Chương 24: Quấy rầy
Quan Oánh đã nhờ người dọn phòng dọn dẹp nhà mới ngày hôm qua, vì vậy sau khi chuyển đồ đạc đến nhà mới, họ chỉ cần lấy những chiếc thùng ra và bày biện từng thứ một theo thói quen sinh hoạt của cô là được.
Mà lúc phân loại, đội ngũ nhân công đều có ghi chép, với kinh nghiệm đầy mình, bọn họ đã quen thuộc với việc này, Quan Oánh căn bản không cần nhúng tay. Cô chỉ cần ngồi trên sô pha tiếp tục uống cà phê, sau đó khi gặp món đồ nào đó mang tính cá nhân, cô chỉ cần chỉ huy vài câu là xong.
Trong bầu không khí bận rộn mà nhàn nhã (?) như vậy, ngôi nhà mới nhanh chóng được thu dọn sạch sẽ đến mức như thể Quan Oánh đã sống ở đây suốt thời gian qua.
Sau khi người của công ty vận chuyển xác nhận đơn hàng và nói lời tạm biệt, Quay Oánh trở vào nhà thì thấy Phó Thời Xuyên đang ngồi bên cạnh nơi cô vừa ngồi, anh cũng tự rót cho mình một tách cà phê và uống nó với vẻ nhàn nhã.
Người đàn ông cảm thán: “Tôi còn tưởng mình đến giúp dọn nhà, hóa ra tôi chỉ là tài xế.”
Khi nhóm nhân công chuyển nhà đang chỉnh lý, anh chỉ đứng nhìn năm phút, sau đó hoàn toàn từ bỏ ý định giúp đỡ, dứt khoát về nhà xử lý công việc một lúc, thấy thời gian đã gần xong mới quay lại.
Thực chất mới rồi Quan Oánh cũng đang cân nhắc vấn đề này. Dịch vụ của công ty chuyển nhà tốt đến mức cô không đạt được mục tiêu là làm sâu sắc thêm mối quan hệ với Phó Thời Xuyên thông qua chuyện này, vì vậy Quan Oánh đành phải tìm kiếm sự đền bù ở nơi khác.
Cô nghiêng đầu nói: “Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn cậu. Thế này đi, thời gian cũng không còn sớm. Hôm nay tôi mời cậu ăn tối, coi như cảm ơn cậu vì đã giúp tôi.”
Phó Thời Xuyên lắc đầu: “Để tôi mời cậu thì hơn.”
Quan Oánh vốn dĩ đang căng thẳng vì cái lắc đầu của anh, nhưng khi nghe được lời kế tiếp, cô vừa ngạc nhiên lại vui mừng: “Nhưng lần trước cậu đã mời tôi rồi, lần này nên để tôi mời lại cậu. Hơn nữa, hôm nay cũng là tôi nhờ cậu tới giúp mà.”
“Lần trước tôi mời cậu là để chuộc lỗi, không cần cậu mời lại, hôm nay mời cậu là để đón gió* (mời khách từ phương xa tới dùng cơm), chào đón hàng xóm mới.” Phó Thời Xuyên nói: “Còn nếu cậu muốn mời lại…”
Quan Oánh mở to hai mắt nhìn anh.
Phó Thời Xuyên mỉm cười và nói: “… Để lần sau đi.”
Khóe miệng Quan Oánh không tự chủ được nhếch lên, cô còn muốn giả vờ lãnh đạm nói: “Ồ, vậy thì được, lần sau tôi sẽ mời cậu…”
Còn tưởng rằng Phó Thời Xuyên sẽ đưa mình đến một nhà hàng gần đó, nhưng cô không ngờ rằng sau khi hai người ra ngoài, anh lại đi thẳng qua hành lang rồi đi đến cánh cửa đối diện, nắm lấy ổ khóa và mở nó ra.
Sau đó quay đầu nhìn Quan Oánh đang sững sờ: “Cậu vào đi.”
Quan Oánh nuốt nước miếng: “Bữa ăn mà cậu nói là ăn ở nhà sao?”
“Đúng vậy.” Phó Thời Xuyên nói: “Bữa ăn đầu tiên sau khi chuyển nhà nên được nổi lửa trong bếp, nhưng nhà của cậu bây giờ không tiện lắm, vậy thì lùi một bước, đến nhà tôi đi. Tôi sẽ tự mình xuống bếp.”
Anh nhướng mày: “Sao nào, cậu sẽ không coi thường tay nghề của tôi chứ?”
“Làm sao có thể!” Quan Oánh nói: “Tôi chỉ, chỉ là tôi không nghĩ tới…”
Cô không ngờ rằng trong đời mình có thể được thưởng thức tài nấu nướng của Phó Thời Xuyên!
Quan Oánh cố gắng chống lại cơn chóng mặt vì trúng giải độc đắc, hít một hơi thật sâu rồi bước vào.
Vừa bước vào cửa, cô cảm thấy có thứ gì đó vồ lấy mình, những cọng lông xù đang cọ vào chân cô. Quan Oánh đã đoán ra nó, khi cô cúi xuống nhìn, quả nhiên là chú chó Border Collie quen thuộc.
“Phó Bác Văn, mày tên là Phó Bác Văn sao?” Cô nghiêng đầu hỏi.
Phó Bác Văn cũng nghiêng đầu nhìn cô, rồi sủa một tiếng “gâu”.
“Thằng bé nói phải.” Phó Thời Xuyên phiên dịch lại rồi cười nói: “Hình như nó khá thích cậu.”
Nghĩ đến chuyện xảy ra đêm giao thừa, Quan Oánh đắc ý nói: “Đó là đương nhiên, chúng tôi có mối duyên tình cờ gặp gỡ mà.”
Cô ngẫm nghĩ rồi ngồi xổm xuống, bảo trì tư thế ngang tầm với Phó Bác Văn, sau đó đưa tay về phía nó, trịnh trọng nói: “Chào mày nhé, Phó Bác Văn, tao tên là Quan Oánh. Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Quan Oánh thừa nhận rằng bản thân thể hiện trước mặt Phó Thời Xuyên là có mục đích. Dù sao Phó Thời Xuyên cũng coi Phó Bác Văn như con trai của mình, và nếu cô muốn bắt lấy Phó Thời Xuyên, vậy mục tiêu cuối cùng của cô không phải là làm mẹ kế của Phó Bác Văn sao? (Lynn: Bà nghĩ xa quá bà 🙂)
Từ xưa đến nay làm mẹ kế không dễ dàng, cô nhất định phải để cho Phó Thời Xuyên nhìn thấy, mình có mối quan hệ rất tốt với con chồng!
Mình có tiềm năng để trở thành một người mẹ tốt!
Rất may, cô và Phó Bác Văn đã có một khởi đầu thuận lợi. Ngay cả Phó Thời Xuyên cũng nói rằng Phó Bác Văn có vẻ thích cô, vậy chẳng phải bản thân đã thắng vòng này một cách dễ dàng? Easy easy!
Nhưng ngay cả khi đã nắm chắc cơ hội chiến thắng, Quan Oánh vẫn không lơi lỏng cảnh giác, cô cố gắng hết sức để khiến nụ cười của mình trở nên thật dịu dàng và nhân hậu.
Tại thời điểm này, ánh sáng tình mẹ đang tỏa sáng trên người cô!
Nhưng không ngờ rằng trước thiện ý của Quan Oánh, Phó Bác Văn nghiêng đầu nhìn cô ba giây rồi nhìn bàn tay đang dang ra của cô, đột nhiên nó duỗi một chân ra, tát mạnh vào tay Quan Oánh rồi hất văng ra.
Sau đó nó quay đầu chuồn mất.
Quan Oánh: “…”
Cô bị hất tới đờ đẫn, sững sờ vài giây rồi nhìn về phía Phó Thời Xuyên với vẻ cầu cứu: “Nó… làm vậy là có ý gì?”
Phó Thời Xuyên cố nhịn cười, nói một cách uyển chuyển: “Ừm, cậu có thể tự nhiên hơn một chút. Đừng coi nó như một đứa trẻ…”
Tự nhiên hơn một chút…
Quan Oánh nghĩ đến ánh mắt khinh thường của Phó Bác Văn trước khi nó bỏ chạy, cảm giác như sét đánh ngang tai!
Trời ơi, nó sẽ không ghét mình vì cái sự ra vẻ ấy chứ!
Ra vẻ đến mức nó không chịu nổi đánh mình luôn!
Tại sao lại như vậy, sao bảo là nó sẽ thích mình cơ mà!
Quan Oánh sững sờ đứng dậy, thất bại trong trận chiến đầu tiên khiến cô chán nản, cũng hơi sợ hãi không dám nhìn phản ứng của Phó Thời Xuyên.
Ngay cả Phó Bác Văn cũng chê cái sự ra vẻ của mình, vậy anh ấy thì sao? Liệu anh ấy có bị ảnh hưởng bởi điều đó không? QAQ
Tuy nhiên, Phó Thời Xuyên chỉ tự nhiên bỏ qua chủ đề này: “Cậu có thể tham quan một chút, tôi sẽ đi nấu ăn.”
Nói xong anh đi vào phòng bếp, Quan Oánh đứng đó một hồi, xác định Phó Thời Xuyên đã đi xa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Thoai vậy*, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cô thất bại. Tục ngữ có câu, thất bại là mẹ thành công, lần này không được, lần sau chúng ta lại đánh!
(*Không phải mình gõ sai chính tả, đây là ngôn ngữ mạng bên đó tương tự như teencode bên mình thôi nhé)
Thay vì tiếp tục rối rắm với điều này, điều quan trọng hơn là hiện tại phải xem nơi mà Phó Thời Xuyên đang sống.
Cô nhìn xung quanh, có lẽ là do ở đối diện nhau nên nhà Lạc Ninh cơ bản giống với nhà mới của Quan Oánh, cũng có bốn phòng, hai sảnh và ba công trình phụ, nhưng phong cách bài trí trong nhà anh ta tương đối đơn giản và mạnh mẽ, màu sắc tổng thể là đen, trắng và xanh lam. Lạc Ninh có vẻ là một người có sức sáng tạo, ví dụ như Quan Oánh nhìn thấy một số đồ nội thất có cảm giác thiết kế trong phòng khách, phong cách hơi giống ngôi nhà “nghệ thuật tiên phong” mà Phó Thời Xuyên đã loại trừ cho cô, nhưng phong cách của nó không quá công nghiệp mà nhấn mạnh hơn vào cao quý của nghệ thuật.
Khổ cho Lạc Ninh lúc ấy nghe được hai người bọn họ sỉ nhục gu thẩm mỹ của mình mà vẫn có thể chịu đựng được.
Nhà của Lạc Ninh cũng sử dụng hai trong bốn phòng làm phòng ngủ, theo phán đoán của Quan Oánh dựa trên nhà riêng của cô, phòng ở phía Tây nên là phòng ngủ chính, có lẽ là của Lạc Ninh, và phòng ở phía Đông là của Phó Thời Xuyên.
Nhìn cánh cửa khép hờ, cô chợt nhớ tới nhiều năm trước, cô từng học thêm ở nhà Phó Thời Xuyên. Khi đó cô cũng từng ở trong phòng khách lén nhìn phòng anh như thế này, nhưng cửa phòng anh lúc nào cũng đóng kín.
Hồi ấy, cô luôn thắc mắc căn phòng của anh như thế nào. Không ngờ sau bao nhiêu năm trôi qua, cô lại đứng ở một vị trí tương tự…
“Quan Oánh?” Giọng nói của Phó Thời Xuyên chợt vang lên sau lưng.
Quan Oánh giật mình, lúc này mới nhận ra mình đang đứng giữa phòng khách, ngơ ngác nhìn cửa phòng anh.
Cô lập tức quay người lại, cười lấp liếm với Phó Thời Xuyên: “Có chuyện gì vậy?”
Trời ạ, may mà cuối cùng mình chưa đi đến cùng, không thì chẳng phải sẽ đứng ngơ ngác trước cửa phòng người ta sao!
Mặc dù Phó Thời Xuyên nói để cô tùy tiện tham quan, nhưng nghĩ cũng biết rằng không có vị khách nào lần đầu tiên đến nhà đã nhìn vào phòng ngủ của người ta!
May mắn thay, Phó Thời Xuyên có lẽ không nhận thấy bất cứ điều gì: “Tôi nhớ ra tôi đã quên hỏi cậu, cậu muốn đồ ăn Trung Quốc hay đồ ăn phương Tây?”
Quan Oánh quyết định rời khỏi nơi nguy hiểm có thể khiến cô phạm sai lầm, đồng thời đi vào phòng bếp: “Cậu biết làm hết sao?”
“Đương nhiên.”
“Nhưng trông cậu không giống người biết nấu ăn.” Đây là một trong những nguyên nhân khiến cô vừa rồi lấy làm ngạc nhiên khi nghe Phó Thời Xuyên nói sẽ nấu cho mình ăn.
“Đúng là trước khi ra nước ngoài thì không biết, nhưng sau này thì biết.” Phó Thời Xuyên nói: “Du học sinh không biết nấu ăn thì chỉ có nước chết đói. Chỉ ăn mỗi đồ Tây thì sẽ ngấy.”
“Nghe vậy thì có vẻ cậu làm món ăn Trung Quốc tốt hơn?”
Phó Thời Xuyên giả vờ suy nghĩ trong ba giây: “Cái nào cũng được. Vì vậy, cậu muốn ăn gì cũng được.”
Quan Oánh không khỏi nhấp môi cười: “Tự tin thế cơ à, vậy cậu muốn nấu gì thì nấu, tôi ăn cái gì cũng được.” Chỉ cần món đó do cậu làm là được.
Nhà của Lạc Ninh là một loại nhà bếp bán mở, giữa nhà bếp và phòng khách có một quầy bar ăn uống, cô ngồi xuống chiếc ghế cao bên ngoài quầy bar, hai tay chống cằm, nghiêng đầu quan sát Phó Thời Xuyên mở tủ lạnh, thuần thục kiểm tra nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, cô chân thành nói: “Cậu giỏi ghê, tôi không làm được.”
Phó Thời Xuyên thậm chí còn biết nấu ăn, tại sao anh ấy lại giỏi như vậy, trên đời này có gì mà anh ấy không biết không? (Lynn: Có, chuyện bà thích ông ấy đó 🙂)
Phó Thời Xuyên: “Cậu cũng giỏi mà. Tôi đã xem những bức ảnh được cậu đăng trong vòng bạn bè, cậu nấu ăn cũng được lắm.”
Quan Oánh sửng sốt một lúc rồi mới nhớ ra mình đã từng làm bộ làm tịch như thế một lần, đăng bữa sáng muộn tinh xảo trong vòng bạn bè! Nhưng cô chỉ làm một lần, bởi vì nó quá mệt mỏi đối với một người không thích nấu nướng như cô.
Thấy hình tượng sắp sụp đổ, Quan Oánh bình tĩnh nói: “Thì ra là cậu đã nhìn thấy.”
“Ừ.” Thực ra sau đó anh mới thấy, anh thường không kiểm tra vòng bạn bè cho lắm, tối hôm đó tình cờ nhìn thấy cô phàn nàn về thợ trang điểm, sau khi hai người trò chuyện một hồi, anh như bị ma xui quỷ khiến lướt xem những bài đăng khác trong vòng bạn bè của cô.
“Vậy tại sao cậu không nhấn like cho tôi?”
Vẻ mặt của cô gái như thể bắt gặp học sinh không chịu chú ý nghe giảng trong lớp, có tia sáng sắc bén hắt ra từ đôi mắt đen trắng của cô.
Hai người nhìn nhau.
Ba giây sau, Phó Thời Xuyên giơ hai tay ra hiệu đầu hàng: “Tôi sai rồi, lần sau tôi nhất định sẽ like cho cậu.”
Dựa vào nguyên liệu có sẵn trong tủ lạnh, Phó Thời Xuyên quyết định nấu một món ăn kiểu Tây, lưỡi bò hầm rượu vang đỏ của Pháp.
Món hầm ấm nóng này cũng rất thích hợp cho những ngày có tiết trời se lạnh như hôm nay.
Quan Oánh nghe đến tên món ăn này, ngón trỏ liền giật giật, cô rất thích lưỡi bò nướng, nhưng chưa ăn lưỡi bò hầm bao giờ.
Thấy Phó Thời Xuyên lấy nguyên liệu ra bắt đầu chế biến, cô đảo mắt, vòng qua quầy bar rồi vào bếp, “Tôi không thể ngồi không đợi ăn được, chi bằng để tôi tới giúp cậu nhé.”
Phó Thời Xuyên xắt lưỡi trâu thành từng miếng: “Chẳng phải cậu nói cậu không biết sao?” Nói rồi anh dừng một chút, ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt trêu tức: “Cho nên, rốt cuộc cậu có biết nấu hay không?”
“Tôi biết một số món đơn giản, phức tạp thì không, chẳng hạn như món ăn mà cậu vừa đề cập.” Lần này Quan Oánh thành thật nói, cô nhìn vào những nguyên liệu đi kèm bên cạnh: “Được rồi, để tôi thái cà rốt. Việc này tôi có thể làm tốt, giúp cậu tiết kiệm chút thời gian.”
Thật ra, sau khi cho lưỡi bò vào nồi ninh nhừ, anh có nhiều thời gian để từ từ chuẩn bị đồ ăn kèm, nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Quan Oánh, Phó Thời Xuyên gật đầu: “Được, vậy thì giao cho cậu.”
Sau đó, anh cho phần lưỡi bò đã thái lát vào chảo đảo cho đến khi có mùi thơm, Quan Oánh đứng trước thớt và bắt đầu cắt cà rốt thành khối.
Tay bận, nhưng tâm còn bận hơn tay.
Đầu óc Quan Oánh quay cuồng, cô đề nghị giúp thái rau không chỉ để thể hiện bản thân, mà cô chợt nhận ra đây là một cơ hội tuyệt vời.
Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng và nấu ăn cùng nhau, đây chính là những tình tiết sẽ xảy ra trong tiểu thuyết lãng mạn còn gì!
Mình phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ vô tình ngã vào lòng anh, hay là giả vờ đứt tay, bị dầu bắn?
Xét thấy chảo dầu hiện đang bị Phó Thời Xuyên chiếm giữ, có vẻ như bị đứt tay sẽ thuận hơn. Nhưng nhìn con dao làm bếp sắc bén, lại nhìn những ngón tay trắng nõn mềm mại của mình, Quan Oánh vẫn có phần không dám ra tay.
Ahuhu mình sợ đau!
Nếu hai phương án sau đều không được thì chỉ còn lại phương án đầu tiên!
Quan Oánh nhìn vào phòng bếp, phát hiện tủ trên có một rổ rửa rau, có thể dùng để đựng cà rốt cô đã cắt nhỏ. Tuy nhiên nó nằm ở tầng thứ hai của tủ bát, vị trí hơi cao đối với cô.
Độ cao này chính là những gì cô muốn.
Quan Oánh kiễng chân và với lấy rổ đựng rau, để cho Phó Thời Xuyên chú ý, cô còn cố tình phát ra âm thanh khó nhọc.
Theo suy nghĩ của cô, Phó Thời Xuyên hẳn sẽ nhìn thấy sự “khó khăn” của cô, sau đó sẽ săn sóc đi tới sau lưng cô, đưa tay lấy nó xuống cho cô. Lúc này, cô có thể giả vờ như mới chú ý đến anh, “ngạc nhiên” ngả người ra sau, vừa vặn dựa vào ngực anh.
Tới nào tới nào, những hình ảnh kinh điển của phim thần tượng và tiểu thuyết ngôn tình là đây!
Quan Oánh tha hồ tưởng tượng một cách đắc chí, và đúng như cô dự đoán, Phó Thời Xuyên thực sự rất nhanh chóng chú ý đến hành động của cô ở bên này.
Song, hành động tiếp theo của anh là kéo chiếc máy rửa bát bên cạnh, lấy ra một chiếc rổ lớn hơn một cỡ và nói: “Cậu dùng cái này đi. Cái kia nhỏ quá, bọn tôi không thường dùng.”
Quan Oánh: “…”
Cô chớp mắt, cứng ngắc nhận cái rổ từ tay anh.
Thảo nào rổ rau cỡ nhỏ kia được đặt cao như vậy, làm cô còn nghĩ chắc tại họ cao nên mới để như thế, hóa ra là chẳng cần dùng đến.
Phó Thời Xuyên cho lưỡi bò đã chiên vào nồi áp suất, sau đó thêm nước và các loại gia vị, bắt đầu đun nhỏ lửa.
Lúc này nhìn lại, thấy Quan Oánh đã cắt và rửa sạch cà rốt, anh liền cầm lấy, cắt nhỏ nửa củ hành tây rồi cho vào nồi xào.
Quan Oánh đứng phía sau, nhìn động tác của anh, đau đớn nhắm mắt lại.
Sai lầm, vừa rồi mình không nên do dự, nên trực tiếp chém xuống tay!
Cứ luyến tiếc cái gì đâu ấy! Giờ có hối hận thì cũng đã muộn rồi!
Mới vào nhà không bao lâu mà đã hai lần thất bại thảm hại, Quan Oánh cảm thấy chắc chắn do hôm nay trước khi đi ra ngoài đã không xem lịch hoàng đạo, nếu không cô nhất định sẽ nhìn thấy dòng chữ “Hôm nay không thích hợp để công lược”.
Cô xoay người như quả cà tím bị sương giá, nhưng rồi lại sợ đến mức hét lên ngay lập tức.
Hóa ra không biết từ lúc nào Phó Bác Văn cũng bước tới, giờ nó đang ngồi xổm sau lưng Quan Oánh, cô đột ngột quay người lại, suýt chút nữa giẫm phải nó!
Trong tuyệt vọng, Quan Oánh buộc phải di chuyển chân của mình sang bên phải, vừa vặn hạ cánh ngay bên cạnh đuôi của Phó Bác Văn. Tuy rằng không giẫm lên nó, nhưng khi chân tiếp đất, cô lại cảm thấy đau đớn ở mắt cá chân.
Phó Thời Xuyên cũng ngạc nhiên khi nghe thấy cô kêu lên: “Sao vậy?”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong lòng Quan Oánh chợt lóe lên ánh sáng, ma xui quỷ khiến, cô thuận nước đẩy thuyền, lập tức yếu ớt ngã xuống, nói: “Chân tôi bị trẹo rồi…”
Phó Thời Xuyên bước lên vài bước, ngồi xổm xuống bên cạnh cô, khẽ cau mày, “Sao lại trẹo chân? Chân nào bị?”
“Bên phải.” Quan Oánh nói với vẻ tủi thân: “Bởi vì Phó Bác Văn đột nhiên xuất hiện, tôi sợ giẫm phải nó…”
Cô chỉ vào con chó bên cạnh, kẻ đã gây ra tai nạn, đối phương nhìn lại với vẻ khó hiểu, như thể đang chất vấn lời buộc tội của cô.
Quan Oánh có phần áy náy, bởi vì cô đã sớm phát hiện chân của mình không đau lắm, lúc tiếp đất chắc chỉ hơi bị sai khớp. Nhưng một khi đã diễn, thì tất nhiên vẫn phải tiếp tục.
Hơn nữa nhìn vẻ mặt lo lắng của Phó Thời Xuyên, hiệu quả của mánh khóe này dường như cũng không đến nỗi…
Chữ “tệ” trong đầu còn chưa nghĩ xong, cô đã cảm thấy Phó Thời Xuyên đang rướn người về phía trước.
Động tác tiếp theo là luồn một tay qua lưng cô, tay còn lại luồn qua cái chân đang cong lên rồi bế ngang cô lên.
Hơi thở của Quan Oánh ngừng lại trong giây lát.
Ánh đèn sáng choang trên đầu cô chiếu xuống, Quan Oánh mở to mắt, cảm nhận được vòng tay anh ôm lấy mình, rồi cả khuôn mặt gần trong gang tấc.
Anh ở gần cô đến mức cô có thể nhìn thấy hàng lông mi dài, chiếc mũi thẳng và màu xanh lơ trên cằm anh (ý là râu chưa cạo).
Anh mặc một chiếc áo len cao cổ màu xám nhạt, mềm mại và ấm áp, áp sát vào cổ tay cô. Cô thậm chí có thể ngửi thấy mùi nước hoa Cologne* thoang thoảng trên cơ thể anh.*Trong ngành công nghiệp nước hoa, “Cologne” đại diện cho một loại nước hoa được tạo thành từ hương thơm ngọt ngào và tươi mát của cam quýt với hoa cam, hương thảo và hoa oải hương, mang lại hơi thở thơm mát thoải mái và dễ chịu.Cô chưa bao giờ dám nghĩ một ngày nào đó họ sẽ gần nhau đến như vậy…
Phó Thời Xuyên bế Quan Oánh đến ghế sô pha trong phòng khách và đặt cô xuống, thấy vẻ thẫn thờ của cô, anh còn tưởng là cô bị đau quá, càng nhíu mày chặt hơn: “Đau lắm sao?”
Anh để chân cô lên đùi mình, rồi cởi dép ra, để lộ bàn chân đi tất hình thỏ trắng.
Nhẹ nhàng ấn vào mắt cá chân phải của cô, anh hỏi: “Đau ở chỗ này sao?”
Quan Oánh bỗng tỉnh táo lại ngay khi tay anh chạm vào người mình.
Vừa rồi cô bị choáng váng, không ngờ Phó Thời Xuyên lại bế mình lên, huống hồ bây giờ anh lại kiểm tra chân cô như thế này.
Thủ đoạn này dễ sử dụng như vậy sao? Thảo nào nữ chính phim thần tượng đi đường bằng mà cũng ngã! Cuối cùng mình cũng hiểu rồi!
Nhưng dừng ở đây thôi, thế này thì kích thích quá lớn, cô không chịu được nữa!
Sự ngại ngùng và xấu hổ khiến cô phải lùi lại, muốn tránh xa anh. Phó Thời Xuyên thấy lạ, sợ cô dùng sức lại làm tổn thương mình, vì vậy anh giữ chân cô lại, nói: “Cậu ngồi yên nào!”
“Không, cậu buông tôi ra đã… tôi không sao…”
Đúng lúc này cửa được mở ra, Lạc Ninh một tay còn đang chạm vào nắm đấm cửa, vừa đi vào được nửa đường liền nhìn thấy một màn trên sô pha đối diện.
Ba người nhìn nhau.
Anh ta im lặng vài giây rồi nói: “Ờm, có phải tôi đã quấy rầy chuyện gì không? Giờ tôi có thể ra ngoài, hai người cứ tiếp tục đi.”