Chương 23
“Song, sắp cháy kìa con!”
“Song, tập trung vào!”
Thấy Song đứng đần người trước bếp, mợ Dinh giục nhiều lần. Thịt trên bếp tí tách mỡ dần ngả màu, nó vẫn không cử động. Đến lần thứ ba mợ nhắc, tay nó mới đảo nhưng chẳng có chút sức lực nào.
Mắt nó dán chặt lên dòng thông báo trên điện thoại đang đặt ở khay gia vị. Ban đầu vốn chỉ định lướt qua, song, nó phải nheo mắt để đọc kỹ hơn. Chắc Song đọc nhầm thôi, hơi nóng từ chảo phả lên có lẽ làm nhòe đôi mắt nó.
“Mợ đảo nốt giúp con.”
Song đưa mợ đôi đũa rồi tót vào phòng ngủ. Nó quên mất đôi dép bản thân đang đi chỉ được di chuyển ở ngoài sân, thế mà nó vô thức đem theo vào phòng. Nó không buồn rửa tay, ngay lập tức mở điện thoại, chạm vào thông báo từ Messenger. Tin nhắn mới nhất hiện lên:
“An xin lỗi. An đã làm điều có lỗi với Song nhưng không thể gặp Song trong lúc này. An hứa sẽ giải thích tất cả. Quên An đi được không?”
Đó là tin nhắn cuối cùng Khải An gửi đến Song, một ngày sau khi nhận lại giải Nhất.
Song đã sợ bản thân hoa mắt nên nhìn nhầm từng từ từng chữ. Nhưng không, ảnh đại diện cùng biệt danh “An thù dai <3” trở nên chói lòa hơn bao giờ hết như cố nhấn mạnh sự thật rằng Khải An đang nói lời chia tay với nó.
“An đang nói gì thế? Song không hiểu”
“An giải thích rõ ràng cho Song”
“Chuyện này không đùa được đâu”
“An mau trả lời đi xin An đấy”
Hồi chuông không đủ dài để Khải An nhấc máy.
“Ai đang cầm tài khoản của Khải An phải không ạ?”
“An không bao giờ nói những lời vô trách nhiệm như thế đâu”
“Có thì đứng trước mặt Song mà nói. Song không chấp nhận nhắn tin”
“Xin An đừng bỏ Song như thế chứ”
“An ác lắm”
Hàng chục tin nhắn gửi đi trong sự bất lực, không có dấu hiệu của việc nhận được.
Song đọc đi đọc lại dòng tin nhắn của Khải An nhiều lần. Đến tận bây giờ, nó vẫn chưa định hình chuyện gì đang diễn ra.
Quên An đi… Đây là lời chia tay chăng?
Khải An bỏ nó. Không thể nào, đúng không?
Song cố gắng liên lạc với Khải An qua các nền tảng khác, nhưng bất thành.
Song không muốn tin dòng tin nhắn ngắn ngủi ấy, nhưng sự thật mất lòng.
Khải An cắt đứt mọi phương tiện liên lạc, như thể không muốn xác nhận thêm mọi chuyện.
Là thật?
Đây đâu phải Khải An của nó?
Khải An là người có trách nhiệm nhất mà Song biết. Cậu không phải loại người trốn tránh cảm xúc của bản thân, và cũng không kết thúc mọi thứ vô lý như những gì trong tin nhắn.
Khải An từng nói luôn bên cạnh Song. Cậu đã ở bên nó những lúc khó khăn. Nếu không thấy nó, cậu sẽ đi khắp nơi xuất hiện hình bóng nó để tìm. Cho dù cách nhau 10.000 km, cậu hứa về với nó thường xuyên. Cớ sao, chỉ cách một thành phố, cậu nhẫn tâm bỏ nó lại?
Khải An từng nói yêu Song. Làn gió mang dư vị ngọt ngào của buổi tối Vũ hội bỗng lạnh buốt đến thấu xương, xuyên thẳng qua trái tim nó. Cơn đau quằn quại như thế rốt cuộc cũng chỉ gói gọn trong chữ “quên”. Lời Khải An nói thật dễ dàng. Cậu đâu thể yêu cầu Song quên đi cậu qua dăm ba dòng chữ chẳng chứng minh điều gì.
Song không ngăn nổi từng giọt nóng hổi ứa trên khuôn mặt nó. Cho dù là lời nhắn chia tay, cậu cũng không muốn nó tổn thương, vì cậu nghĩ quên đi sẽ chấm dứt tất cả. Khải An hứa sẽ giải thích mọi chuyện, nhưng không nói là bao giờ.
Khải An không phải loại người tồi tệ. Tin nhắn kia chắc chắn không phải lời thật lòng. Từ đầu đến cuối, Khải An vẫn là người tốt trong mắt Song.
Nếu Khải An gặp chuyện khó khăn, Song sẽ đợi, nhưng cậu đừng nghĩ đến chuyện bỏ nó lại cho đến khi có một lời giải thích đàng hoàng.
Song liên lạc với Hà, nhưng bặt vô âm tín, tương tự như Khải An. Thậm chí, Hà chưa trả lời tin nhắn của nó từ lần đầu tiên công bố kết quả hơn một tháng trước.
Lê Cẩm Vy và Trần Thái Phong chẳng khác gì Song. Họ đến tận căn hộ của Khải An ở trung tâm thành phố nhưng không một tiếng động trong nhà. Rõ ràng, Khải An chưa về đó. Đến giáo viên chủ nhiệm của lớp 12KT1 không hơn ba đứa chúng nó, rốt cuộc chỉ nhận được đơn xin nghỉ học một tháng.
Lần đầu tiên, Song bước chân sang phía đối diện thửa ruộng xóm nó – thế giới xung quanh ngôi nhà vàng cam cao ngất với lá cờ đỏ sao vàng. Đi sâu vào ngõ ngách, Song thẫn thờ đứng trước nhà của chú Trí. Không có tiến triển gì, Song thở dài. Chú đã tạm nghỉ lái xe cho gia đình Khải An từ lúc đưa cậu ấy trở lại thành phố A hai tuần trước, cũng là lần cuối nó gặp Khải An.
Dường như, Nguyễn Hoàng Khải An và Trịnh Hoàng Hà đang biến mất khỏi thế gian này.
Song không cam tâm. Lời chia tay không được chấp nhận. Nó kiên quyết phải lôi Khải An đứng trước mặt lý giải mọi thứ.
Cuối tuần ấy, Song lên thành phố A. Nó giấu bà ngoại và cậu mợ bằng việc đi chơi ở trung tâm thành phố. Song chưa từng một mình đi xa như thế dù chỉ cách một tỉnh, thành phố. Nó dành dụm tiền thưởng thi học sinh giỏi Tỉnh để bắt chuyến xe vào sáng sớm.
Từ dưới chân đồi đi vào, Song lần theo trí nhớ hướng dẫn bác xe ôm đến chốt gác an ninh của biệt phủ. Ngắm nhìn cơ ngơi của gia đình Khải An và Hà ban sáng, Song mới thấy đồ sộ và bề thế đến nhường nào. Nhưng đâu còn tâm trí để thán phục, đứng từ bên ngoài, nó cũng chẳng thể biết tăm tích của Khải An.
“Chú không được phép tiết lộ. Mời cháu đi về cho.”
Chú bảo vệ chặn Song lại mặc nó nài nỉ chú về thông tin của Khải An và Hà. Nó đứng chờ bốn tiếng trước cổng nhưng vô dụng. Chú bảo vệ ngán ngẩm lắc đầu, lòng thầm nghĩ chắc nó chỉ kiên nhẫn một ngày hôm nay thôi.
Ai ngờ, Song dành những buổi chiều không học và sáng cuối tuần để vác thân lên thành phố A đợi chờ.
Không một tín hiệu phản hồi. Không thêm thông tin gì về Khải An.
Lâu dần, Song nảy sinh cảm giác lo lắng. Trước đây, một người anh trợ giảng ở lớp luyện chuyên Kinh tế của Song đột ngột thoát nhóm chat. Nó đã nghĩ xuất hiện mâu thuẫn nhỏ giữa anh và giáo viên. Chỉ khi biết anh mất vì ung thư, Song cùng những đứa khác mới nhận ra sự rời đi thầm lặng của anh để tránh ảnh hưởng đến tâm lý mọi người.
Song sợ hãi. Nó không dám tưởng tượng xa hơn.
Song không cần lời giải thích từ cậu nữa. Song chỉ muốn Khải An xuất hiện trước mặt nó. Không gặp được Khải An, nó chưa yên lòng. Chỉ cần nhìn thấy Khải An yên ổn, nó liền rời đi.
Cũng như bao lần khác, nó đứng ngẩn ngơ trước cổng, mong chờ một chiếc xe nào đó đi vào. Nhưng mọi thứ im lặng đến đáng sợ, chỉ hiu hắt đâu đây tiếng lá rừng lao xao và tiếng lạch cạch trên bàn phím máy tính của chú bảo vệ.
Đột nhiên, chú lên tiếng:
“Kia có phải bạn cháu không?”
Tựa như một kẻ sắp chìm xuống vớ lấy phao cứu sinh, gương mặt Song tràn đầy hy vọng hướng theo chỉ tay của chú.
Lại một nét thất vọng phảng phất trên khuôn mặt nó.
Chú tiếp lời:
“Bạn nam ấy hôm trước đến đây nhưng mà chú không cho rồi. Chú đã bảo các cháu muốn đến phải có sự cho phép của chủ nhà thì chú mới mở cổng. Ở đây không ra vào tự do đâu.”
Song và Long hơn một tháng không gặp mà hai đứa chẳng còn sức “tay bắt mặt mừng”. Đứa nào đứa nấy bơ phờ như bị trút hết sinh khí. Song gượng hỏi:
“Long, sao mày đến đây?”
Long thoạt bất ngờ. Nghĩ về mối quan hệ giữa Khải An và Song, Long tự động hiểu. Có lẽ, mục đích của Long đến đây không khác với Song là mấy:
“Tao không liên lạc được với Hà.”
“Tao cũng không liên lạc được với An.”
Hà nghỉ học từ sau khi có kết quả thi, Khải An cũng thế. Hai đứa đâm ra khó hiểu. Chuyện kỳ lạ này diễn ra hẳn tháng rồi, nhưng mọi thứ dường như đi vào ngõ cụt. Chỉ cách một cánh cổng thôi mà tưởng chừng Khải An và Hà ở một quốc gia khác.
Song và Long ngồi ở bệ đá cách phòng an ninh không xa, chừa một tầm nhìn bao quát lối ra vào. Tìm được ai đó cùng cảnh ngộ, Song trải lòng:
“An vô cớ nói lời chia tay với tao.”
Đó từng là lý do Song đi tìm Khải An. Nó không dám nói thẳng với Long ý nghĩ tiêu cực của bản thân.
“Tao rất tiếc.”
“Hà cũng nói thế với mày à?”
Song chỉ vu vơ hỏi. Mặt Long bỗng chốc đỏ bừng:
“Không, bọn tao chưa có gì cả.”
“Sao mày muốn gặp?”
“Tao muốn chắc chắn Hà ổn.”
Hóa ra, Long và Song chung tâm trạng. Long thích Hà, Song nhìn nhận rõ, nhưng nó đâu biết tình cảm của Long sâu đậm đến mức năm lần bảy lượt đứng chờ Hà ở cổng.
Song thấy có lỗi khi phải hỏi một người khác về tình trạng bạn thân nó:
“Hà đang gặp phải chuyện gì à? Tao xin lỗi khi phải hỏi mày chuyện đó.”
“Tao không rõ, nhưng tao nghĩ liên quan đến thằng Minh.”
“Hải Minh?”
Nhắc đến Tô Hải Minh, Long sợ không giữ nổi bình tĩnh. Long đã vô tình lộ ra nghề nghiệp của bố trước cả đội tuyển chỉ vì mất kiên nhẫn với Tô Hải Minh. Long tức giận kể:
“Hà có vẻ rất sợ thằng Minh, trước đây không như thế. Tao không biết thằng Minh đã làm gì với Hà nên tao lo.”
Song thuật lại việc Tô Hải Minh thuê người đánh Khải An, Long không bất ngờ mấy. Long còn tiết lộ thêm, bình thường trên lớp, ngang qua chỗ Hà, Tô Hải Minh nói năng khó hiểu. Còn Hà chỉ biết chịu đựng. Căn bản, không ai hiểu Tô Hải Minh trêu gì và Hà nhất quyết không nói chuyện này với ai, thành ra, vấn đề rơi vào bế tắc. Rồi Hà nghỉ học, Tô Hải Minh vẫn nhởn nhơ ôn thi đại học. Long cố cạy miệng Tô Hải Minh, mà cậu ta hình như đã rút kinh nghiệm từ lần nào đó, nên không chịu hé môi nửa lời. Ai cũng thấy, Tô Hải Minh chính là trung tâm của mọi rắc rối.
Sự căng thẳng ngày một rõ nét trên gương mặt hiền lành của Long:
“Và có một chuyện nữa… tao nghĩ Hà bị ảnh hưởng bởi chuyện này nhiều hơn.”
“Hả?”
Long thấp giọng:
“Kết quả phúc khảo của bọn tao thay đổi. Hà thành giải Khuyến khích.”.