Chương 3579 "Không cần suy nghĩ nữa!".
“Hử?”.
Khoảnh khắc ngôi nhà bằng vàng vừa mở ra, Diệp Thiên đã cảm giác bóng dáng kia có chút quen thuộc, đến khi nhìn chính diện, cậu không khỏi ngẩn người ra.
“Sao lại là cô ấy?”.
Cậu thực sự chưa từng nghĩ Thánh nữ mới của Thái Sơ Thần Đạo Môn lại là người quen cũ.
Bóng dáng xinh đẹp kia không phải ai khác, mà chính là người đứng đầu bảng thiên kiêu dải Ngân Hà, đệ tử hàng đầu của thần điện Thái Dương, Mai Nhược Lãnh!
Sau lần từ biệt ở hồ Long Sâm sao Ly, Diệp Thiên còn nghĩ cơ hội gặp lại Mai Nhược Lãnh vô cùng mỏng manh, dù sao vũ trụ này cũng quá lớn, muốn gặp lại nhau đâu có dễ dàng như vậy?
Nhưng cậu tuyệt đối không ngờ hai người lại trùng phùng nhanh như vậy, mới chỉ khoảng một năm. Cậu lại càng không ngờ địa điểm trùng phùng lại ở Thái Sơ Thần Đạo Môn của thế giới trung tâm Ngân Hà.
Thánh nữ mới là Mai Nhược Lãnh?
Diệp Thiên nghĩ đến đây, sắc mặt liền trở nên kỳ quái, lúc trước Mai Nhược Lãnh đã ước định với cậu là có duyên sẽ gặp lại. Kết quả lòng vòng một năm, lại gặp nhau ở thế giới trung tâm Ngân Hà, nên nói đây là duyên phận, hay là số phận đây?
Đặc biệt, chỉ trong một năm ngắn ngủi, thần niệm của Mai Nhược Lãnh đã tăng vọt, từ một tu sĩ cảnh giới kim đan trở thành tu sĩ cảnh giới thánh nhân tứ phẩm đến lục phẩm. Sự chênh lệch này chẳng khác nào Hoa Lộng Ảnh đã đạt tới hóa thần cửu phẩm.
Chắc chắn Mai Nhược Lãnh đã nhận được truyền thừa gì đó của Thái Sơ Thần Đạo Môn. Vừa nghe đến đây, Diệp Thiên lập tức nghĩ đến vấn đề ký ức của Mai Nhược Lãnh.
Diệp Thiên từng được lĩnh giáo thủ đoạn của các đại giáo vũ trụ này, cũng cực kỳ căm ghét điều đó. Cậu quyết định, nếu Mai Nhược Lãnh cũng chịu sự ảnh hưởng của Thái Sơ Thần Đạo Môn, dẫn đến trí nhớ bị xóa sạch, thì cậu sẽ không chút do dự đại khai sát giới ở Thái Sơ Thần Đạo Môn.
Trong lúc Diệp Thiên trầm ngâm suy nghĩ, Mai Nhược Lãnh trong ngôi nhà nhỏ bằng vàng cũng chậm rãi đứng lên. Cô ta mặc đồ trắng giản dị, phía sau kéo theo dải lụa quét đất, đi học theo con đường thủy tinh kia đến quảng trường.
Cô ta ôm quyền hành lễ với các quần hùng xung quanh.
“Mai Nhược Lãnh của Thái Sơ Thần Đạo Môn tham kiến các vị tiền bối!”.
Giọng nói của cô ta uyển chuyển lễ độ, nhưng không làm mất phong thái uy nghiêm của Thánh nữ một tông, không ít người chủ sự của các đại giáo cường tộc đang có mặt đều thầm gật đầu, ánh mắt lóe lên tia tán thưởng.
Diệp Thiên cũng hoàn hồn, chỉ luận tu vi thì Mai Nhược Lãnh hiện giờ hiển nhiên đã vượt mặt các thiên kiêu thần nữ khác của thế giới trung tâm Ngân Hà. Lúc ở dải Ngân Hà, Mai Nhược Lãnh đã là thiên tài đứng đầu bảng xếp hạng thiên kiêu. Khi đến thế giới trung tâm Ngân Hà, tuy đã không còn máu nhân hoàng, nhưng cô ta vẫn vượt mặt những người cùng trang lứa, đúng là được ông trời ưu ái.
“Tiểu Mai!”.
Giọng nói của Tam Kiếp lão nhân lại vang lên.
Mai Nhược Lãnh lập tức quay người lại, hơi cúi đầu với Tam Kiếp lão nhân.
“Tam Kiếp tiền bối!”.
Nghe thấy mấy chữ “Tam Kiếp tiền bối”, tất cả những người đang có mặt đều hơi biến sắc, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Thánh nữ của Thái Sơ Thần Đạo Môn thì đương nhiên là môn nhân Thái Sơ, ít nhất cũng là đệ tử truyền nhân của một vị trưởng lão trong số đó. Cho dù Mai Nhược Lãnh không phải là đệ tử của Tam Kiếp lão nhân, thì ít nhiều cũng phải gọi là sư tổ hay sư thúc tổ gì đó. Nhưng cô ta lại gọi là Tam Kiếp lão nhân, thật là khó hiểu.
Trong số những người đang có mặt, chỉ có duy nhất Diệp Thiên hiểu ra. Nghe thấy câu “tiền bối” của Mai Nhược Lãnh, thì cậu biết ký ức của cô ta không có vấn đề gì.
Cậu biết, trong lòng Mai Nhược Lãnh vĩnh viễn chỉ có một sư phụ là Dương U Minh đã qua đời, thế nên cho dù hiện tại xuất hiện ở Thái Sơ Thần Đạo Môn, thì cô ta tuyệt đối vẫn không bái ai làm thầy.
Nhưng điều này lại khiến Diệp Thiên nảy ra nghi vấn mới, rốt cuộc Mai Nhược Lãnh đến Thái Sơ Thần Đạo Môn kiểu gì?
Thấy Mai Nhược Lãnh xưng hô như vậy, các trưởng lão còn lại của Thái Sơ Thần Đạo Môn đều nhíu mày, hiển nhiên có chút không hài lòng, nhưng Tam Kiếp lão nhân cứ như lão tăng nhập định, không tỏ chút thái độ khác thường nào.
Ông ta nhìn về phía Mai Nhược Lãnh, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn.
“Tiểu Mai, từ khoảnh khắc đứng trên quảng trường này là con sắp trở thành Thánh nữ của Thái Sơ Thần Đạo Môn. Từ nay về sau, con phải chịu trách nhiệm về sự hưng vong vinh nhục của Thái Sơ Thần Đạo Môn”.
“Sau khi kế vị chức vụ Thánh nữ, con phải cắt đứt thất tình lục dục, cắt đứt mọi nhân quả hồng trần, gánh Thái Sơ Thần Đạo Môn trên vai, vì nó chiến đấu đến cùng, con đã sẵn sàng chưa?”.
Giọng nói của Tam Kiếp lão nhân du dương trầm bổng, vang khắp quảng trường. Ánh mắt của các cường giả đại năng chợt động, những thiên kiêu trước đó còn định làm quen với Mai Nhược Lãnh, ý đồ cùng cô ta kết thành đạo lữ song tu, đều đanh mắt lại.
Bọn họ không biết Thánh nữ của Thái Sơ Thần Đạo Môn lại có hạn chế như vậy. Nếu Thánh nữ không được động tình, không được hôn phối, thì suy nghĩ kết thành đạo lữ cùng Mai Nhược Lãnh chẳng phải tan biến như bong bóng xà phòng sao?
Trên quảng trường, Mai Nhược Lãnh nghe xong không trả lời ngay.
Khi nghe thấy sáu chữ “cắt đứt thất tình lục dục”, cõi lòng bình yên đã lâu của cô ta bỗng chốc nổi sóng, sau đó một bóng dáng kiêu ngạo lóe lên trong đầu.
Đúng vậy, nếu như không có người đó, thì chắc chắn lúc này cô ta sẽ lập tức đồng ý trở thành Thánh nữ của Thái Sơ Thần Đạo Môn. Dù sao tín ngưỡng trước kia của cô ta là thần điện Thái Dương bá chủ dải Ngân Hà đã biến thành cát bụi, cô ta không còn gì để lưu luyến nữa.
Nhưng vừa nghĩ đến người kia, mọi sự quyết tuyệt trong lòng cô ta đều tan biến.
Rõ ràng lúc ở hồ Long Sâm, cô ta đã hẹn với cậu có duyên sẽ gặp lại, cũng hi vọng cậu có thể hiểu được tâm ý của mình đối với cô ta.
Nhưng hôm nay, nếu cô ta tiếp nhận vị trí Thánh nữ của Thái Sơ Thần Đạo Môn, phải cắt đứt thất tình lục dục, nhỡ sau này gặp lại người kia thì cô ta phải đối mặt thế nào đây?
Mai Nhược Lãnh đứng ngây ra như phỗng, mãi không lên tiếng. Trong một tháng ở Thái Sơ Thần Đạo Môn, cô ta vốn tưởng là mình đã suy nghĩ rất rõ ràng, nhưng khi đến thời khắc cuối cùng, không ngờ cô ta lại có ý định rút lui.
“Tiểu Mai?”.
Tam Kiếp lão nhân thấy Mai Nhược Lãnh mãi không trả lời, ánh mắt hơi trầm xuống.
Không ít trưởng lão cũng tỏ vẻ không vui, lễ kế vị Thánh nữ của Thái Sơ Thần Đạo Môn là đại sự gây chấn động cả thế giới trung tâm Ngân Hà, hôm nay có vô số đại năng cường giả của các đại giáo cường tộc đến tham gia, vậy mà Mai Nhược Lãnh lại do dự vào lúc này. Như vậy chẳng phải khiến Thái Sơ Thần Đạo Môn mất hết mặt mũi sao?
Một vị trưởng lão không nhịn nổi nữa, lập tức quát lớn.
“Mai Nhược Lãnh, đến giờ cô vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng sao?”.
“Lẽ nào cô coi lễ kế vị Thánh nữ chúng tôi tổ chức cho cô là trò đùa?”.
Tiếng quát này khiến Mai Nhược Lãnh hoàn hồn lại, cô ta nhìn về phía mười mấy trưởng lão cảnh giới độ kiếp, sắc mặt vô cùng phức tạp.
“Tôi…”
Cô ta hơi hé miệng, nhưng câu “đã sẵn sàng” mãi không thốt ra được.
Đúng lúc nội tâm cô ta đang giằng xé, thì một giọng nói bỗng vang lên.
“Không cần suy nghĩ nữa!”.
“Nếu cô ấy làm Thánh nữ của Thái Sơ Thần Đạo Môn, phải cắt đứt thất tình lục dục, thì tôi là người đầu tiên không đồng ý!”.