiếp tục nói, nhưng nghĩ rằng đã không thể che đậy các triệu chứng của mình tốt cỡ nào vì dù sao thì mặt của Pat có lẽ rất đỏ “Khun jeng thử sử dụng họ tên đầy đủ xem coi có được không chắc sẽ không có ai trùng đâu.”
Và Pat càng cảm thấy ngại ngùng hơn khi khun Jeng không hỏi lại Pat gì cả. Thay vào đó, anh đảo mắt sang hướng khác, khẽ hắng giọng rồi gật đầu trước khi tiếp tục gõ.
Tại thời điểm này Pat thực sự xin lỗi. Khi phải ngồi cười khun Jeng, nhưng khun Jeng thật sự khiến Pat chịu không nổi ở tuổi này mà hành động kêu ca như một ông chú sáu mươi vậy cơ chứ?
“Được không ạ?” Sau khi thành công cố gắng bình thường hóa tâm tình, chỉ để lại nụ cười trên mặt, cậu lại hỏi. Khun Jeng đang di chuyển chuột và nhấp chuột trước khi gật đầu trong khi quay sang đáp trả bằng một nụ cười.
“Được rồi ạ, cảm ơn nhé.” Sau đó, anh ấy nhìn lại màn hình và lẩm bẩm, “Cần phải đặt ảnh đại diện Profile.”
Khun Jeng cầm iPad lên và mở nó ra. Bí mật nhìn thấy người bên kia đang tải ứng dụng lên thiết bị. Và Pat nghĩ rằng đây là thời điểm thích hợp mà cậu nên chào tạm biệt và ra ngoài như lẽ ra phải làm từ lâu.
Nhưng trong sự im lặng đó Pat đang chuẩn bị mở miệng xin phép khun Jeng rời đi thì người bên kia lại lên tiếng cùng lúc cắt ngang một lần nữa.
“Nếu tôi sử dụng Instagram, điều đó cũng tốt thôi. Sẽ có thể nhìn vào tài khoản của cửa hàng luôn.” Vẫn là những câu nói nhỏ một mình như trước. Làm cho Pat chẳng thể nghĩ ngợi gì trong lòng…
Rằng khun Jeng trông cũng có vẻ cô đơn, thậm chí giống như cố gắng thuyết phục Pat về điều gì đó như thế này.
Bởi vì khi nghĩ về mỗi ngày làm việc, khun Jeng dường như thực sự không có ai nói chuyện cùng cả. Khun Jeng không có bạn bè. Trong khi mọi người ai cũng có một nhóm, Pat thầm nghĩ về bản thân mình trước khi có phi Nan bước vào….và bắt đầu cảm thấy buồn thay cho khun Jeng.
Bởi vì khun Jeng có thể đang thực sự cô đơn và cố gắng kết bạn với những người trong bộ phận.
Mà khi kết hợp giả thiết này với lời mời đánh cầu lông trong quá khứ, tiệc karaoke vào cuối tháng và một hộp bánh trứng lớn từ Hồng Kông. Tất cả những điều này xảy ra thong một thời gian có nhiều điều thay đổi. Giống như….nó có vẻ hợp lý và hiệu quả.
Sau đó Pat tiếp tục ngồi như vậy và nghĩ rằng nó sẽ như thế này cho đến khi khun Jeng mời Pat đi ra ngoài. Mắt quan sát chuyển động của người đối diện, thậm chí không thể nhìn thấy những gì đang xảy ra trên màn hình đó? Vài phút sau khun Jeng xoay màn hình iPad về phía Pat. Người đã mở to mắt ngay khi nhìn thấy bức ảnh trên đó.
“Đây có phải là bạn?”
Khun Jeng thấy tài khoản Instagram của Pat như thế nào vậy cơ chứ!?
“Vâng… vâng, đó là Pat.” Cậu trả lời trong khi vẫn cau mày. Khi nhận được câu trả lời khun Jeng gật đầu đồng thời quay màn hình về phía mình.
“Khi tôi vào Instagram của quán thấy ảnh cả nhóm đi cùng nhau, rất nhiều người…. Tae đã viết bình luận cho bạn.”
“Ồ… vâng.”
Giải thích xóa tan nghi ngờ và Pat thực sự cảm thấy sự riêng tư khi khóa tài khoản Instagram của mình ngày hôm nay, ngày ông chủ tìm thấy trên một tài khoản trực tuyến. Vẫn còn tốt khi vài ngày trước Pat vừa thay đổi hình đại diện là một hình ảnh toàn thân từ chuyến đi Khao Yai. Đó không phải là một bức ảnh tự sướng cận cảnh làm mặt vịt. Bởi vì nó có vẻ không hay lắm không thể nhận ra được.
Khun Jeng không thể đến xem Pat làm bộ mặt ngớ ngẩn, dù chỉ là trong một phiên bản thu nhỏ.
Trrr–
Và khun Jeng cũng nhấn vào xin Follow. Pat không chịu đâu, Pat không cho theo!
Cậu lật màn hình chiếc điện thoại trên tay vừa rung lên một lần và nhìn nó. Vô tình nhìn chằm chằm người trước mặt.
Kittipong.attajiranon đã yêu cầu theo dõi bạn.
Nhưng chủ tài khoản kittipong.attajiranon vẫn cúi đầu mải miết vào iPad nên không để ý đến vẻ mặt hốt hoảng của Pat.
“Cảm ơn nhé vì ngày hôm nay.”
Trước khi Pat được mời ra khỏi phòng một cách dễ dàng…sau khi suy nghĩ sẽ làm nhiều lần nhưng không thành công. Có lẽ vì bây giờ đã gần bốn giờ rưỡi rồi thờigian để kết thúc công việc.
Mặc dù vẫn còn những câu hỏi về yêu cầu, nhưng Pat đã chọn không nói them bất cứ điều gì. Anh đưa tay chào với cậu chủ trẻ rồi quay trở lại bàn với đôi lông mày vẫn còn nhíu lại. Trong khi ngồi đợi đến giờ đến Central World. Pat nhấc máy vào feed Instagram, like ảnh bạn bè. Trước khi đi xem yêu cầu của khun Jeng và nhấn xóa.
Trước khi yêu cầu đó được gửi lại ngay lần nữa cùng với một sự thay đổi đó là thêm ảnh đại diện của khun Kittipong. Đây là bức ảnh mà Pat đã tận mắt nhìn thấy khi đọc bài viết về nhà hàng của tờ Thailand Tatler ngày hôm đó. Giống như khun Jeng không có bức ảnh nào khác và sử dụng một bức ảnh trông có vẻ thoải mái khi đang thái rau thì tốt biết bao, vì ban đầu Pat nghĩ rằng khun Jeng sẽ sử dụng cùng một bức ảnh đại diện như trong Linkedin quá già.
“Ôi mẹ của con ơi. Muốn làm như thế này như thế kia, nhưng tiền thì không có bao nhiêu. Đã vậy mà còn gọi điện đòi giảm giá suốt.” P’Aeng phàn nàn sau khi ấn gác máy. Pat ngồi nghe bên kia phàn nàn không lâu sau khi tan làm và đến TubTim Krob. Ngay khi P’Beam đến quán ngày hôm nay có P’ Jam và P’ Sai anh cả ở cơ quan cũ cũng đến.
Vì là thứ Sáu và có năm thành viên nên Pat đặc biệt hào hứng sau khi nói chuyện và hỏi về cuộc sống của mọi người. Do đó bữa tiệc không kết thúc bằng bữa tối. Họ kiểm tra hóa đơn lúc hơn 10 giờ một chút và nửa tiếng sau họ có mặt ở Khao San.
Người khá đông đúc tại quán bar hippie. Nhưng vẫn may mắn có được bàn mà không phải chờ đợi, phi Beam đã mở đầu bàn bằng cách gọi một tháp bia, sau đó là các món chính vì đang rất đói, bao gồm cơm chiên thịt heo, salad cay chiên, tôm sốt nước mắm, thực đơn thông thường, bao gồm các món chiên khác nhau đầy cả bàn.
Âm nhạc trong quán với giai điệu của những bản nhạc vui nhộn từ những năm 90 xen lẫn một số bản nhạc thất tình cho nhiều sở thích. Và bởi vì có năm người tháp bia đầu tiên hết một cách nhanh chóng. Khi tháp thứ hai bắt đầu, không khí khá là vui vẻ phi Beam cầm điện thoại vào Instagram ghi lại cảnh ba anh em ngồi đối diện ôm cổ nhau hát như xé lòng trước khi chuyển sang camera trước để quay video cùng Pat.
Một ánh sáng trắng chói lóa chiếu từ màn hình bật đèn flash, theo sau là tiếng cười lớn của chủ nhân chiếc máy khi cố tình zoom cận mặt Pat nhưng Pat không lùi lại mà trừng mắt to vào camera đưa mặt lại gần. Sau khi chụp ảnh, và kiểm tra lai các bức ảnh đã chụp cho đến khi phát mệt vì mặt Pat rất buồn cười như cá nemo.
Vài phút sau, điện thoại rung Pat lên một cái. Mở nó ra và thấy rằng đó là một story mà vừa nãy phi Beam tag Pat. Trước khi vào xem hộp thông báo…vẫn còn đó một cái gì đó đã kéo dài từ đầu giờ tối.
Yêu cầu yêu cầu kết bạn từ người đó.
Mà Pat chắc chắn không đời nào chấp nhận. Nó là điều không thể bởi vì trong Instagram Pat có những thứ gì cũng không biết, những bức ảnh điên khùng suốt thời gian qua. Rồi khi nào có cơ hội khác rằng Pat lại muốn làm việc. Nếu có sếp theo dõi và thấy những bài viết như thế này nó thật là tệ.
Mặc dù những người chủ khác của Pat như là Kara trong những ngày làm việc tại Facebook hoặc P’Aor khi còn làm agency có thể kết bạn với Pat trên Instagram. Nhưng với khun Jeng thì không giống nhau vì Pat không thân với khun Jeng.
[Confirm] [Delete]
Không, khun Kittipong Pat sẽ không quen biết khun qua mạng.
[Delete]
Cốc bia chỉ còn lại một nửa được nâng lên uống cạn. Pat nhặt đậu bỏ vào trong miệng nhai, sau đó vội vàng đứng dậy ôm cổ phi Beam, há miệng hát to cùng nhau, không kịp để ý điện thoại trên bàn lại rung lên.
kittipong.attajiranon đã yêu cầu theo dõi bạn.