Chương 3580 Vạn Cổ Hỗn Độn Thể trong truyền thuyết?”.
- Trang Chủ
- Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
- Chương 3580 Vạn Cổ Hỗn Độn Thể trong truyền thuyết?”.
Vốn dĩ sự chú ý của mọi người đều dồn lên người Mai Nhược Lãnh, đợi câu trả lời của cô ta, không ngờ một giọng nói đột nhiên xen vào khiến mọi người cực kỳ ngạc nhiên.
Đây là chuyện quan trọng của Thái Sơ Thần Đạo Môn, cũng có thể nói là chuyện nhà của Thái Sơ Thần Đạo Môn, ai có gan dám ngang nhiên phản đối?
Đây đã không phải là khiêu khích, mà là sỉ nhục uy nghiêm vô thượng mà Thái Sơ Thần Đạo Môn gầy dựng triệu năm nay!
Khi mọi người nhìn theo giọng nói, trong lòng lại chấn động. Người lên tiếng không phải chính là Diệp Thiên, người lúc trước đã đánh nhau với trưởng lão truyền công của Thái Sơ Thần Đạo Môn hay sao?
Trong thời gian ngắn, vẻ mặt của tất cả mọi người đều thay đổi. Diệp Thiên ngăn cản Lạc Tông Diễm chấp hành môn quy chưa nói, bây giờ còn làm loạn lễ kế vị của Thánh nữ mới, rõ ràng đã chạm vào giới hạn của Thái Sơ Thần Đạo Môn.
Một vài người nhiều chuyện, hoạt động tâm lý lập tức trở nên đặc sắc hơn. Bọn họ chỉ mong Thái Sơ Thần Đạo Môn và Diệp Thiên đánh nhau, vậy mới đủ kích thích.
Lạc Tông Diễm ở bên cạnh Diệp Thiên chỉ đành khẽ lắc đầu, tràn ngập bất đắc dĩ. Bà ấy cũng xem như từng gặp Mai Nhược Lãnh, đương nhiên biết mối quan hệ giữa Mai Nhược Lãnh và Diệp Thiên. Bà ấy đã dự liệu được Diệp Thiên sẽ đứng ra.
Trong cái nhìn chằm chú của mọi người, ở hàng ghế trưởng lão của Thái Sơ Thần Đạo Môn, trưởng lão lên tiếng quát mắng Mai Nhược Lãnh lập tức quay sang Diệp Thiên, sắc mặt sa sầm.
“Diệp Lăng Thiên, cậu đừng có quá đáng!”.
“Lúc trước cậu ra tay với trưởng lão trong tông môn, chuyện này tạm thời gác sang một bên. Cậu muốn bảo vệ Lạc Tông Diễm, chúng tôi cũng tạm không so đo với cậu. Bây giờ cậu lại còn lên tiếng phản đối Thánh nữ mới trong tông môn chúng tôi kế vị, cậu muốn làm gì?”.
“Chẳng lẽ tộc họ Diệp thật sự muốn đối đầu với Thái Sơ Thần Đạo Môn hay sao?”.
Tất cả mọi người nghiêm sắc mặt, trưởng lão đang nói là đại trưởng lão của Thái Sơ Thần Đạo Môn, Thanh Sam trưởng lão.
Trong tông môn, địa vị của ông ta chỉ thấp hơn Tam Kiếp lão nhân, hơn nữa còn là một vị độ kiếp thần phẩm thành danh đã lâu!
Ông ta nói ra lời này, ý nghĩa đã thay đổi. Nếu bất cẩn, chuyện ngày hôm nay có thể sẽ diễn biến thành tộc họ Diệp và Thái Sơ Thần Đạo Môn cạnh tranh trực tiếp.
Ở thế giới trung tâm Ngân Hà đã mấy trăm nghìn năm chưa từng bùng nổ chiến tranh giữa hai thế lực đế cấp.
“Có đối đầu với Thái Sơ Thần Đạo Môn các ông hay không tôi không biết!”.
Diệp Thiên chậm rãi đứng dậy, khóe miệng cong lên nụ cười giễu cợt.
“Nhưng tôi nói rồi, cô ấy không thể trở thành Thánh nữ mới của Thái Sơ Thần Đạo Môn, đừng nói bản thân cô ấy còn đang do dự, cho dù cô ấy có đồng ý, tôi cũng sẽ không đồng ý!”.
“Nực cười!”, Thanh Sam trưởng lão lạnh lùng lên tiếng.
“Tiểu Mai có đồng ý trở thành Thánh nữ của chúng tôi hay không đều dựa vào mong muốn cá nhân của nó. Đây là chuyện nhà của Thái Sơ Thần Đạo Môn chúng tôi, từ lúc nào liên quan đến tộc trưởng tộc họ Diệp?”.
Diệp Thiên chỉ cười nhàn nhạt: “Quyết định của tôi chính là quyết định của cô ấy!”.
Nói đến đó, cậu bỗng quay sang Mai Nhược Lãnh, nháy mắt với cô ta: “Tôi nói có đúng không? Tử Uyển?”.
“Tử Uyển?”, Thanh Sam trưởng lão nhướng mày, vô cùng kỳ quái, không biết vì sao Diệp Thiên lại gọi Mai Nhược Lãnh là Tử Uyển.
Khi ông ta nhìn về phía Mai Nhược Lãnh, ánh mắt lại nghiêm nghị.
Mai Nhược Lãnh như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ. Đôi mắt xinh đẹp không động đậy, giống như bị đóng băng thời không, ánh mắt dừng lại ngay trên người Diệp Thiên.
Diệp Thiên cũng nhìn cô ta một cách dịu dàng, ánh mắt hai người giao nhau, giống như đã cách xa cả một thế kỷ.
Không ai biết lúc này nội tâm của Mai Nhược Lãnh đã nổi sóng, có một khoảnh khắc cô ta thậm chí còn nghi ngờ mình nhìn nhầm.
Nhưng sau vô số lần chớp mắt, khuôn mặt hờ hững bình thản ấy vẫn giữ nguyên trong tầm nhìn của cô ta, lúc đó cô ta mới phát hiện mọi thứ đều là thật.
Đúng là cậu ấy!
Đối diện với ánh mắt của Diệp Thiên, không biết vì sao khóe mắt Mai Nhược Lãnh bỗng nhiên có một giọt nước mắt rơi xuống, giọng nói cũng chứa chút trêu đùa.
“Ai cho cậu tự tiện quyết định thay tôi, tôi chưa đồng ý kia mà!”.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều lắng lại.
Mặc dù lời nói của Mai Nhược Lãnh có vẻ như đang phản bác cách Diệp Thiên quyết định thay cô ta, nhưng bất kể là ai cũng nghe ra được, đây là đánh thương mắng yêu giữa các cặp đôi, hoàn toàn không có mùi thuốc súng nào.
Đặc biệt là giọt nước mắt của Mai Nhược Lãnh, nó phản ánh rằng đây là một cô gái đã lâu không gặp người yêu.
Trong thời gian ngắn, tất cả mọi người phản ứng lại, hóa ra vị Thánh nữ dự bị của Thái Sơ Thần Đạo Môn này có quan hệ mờ ám không thể nói rõ với tộc trưởng tộc họ Diệp, cho nên Diệp Thiên mới đột nhiên đứng ra, ngang nhiên phản đối Thái Sơ Thần Đạo Môn.
Bên phía Thái Sơ Thần Đạo Môn, các vị trưởng lão cũng hoàn hồn lại, vẻ mặt bọn họ đều đen như đáy nồi. Cảnh này có khác nào tình tiết giữa Lạc Tông Diễm và Diệp Kình Thương năm xưa đâu?
Sau mấy trăm nghìn năm lại biến thành Diệp Thiên và Mai Nhược Lãnh.
Thanh Sam trưởng lão kích động đến mức muốn giết người. Chẳng lẽ tộc trưởng tộc họ Diệp đều tự mang một thuộc tính, có thể bắt mỗi đời Thánh nữ của Thái Sơ Thần Đạo Môn đi hay sao?
“Lại đây ngồi trước đã!”.
Diệp Thiên vẫy tay với Mai Nhược Lãnh, Mai Nhược Lãnh do dự một lúc vẫn bay tới bên cạnh Diệp Thiên.
“Cô đi theo dì Lạc, những chuyện khác để tôi xử lý!”.
“Tối hôm nay không tránh khỏi phải chiến đấu một trận rồi!”.
Diệp Thiên mỉm cười với cô ta, chuẩn bị quay người đối diện với các trưởng lão của Thái Sơ Thần Đạo Môn. Mai Nhược Lãnh cũng giống như đã hạ quyết tâm, đột nhiên đứng dậy, đứng ra trước mặt Diệp Thiên.
“Tam Kiếp tiền bối!”, cô ta chắp tay hành lễ với Tam Kiếp lão nhân: “Mai Nhược Lãnh cảm tạ sự đào tạo chỉ dẫn của các vị tiền bối cao nhân Thái Sơ Thần Đạo Môn một tháng nay, nhưng Mai Nhược Lãnh tự nhủ không thể dứt tình, cho nên không thể đảm nhận chức vị Thánh nữ”.
“Các vị lấy đi một thân tu vi của tôi, Mai Nhược Lãnh cũng không phản kháng!”.
Lời nói của Mai Nhược Lãnh vang to, không kiêu không nịnh. Các vị trưởng lão của Thái Sơ Thần Đạo Môn cảm thấy trên mặt nóng bừng, nhất là những ánh mắt giễu cợt từ xung quanh quét tới khiến bọn họ cảm thấy mất hết mặt mũi, trong lòng vô cùng tức giận.
Tam Kiếp lão nhân vẫn bất động như núi, thậm chí mí mắt cũng không nhấc lên.
“Tiểu Mai, con nghĩ kỹ chưa?”.
Lần này Mai Nhược Lãnh không do dự, lập tức gật đầu: “Tôi nghĩ rất kỹ rồi, tôi không quên được người ở cạnh tôi đây, không quên được những chuyện cậu ấy từng làm cho tôi!”.
“Mong tiền bối hiểu cho!”.
Nói đến đó, thái độ của Mai Nhược Lãnh vô cùng kiên quyết. Sắc mặt của Tam Kiếp lão nhân cuối cùng cũng thay đổi.
Ông ta lần lượt nhìn lướt qua ba người Lạc Tông Diễm, Diệp Thiên và Mai Nhược Lãnh, cuối cùng vung tay.
“Thanh Sam, đi đi, lĩnh giáo sức chiến đấu vô địch của tộc trưởng tộc họ Diệp hiện nay đi!”.
“Nếu cậu ta thắng, chuyện này dừng ở đây”.
“Nếu cậu ta thua thì bắt cậu ta lại, không cho phép ra khỏi Thái Sơ Thần Đạo Môn nửa bước!”.
Ông ta dứt lời, vô số người nghiêm mặt lại. Thanh Sam trưởng lão nhẫn nhịn đã lâu bước tới, sức mạnh thần niệm lan ra thành sóng lớn ngút trời.
“Diệp Lăng Thiên, đừng nói tôi ức hiếp cậu!”.
“Tất cả là cái giá phải trả khi cậu dám đùa bỡn Thái Sơ Thần Đạo Môn!”.
Trong nháy mắt, uy lực của độ kiếp thần phẩm lan rộng khắp đất trời. Nếu không phải Tam Kiếp lão nhân đã thiết lập kết giới từ trước, chỉ một phen khí cơ dồn ép là có thể đánh chìm ngôi sao tổ của Thái Sơ Thần Đạo Môn.
Diệp Thiên đối mặt với uy áp ngút trời lại chỉ cười khinh thường.
“Có thể dùng nắm đấm giải quyết thì tốt quá!”.
Dứt lời, cả cánh tay phải của cậu bỗng biến thành trong suốt. Sau đó, từng ngôi sao màu trắng đen điểm xuyết trên đó, rực rỡ xán lạn giống như bầu trời sao.
Tam Kiếp lão nhân vốn ngồi yên bất động, khi thấy cánh tay phải của Diệp Thiên hiển hóa sao trời sâu thẳm thì con ngươi lập tức co lại.
“Đây là…”.
“Vạn Cổ Hỗn Độn Thể trong truyền thuyết?”.