Chương 17: Canh rong biển
Tô Mộc nhanh chân chạy xuống nhà bếp bật điện lên, may mắn là bác giúp việc mua rất nhiều đồ ăn để trong tủ lạnh, dù sao hôm nay là lần đầu cô đến đây bác cũng chẳng biết cô thích gì ghét gì, nên cứ mua hết cho chắc ăn.
Lấy nguyên liệu cần sử dụng ra, Tô Mộc cột đại tóc lên cao rồi nấu nước sôi, vì thời gian có hạn nên cô cũng không chọn những món nấu lâu, chỉ ba mươi phút trôi qua Tô Mộc đã lấy một bát canh giải rượu mang lên cho Phương Vô Tử.
Phương Vô Tử vẫn như lúc nãy nằm trên giường cố gắng đấu tranh với cơn buồn ngủ, Tô Mộc vào phòng ngồi trên giường để bát canh lên bàn rồi đỡ anh ngồi dậy, đưa bát canh đã được cô làm ấm khi uống sẽ không bị phỏng miệng.
“Này uống xong rồi ngủ, nếu không mai sẽ nhức đầu”. Tô Mộc đưa bát canh đến chỗ Phương Vô Tử cho anh tự múc ăn, Phương Vô Tử ngửi mùi canh thì hơi cau mày, anh rất không thích mùi này đặc biệt là trong canh có ngò.
Tô Mộc hơi mỉm cười nhìn anh giọng điệu an ủi dụ dỗ trẻ nhỏ. “Không phải canh anh ghét đâu, là rong biển thôi, không có bỏ ngò, đảm bảo anh sẽ thích”. Phương Vô Tử nghe vậy liền không cau mày nữa, cầm mui lên múc vài thìa ăn trong sự nghi ngờ, dù sao anh cũng đã từng ăn canh rong biển rồi nên biết rõ, nhưng món nước đó không vừa ý anh, nên hiện tại lại có thêm một bát rong biển khiến anh hơi nghi ngờ về độ nuốt được của nó.
Là một người kén ăn nhưng anh lại không dám nói ra vì sợ cha mẹ của Bạch Nguyệt nấu thêm khổ, những món mà Phương Vô Tử ăn được đa phần đều không có trên mâm cơm của nhà Bạch, nhưng vì muốn tạo ấn tượng tốt cho cha mẹ Bạch Nguyệt nên anh vẫn bỏ qua những món mình ghét, cố gắng ăn thật nhiều, dù sao nếu anh không đến đây ăn nữa thì việc anh đưa tiền cơm, với ý muốn giúp đỡ bọn họ sẽ bị họ từ chối, đặc biệt là Bạch Nguyệt.
Ăn được vài muỗng thì Phương Vô Tử thấy bát canh đã thấy đáy, anh hơi cau mày vô thức hỏi. “Sao lại hết nhanh như vậy?”. Tô Mộc bên cạnh nhìn anh uống canh nãy giờ cũng hơi buồn cười, trong lúc anh vừa uống canh vừa thả hồn nghĩ gì đấy, thì tay anh vẫn liên tục múc và ăn không dừng một giây nào, không hết nhanh mới là lạ?
Lấy lại bát canh từ trên tay Phương Vô Tử để sang một bên, cô tri kỉ để anh nằm xuống nhẹ giọng bảo. “Nếu đã uống canh xong rồi thì đi ngủ đi, em massage cho anh thư giản nhé?”. Phương Vô Tử vẫn còn chưa hết sự hoang mang với bát canh rong biển hết nhanh một cách thần kì, dư vị ngon của bát canh vẫn còn hậu lại ở khoang miệng còn chưa vơi đi.
“Tôi không thích có người chạm vào đầu mình”. Phương Vô Tử lạnh lùng nói phủi mông quay đầu ngủ, chính là uống canh do cô nấu xong liền không nhận người nữa, Tô Mộc cũng đã đoán trước được việc này nên mới hỏi anh xem anh có đồng ý không, dù sao Phương Vô Tử ở thế giới trước rất ghét có ai chạm vào đầu mình, may mắn cô là ngoại lệ nên được chạm vào đầu anh bất cứ khi nào cũng được.
Tô Mộc thở dài đứng lên cầm bát canh xuống bếp rồi dọn dẹp, xong việc lại lên phòng anh coi một lần thấy anh đã nhắm mắt ngủ ngon, cô cũng quay đầu đi về phòng của mình, ngày mai lại cứ coi như chẳng biết gì là được, bởi Phương Vô Tử cũng chẳng nhớ những chuyện xảy ra đêm nay đâu.
Đêm đó Tô Mộc nằm mơ thấy bản thân đang đứng trước một cái cổng trường học, tên trường vô cùng xa lạ đối với cô, nhưng lại quen đến kì lạ, phải rồi, đây là ngôi trường mà nữ chính từng học, cô đứng đó một lúc rồi vô thức bước chân vào cổng trường nhìn xung quanh, có vẻ như là đang trong giờ ra chơi nên có rất nhiều học sinh đang ngồi nói chuyện với nhau, có chơi trò chơi có ăn vặt có làm bài tập đủ mọi thứ mà thời học sinh hay làm.
Tô Mộc nhớ mang mang hình như phòng học của nữ chính nằm ở tầng hai gần cầu thang thì phải, cô đi theo trí nhớ mà đến lớp của Bạch Nguyệt, trùng hợp liền nhìn thấy bóng dáng thấp thoáng của hai học sinh một nam một nữ, trong lớp không có ai ngoài hai người kia đang nói chuyện vui vẻ.
Nữ sinh vừa nói chuyện vừa viết viết cái gì đó, còn nam sinh thì ngồi trên cái ghế đằng trước nữ sinh, nhìn người ta si mê đôi khi sẽ chỉ vài cái vào vở bài tập như hướng dẫn, hoặc chọc cười cô.
Một giây nào đó Tô Mộc nghĩ, nếu như không có sự xuất hiện của cô và cái chết của mẹ anh ấy, một người tài giỏi như Phương Vô Tử phải chăng sẽ có một khoảng thời gian thanh xuân như vậy không? Phương Vô Tử từ nhỏ đã qua Mỹ sinh sống với mẹ, nhưng vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà mẹ của anh mất, sau đó anh được cha Phương đưa về nước sinh sống cùng ông, tình cha con của họ chỉ dừng lại ở mức chăm lo cho nhau, cha Phương dù cho có cố gắng tiếp xúc với con trai như thế nào cũng chỉ có thể nhận lại sự lạnh lùng của anh.