Chương 33: Trầm Ngọc Tú mất tích
Nếu đem so sánh, rõ ràng cái người Mỹ Nhân Nữ Phó muốn hắc hóa mình này cần phải được giáo dục thật cẩn thận mới được.
Còn Lý Quý Hâm lại cảm thấy cái thân sư tỷ này của mình quả là thực thất bại, giá trị còn không bằng một xe gạo lớn. Trong khi rõ ràng chỗ lương thực này là do mình mua về.
Trầm Dao Quân thấy mình cần phải vì bản thân làm sao cho xứng danh. Nàng chống nạnh giải thích: “Ta mới không có bắt nạt Mỹ Nhân Nữ Phó. Ngược lại là Mỹ Nhân Nữ Phó mới là người ngày ngày từ sáng sớm đã đem A Dao gọi dậy, lại còn muốn cho A Dao đi học tập, cũng không để cho A Dao đi chơi!”
Lý Tấn Nhất nghe như vậy thì thấy người này thực quá thảm. Làm người nếu như chỉ có học mà không có vui chơi, vậy so với cá mặn thì có gì khác nhau?
Tiểu sư muội trợn mắt: “Sư tỷ, đây chính là ngươi không đúng!”
Lý Quý Hâm thấy trái tim mình vừa bị mười ngàn cú đánh, nàng lặng lẽ quay đầu bỏ đi.
Trên đỉnh Hoa Xà sơn chỉ có một ngôi nhà gỗ ba gian, ba thầy trò lại mỗi người một gian rồi. Thanh Thư cùng mấy thị vệ thì còn dễ nói, nhưng không thể để cho An Ninh công chúa phải nằm dưới đất được.
Theo lẽ thường tình, ai cũng sẽ đem phòng ngủ nhường cho khách, cho nên Lý Quý Hâm cùng Lý Tấn Nhất ngủ chung.
Công chúa ngốc không vui một chút nào. Nàng ôm lấy cánh tay của Lý Quý Hâm mà đầy giọng oán trách: “A Dao muốn cùng Mỹ Nhân Nữ Phó ngủ. Nơi này cao đến đáng sợ như vậy, A Dao không dám ngủ một mình!”
Nếu như vẫn cho rằng chắc chắn công chúa ngốc bị ngốc, nhất định là Lý Quý Hâm đã sảng khoái đáp ứng rồi, nhưng mà công chúa ngốc lại không ngốc, cho nên nàng cực kỳ lúng túng.
Ừm, nếu cứ như vậy chính là để cho nàng ăn mình đậu hủ, lại còn không trả tiền.
Nàng lại không phải là đồ não cá, làm sao có thể để cho đám bong bóng hồng trong đầu công chúa ngốc được thỏa mãn đây. Vì vậy nàng lẽ thẳng khí hùng cự tuyệt: “Đã có Thanh Thư ở bên ngoài trông nom. Bình thường ở Hoa Xà sơn này cũng sẽ không có người lui tới, cho nên không có nguy hiểm.”
Công chúa ngốc mút đầu ngón tay mờ mịt nhìn lên xà nhà. Kể từ khi ăn xong bữa cơm tối, thái độ của Mỹ Nhân Nữ Phó bỗng nhiên trở nên thật kỳ quái, giống như là đang cố ý xa lánh mình đây. Chẳng lẽ là vì đau lòng tiểu sư muội ghen tỵ?
Cho nên, Mỹ Nhân Nữ Phó đây là lại càng thương yêu tiểu sư muội chứ đâu! Công chúa ngốc mất mát cúi đầu, buồn buồn trả lời: “Vậy sao?”
Nàng quay đầu bước đi, để lại bóng lưng cô độc lại buồn bã. Không ồn ào, không làm khó. Khiến cho Lý Quý Hâm cảm thấy có đôi chút áy náy.
Nàng phải tiêu hóa cho xong việc công chúa giả bộ ngu là sự thật, đã vậy lại còn phải cẩn thận phân tích nguyên nhân người này giả bộ ngu. Bên cạnh đó còn phải lường trước được, khi không giả bộ ngu, liệu bản lĩnh của công chúa có đến mấy phần.
Nếu như hoàng hậu là sư muội của sư phụ, như vậy hoàng hậu tuyệt đối không phải là hạng người bình thường, vậy thì làm sao nàng lại có thể để cho con gái của mình sống cuộc đời của một người bình thường được đây? Nàng giả bộ ngốc mà vẫn còn có thể danh chính ngôn thuận đánh trả người khác, vậy thì ở vào tình thế bình thường, nhất định công chúa không phải là một nhân vật bình thường. Vì để che giấu tai mắt người ngoài mà chiêu nữ phó cho Trường Ninh công chúa, lại còn cố ý tới vùng kế cận Hoa Xà sơn treo tấm hoàng bảng, vậy thì cái cảm giác trước đây của nàng là không hề sai, hoàng hậu đào một cái hố to, chờ mình nhảy vào nữa mà thôi.
Trong khi Trầm Dao Quân lặng lẽ đi tới một gian khác của nhà gỗ nhỏ, Lý Quý Hâm ở trên giường trằn trọc trở mình. Việc phu nhân Hoa Xà không có ý định ngăn cản nàng hồi cung, như vậy thì ngoài sáng trong tối, sư phụ đã ngầm chấp nhận cũng như ủng hộ việc làm của hoàng hậu rồi. Nếu không biết được nguyên nhân, chỉ sợ là, trừ cái kẻ vạn sự bất kể là tiểu sư muội Lý Tấn Nhất, nàng sẽ là cái người thân ở trong cuộc mà vẫn mê man.
“Sư tỷ, ngươi đừng có xoay người mãi như thế, ta không ngủ được!” Con mắt Lý Tấn Nhất hồng lên, nàng nhìn cái người vẫn ở bên cạnh là Lý Quý Hâm: “Sư tỷ, ngươi đang có chuyện gì phải suy nghĩ vậy? Nói cho Tấn Nhất a, Tấn Nhất sẽ giúp ngươi cùng nhau giải quyết. Nhưng mà chờ đến sáng mai chúng ta hẵng nói có được hay không? Bằng không ta sẽ phải lên nóc nhà ngủ mất. Hu hu hu, sư tỷ…”
Lý Quý Hâm đang định nói lời xin lỗi thì bên cạnh đã vang lên tiếng ngáy khe khẽ. Lời vừa mới nói khỏi miệng, Lý Tấn Nhất đã ngủ thiếp đi rồi.
Nàng cười khẽ một tiếng. Sau khi giúp tiểu sư muội đắp lại chăn, Lý Quý Hâm giữ nguyên tư thế, mắt nhìn chằm chằm lên nóc nhà mà ngẩn người ra. Sau khi đã đem những chuyện xảy ra trong hơn một tháng qua xem xét thật cẩn thận nàng tự thấy rằng, mình vẫn nên trở lại hoàng cung dạy học kiếm tiền như cũ thì hơn. Nàng thấy đau lòng cho cô công chúa ngay từ khi còn nhỏ đã phải giả bộ ngốc.
Còn trong căn phòng cách vách, Trầm Dao Quân ngồi ở bên cạnh cái bàn gỗ, trước mặt là cây nến đã bị đốt đến gần hết.
“Thanh Thư!” Nàng khẽ khàng kêu lên một tiếng, không biết là từ nơi nào Thanh Thư lập tức xuất hiện, đứng ở trước mặt nàng.
“Công chúa có gì phân phó?” Thanh Thư cúi đầu cung kính hỏi.
“Ta muốn biết quan hệ giữa mẫu hậu cùng phu nhân Hoa Xà!” Trầm Dao Quân từ trên ghế nhảy xuống, hai tay bắt vào nhau rất ra dáng cụ non: “Phu nhân Hoa Xà cũng hát bài hát mẫu hậu thường hay hát, điều này cho thấy là quan hệ giữa mẫu hậu cùng phu nhân Hoa Xà rất không bình thường, hơn nữa nhất định còn không giống với những gì ta đã tưởng tượng.”
Hoàng hậu cũng sẽ không bao giờ đem chuyện này nói tỉ mỉ cho con gái nhỏ nghe. Hết thảy nàng phải dựa vào sự mù đoán của bản thân.
Tuổi của Thanh Thư cùng Lý Quý Hâm không hơn kém nhau là bao, là người sau khi hoàng hậu trở về nhà mẹ đẻ Đồng gia mới đào tạo thị nữ cho nàng. Cho nên những chuyện hoàng hậu đã trải qua ở trên Hoa Xà sơn kia, trừ Đức Phi ra, đối với tất cả mọi người, đây đều là bí mật.
Bởi vậy điều này đã làm khó cho Thanh Thư rồi: “Công chúa, chuyện của hoàng hậu, ta không có cách nào hỏi ra được.”
“Tại sao?” Trầm Dao Quân không vui.
“Không nói đến chuyện ta vốn chỉ là thị vệ của hoàng hậu, cho dù ta có hỏi dò thì ngài cũng biết là thân thủ của thị vệ bên người Hoàng hậu nương nương chưa chắc so với ta kém hơn.” Thanh Thư thành thật trả lời.
Trầm Dao Quân ngẩng đầu lên, nàng không biết mình nên làm sao bây giờ: “Vậy chúng ta hãy đổi sang một cái nhiệm vụ khác đi, trên người ngươi có tiền đấy chứ?”
Thanh Thư vội vàng móc từ trên người ra một thỏi bạc: “Có!”
“Hình như Mỹ Nhân Nữ Phó không vui thì phải. Ngoài việc biết nàng thích tiền ra, ta không biết nàng còn thích cái gì khác.” Trầm Dao Quân buông tay: “Trước hết ta phải dỗ dành Mỹ Nhân Nữ Phó cho thật tốt đã.”
Thanh Thư: “…”
Thanh Thư cảm thấy, An Ninh công chúa vẫn là người rất có tính quyết đoán, đặc biệt là năng lực thông đồng với các cô gái.
Chờ đến ngày hôm sau, ngay khi trời vừa tảng sáng, Trầm Dao Quân đã vội vàng cung cúc chạy đi gõ cửa cách vách.
Hằng ngày, theo thói quen, ngay khi trời còn chưa sáng hẳn Lý Tấn Nhất đã ra khỏi cửa để tiếp nhận linh khí thiên địa. Lý Quý Hâm cũng đã sớm tỉnh lại, đêm qua sau khi đã suy nghĩ suốt một đêm nàng nhận ra rằng so với việc suy tính quá nhiều, còn không bằng chuyên tâm kiếm cho được thật nhiều tiền. Làm sao cho Hoa Xà sơn ít nhất trong một trăm tám mươi năm không cần phải buồn lo chuyện miếng ăn, như vậy mới có thể an tâm mà làm ẩn sĩ trong giới giang hồ được.
Cho nên khi công chúa ngốc dùng cả thân mình từ ngoài cửa xông vào, vì đã suy nghĩ minh bạch, Lý Quý Hâm lập tức đỡ lấy người này. Đây chính là người thuê nàng, nếu không có người đứng ra thuê nàng làm việc, ai phát bổng lộc cho nàng đây?
“Làm sao lại không cẩn thận như vậy đây?” Lý Quý Hâm thở dài: “Ngươi đây là muốn cùng Tấn Nhất học vượt nóc băng tường hay sao?”
Trầm Dao Quân mở to đôi mắt trong veo như nước nhìn nàng. Ôi! Lòng dạ nữ nhân thật như kim dưới đáy biển vậy, nói âm u liền âm u nói trời nắng liền trời nắng. Mới hôm qua còn không để ý tới nàng chứ đâu, vậy mà hôm nay lại tốt đẹp rồi.
Nàng sờ cục bạc trong ngực một cái, xem ra có thể tiết kiệm được tiền rồi đi.
Công chúa ngước đầu lên nhìn Lý Quý Hâm: “Chỉ vì cả một đêm A Dao không được nhìn thấy Mỹ Nhân Nữ Phó, cho nên rất nhớ ngươi nha.” Phải nói rằng bản lĩnh nói chuyện của nàng đúng là một bộ lại một bộ, trong ánh mắt như có lời muốn nói, rằng có bao nhiêu nhung nhớ người trước mặt đây mà.
Lý Quý Hâm vuốt đầu nàng một cái: “Đi thôi, chúng ta đi ăn điểm tâm.”
Trầm Dao Quân không móc thỏi bạc trong ra, mà ngoan ngoãn dắt nàng tay đi ăn cơm.
Phu nhân Hoa Xà ngồi ở trước cửa sổ như cũ, nàng nhìn công chúa ngốc ngồi ở trên băng đá ở ngoài cửa, Lý Quý Hâm thì đang bưng bát lên. Cái cảnh tượng này trông thật quen mắt, khiến cho người ta không khỏi hoài niệm. Cái nàng công chúa này, chỉ sợ là đối với đại đồ đệ nhà mình cũng có ham muốn cùng không an phận. Hoặc là, đó chính là vì Đồng Tiệp không đạt thành tâm nguyện, nên mới để cho con gái tới hoàn thành.
Trong tâm tưởng của mình, nàng đã đem đại đồ đệ bán đi cho Đồng Tiệp rồi, chỉ hy vọng mưu đồ Đồng Tiệp một mực theo đuổi bấy lâu có thể thành công.
Trong lúc Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân ăn cơm, đột nhiên thấy Lý Tấn Nhất vụt tới nhanh như một con khỉ chạy trốn vậy. Như một trận gió táp, nàng lao vụt qua, thiếu chút nữa thì đụng rớt bát cơm đang được công chúa ngốc cầm trên tay.
“Sư tỷ, sư tỷ! Sư phụ, sư phụ! Dưới chân núi lại có người đến đây! Trên người hắn mặc khôi giáp giống như là binh lính ở bên Hổ Phách sơn vậy! Người ấy nhìn như rất vội vàng nên ta không ngăn hắn lại. Hiện tại hắn đã đến giữa sườn núi rồi!” Lý Tấn Nhất nói một thôi một hồi. Đột nhiên nàng quay sang nói với giọng chơi chơi: “Cái vẻ gấp gáp kia cứ như là vội vàng đi tìm cái chết vậy, liệu có phải đến tìm quỷ nhát gan công chúa hay không? Từ trước tới nay Hoa Xà sơn chúng ta không có những người kỳ quái như vậy bao giờ!”
Lý Quý Hâm cau mày một cái, công chúa ngốc ngây ngẩn nhìn nàng.
“Tấn Nhất, không có kiểm tra hay sao?”
“Không có!” Lý Tấn Nhất lắc đầu một cái: “Ta thấy hắn đầy cái vẻ lên núi đao xuống biển lửa, chạy đến nỗi hơi thở cũng sắp không còn, vào lúc này mà lại xuất hiện kêu hắn một tiếng, chỉ sợ là sẽ làm cho hắn bị dọa sợ mà ngất đi. Cho nên người này đi lên là để tìm người đi. Còn không phải quỷ nhát gan công chúa đã mang theo thật nhiều thị vệ hay sao? Nếu đã là người quen thì cũng không nên dọa hắn sợ đến tắt thở đi.”
Lý Quý Hâm lập tức gọi ngay Thanh Thư tới đây: “Binh lính đóng quân ở Hổ Phách sơn đều là người của Thích gia, Trường An công chúa mới vừa được Thích tướng quân tiếp đi. Theo ta thấy, nếu binh lính của Hổ Phách sơn tìm tới vào lúc này thì chỉ sợ không phải tin tức tốt, ngươi hãy nhanh đi nhìn một chút!”
Nếu như bây giờ Trầm Ngọc Tú vẫn đang ở chỗ của cữu cữu của nàng bên kia, Lý Quý Hâm sẽ không cần phải nôn nóng như vậy.
Trầm Dao Quân vẫn luôn một mực che chở cho Trầm Ngọc Tú, phu nhân Hoa Xà còn nói Thích gia có ân đối với Đồng gia, Đức Phi thì lại đã từng cứu hoàng hậu. Hiện tại nàng cũng chỉ có thể cầu nguyện, việc binh lính vội vã chạy lên Hoa Xà sơn cùng Trầm Ngọc Tú không có liên quan.
Nhưng mà sự việc lại thường chỉ biết hướng về phía hỏng bét mà phát triển. Không bao lâu sau đã thấy Thanh Thư dẫn theo người lính kia đi lên.
Người lính vừa nhìn thấy Trầm Dao Quân liền bùm một tiếng quỳ xuống: “Trường Ninh công chúa! Đã xảy ra chuyện lớn rồi!” Trầm Dao Quân chính là người đã sắp đặt đem Trầm Ngọc Tú xuất cung. Bởi vì Thích gia trên dưới đồng tâm, cho nên đối với những chuyện xảy ra trong cung đại khái là Thích tướng quân vẫn ít nhiều nắm được. Người giúp chuyển thư từ qua lại giữa Thích gia cùng Đức Phi chính là hoàng hậu, vậy nên một khi có chuyện, việc đầu tiên là phải tìm đến hoàng hậu cùng Trường Ninh công chúa.
“Đã có chuyện gì hay sao?” Vẻ mặt của Trầm Dao Quân mờ mịt không biết làm sao, nhưng trong lòng lại sốt ruột hơn bất kỳ ai.
“Trường An công chúa… Mất tích rồi!” Người lính trả lời trong sự hoang mang, hoảng loạn: “Trước đây mấy ngày Thích gia quân tự mình mang theo người của Hổ Phách sơn đi lục soát tìm tung tích người Bắc Châu, Trường An công chúa ở lại trong doanh trại Hổ Phách, chờ Thích tướng quân trở lại. Nhưng rồi không thấy Trường An công chúa đâu nữa, không có ai trong doanh trại từng trông thấy công chúa đi ra ngoài, vậy nhưng trong doanh trại cũng không tìm được. Thích tướng quân hoài nghi việc này có quan hệ với đám tiểu nhân gian nịnh ở trong kinh thành muốn đem Trường An công chúa đưa đi Nam Châu liên hôn, cho nên mới để cho thuộc hạ tới Hoa Xà sơn báo cáo.”
Phu nhân Hoa Xà ở cách đó không xa, nàng đã nghe thấy rất rõ ràng.
Ngay tức khắc, từ trên băng đá Trầm Dao Quân đứng vụt dậy: “Ngọc… Ngọc Tú muội muội bị mất tích?” Nước mắt của nàng cũng lập tức giọt giọt tuôn ra: “Mỹ Nhân Nữ Phó! Ngọc Tú muội muội bị mất tích rồi! Làm thế nào bây giờ?”
“Đừng nóng vội!”Lý Quý Hâm an ủi nàng: “Hổ Phách sơn cách kinh thành quá xa, ngay khi Thíchtướng quân phát hiện Trường An công chúa mất tích nhất định đã ra lệnh giữ nghiêm các cửa ải, kẻ bắt cóc không thể mang Trường An công chúa lọt qua cửa khẩu được. Chúng ta hãy lập tức xuống núi ngay bây giờ! Trước hết hãy tới doanh trại Hổ Phách!”