Chương 196 - Chương 196
“Ngươi nói rất đúng,” Tằng thái phó hơi sửng sốt, khí thế của ông ta cũng uể oải hẳn, “Đơn giản là tự lừa mình dối người mà thôi.”
“Tiên đế đã để lại năm triệu binh mã nhưng ta chỉ có quyền điều khiển một nửa mà thôi, phần còn lại ta cũng không biết bọn họ ở đâu, còn có rất nhiều tiền tài châu báu nữa, ta cũng chỉ có thể sử dụng ba phần mà thôi, à, đúng rồi, trong đống tài vật này còn chứa rất nhiều chiến giáp, tất cả đều là đồ do đội quân trăm trận trăm thắng của nhà họ Lâm để lại…”
Tằng thái phó khai ra rất nhiều chuyện, Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm ở lại trong nhà tù hơn một canh giờ rồi mới rời đi.
Trên chiếc xe ngựa đang trở về cung, Thẩm Úc đang ôm lò sưởi tay nói: “Bệ hạ cảm thấy những lời Tằng thái phó nói có bao nhiêu phần là thật và bao nhiêu phần là giả?”
Thẩm Úc không nghĩ Tằng thái phó sẽ chỉ vì mấy roi mà sẵn sàng nói ra tình hình thực tế, nếu thật sự đơn giản như vậy thì Phương đại nhân cũng đã không đến mức không thể hỏi ra những tin tức giá trị.
“Bất kể bao nhiêu phần thật và bao nhiêu phần giả thì trẫm cũng sẽ sai người đi kiểm chứng từng phần một, tuy rằng ông ta đã nói ra những gì tiên đế để lại nhưng lại không nói ra những kẻ chưa bị phát hiện kia vẫn còn đang ở đâu, là thật sự không biết hay là cố ý giấu giếm thì cũng chỉ có mình ông ta biết mà thôi.”
Thẩm Úc gật đầu: “Để Phương đại nhân tiếp tục thẩm vấn, nói không chừng ông ấy sẽ còn hỏi được gì đó.”
Ban đầu Thẩm Úc vốn đang muốn nhân cơ hội này để gặp Việt Vương một lần nhưng vì đã chậm trễ ở chỗ Tằng thái phó quá lâu, mà trời lại sắp tối rồi, hơn nữa điều quan trọng nhất là Thương Quân Lẫm sẽ thấy buồn khi y đi gặp Việt Vương, vì vậy nên y không đi gặp nữa.
Sau khi bọn họ trở lại Cung Ngọc Chương thì Mạnh công công vội vàng sai người chuẩn bị nước ấm ngay, Thẩm Úc vui vẻ tắm rửa rồi sau đó liền mặc một bộ quần áo sạch sẽ và bước ra.
Thương Quân Lẫm cũng chuyển qua một bộ quần áo nhẹ nhàng hơn, nếu không phải lên triều thì hắn thường sẽ thích mặc những trang phục đơn giản hơn là đống miện phục phức tạp kia.
Một người đàn ông mặc một bộ đồ đen như mực với tay áo rất rộng đang ngồi ở trên trường kỷ, trước mặt của hắn là một chiếc bàn nhỏ và bên trên chiếc bàn đang xếp một xấp tấu chương rất dày.
Sống lưng của người đàn ông thẳng tắp, tốc độ chấp bút đánh giá của hắn cũng rất nhanh, tấu chương được xử lý xong sẽ được đặt qua một bên và sau khi xếp thành mấy quyền thì sẽ được Mạnh công công lấy xuống và đặt qua một chiếc bàn khác.
Trong điệu rất ấm áp, Thẩm Úc mới vừa tắm rửa xong nên mặc đồ khá mỏng, Thương Quân Lẫm vừa nghe thấy tiếng bước chân liền ngước mắt lên ngay.
Hắn buông bút ra rồi đứng dậy cầm chiếc áo choàng ở bên cạnh lên và đi về hướng của Thẩm Úc.
“Sao em lại mặc ít như vậy chứ?”
“Không lạnh đâu.” Thẩm Úc ngẩng cổ lên để người đàn ông dễ buộc áo choàng lên người mình hơn.
“Không lạnh thì cũng không thể mặc đồ mỏng như vậy được.”
“Ta biết rồi, bệ hạ.”
Lúc này Thương Quân Lẫm mới gật đầu với vẻ vừa lòng.
Thẩm Úc được người đàn ông ôm qua trường kỷ để ngồi, cũng vì thế nên y cũng nhìn thấy tấu chương vừa phê được một nửa ở trên bàn.
Là tấu chương do các viên quan ở huyện Lâm gửi tới, sau một năm nỗ lực thì việc trị thủy ở huyện Lâm cũng đã đạt được rất nhiều thành quả, lũ Xuân năm nay chính là thời điểm phù hợp nhất để kiểm tra những thành quả đó.
“Dựa vào cái cách mà A Úc đưa thì người được trẫm sai đến huyện Lâm đã như đạt được một bảo bối, suốt cả một năm nay người này đều dựa theo nội dung viết ở bên trong mà làm, cũng nhờ thế mà mọi người có thể vượt qua được những đợt lũ nhỏ xảy ra trong năm vừa qua.” Thương Quân Lẫm vừa nói vừa xoa lên mái tóc của Thẩm Úc.
“Có tác dụng là tốt rồi.” Đôi mắt của Thẩm Úc lập tức cong lên.
Y lấy thứ này đã là vì viết nó chắc chắn có tác dụng đối với Đại Hoàn, trước mặt những thiên tai thì sức người luôn luôn rất nhỏ bé, nhưng cũng không đến nỗi lúc gặp thiên tai thì mọi người sẽ phải bó tay bởi vì nếu có thể chuẩn bị từ trước thì sẽ giảm được rất nhiều sự tổn thất.
Sau năm mới, triều đình lại rơi vào một vòng bận rộn mới, lúc luật thương nghiệp đã được cải cách kia được đưa ra thì cũng không có gì ngoài dự định cả, trong triều đã xuất hiện rất nhiều âm thanh phản đối.
Bất kể là cuộc cải cách nào thì cũng sẽ phải trải qua quá trình này nên Thẩm Úc cũng dễ dàng chấp nhận những lời phản đối này, Thương Quân Lẫm cũng để mặc triều đình rối loạn mấy ngày rồi cuối cùng vẫn đồng ý với biện pháp cải cách mà thượng thư bộ Hộ đưa ra.
“Bệ hạ à, không thể như thế được đâu, nếu so với triều trước thì Đại Hoàn hiện tại đã cho các thương nhân rất nhiều ưu đãi rồi, không thể để mặc thương nhân phát triển được đâu.”
Thượng thư bộ Hộ bực bội nói: “Ông đã đọc kĩ những biện pháp mà tôi đã đưa ra chưa hả? Chỉ cần là người đọc kĩ rồi thì sẽ không nói ra những lời như vậy, việc mấy người muốn phản đối ta cũng sẽ hoan nghênh nhưng phải có tiền đề là những gì mấy người phản đối đúng với tình hình thực tế chứ không phải chỉ dựa vào mấy suy đoán của mấy người thôi được.”
Quả thật là viên quan kia vẫn chưa đọc kĩ luật thương nghiệp mà thượng thư bộ Hộ đã đưa ra nên sau khi bị thượng thư bộ Hộ mắng cho liền im bặt đi.
“Được rồi, chuyện này sẽ giao cho thượng thư bộ Hộ đu chứng thực, còn có chuyện gì muốn bẩm báo hay không?”
Thái độ của Thương Quân Lẫm đã rất rõ ràng rồi, nếu chuyện này cũng đã được quyết định rồi thì hiển nhiên là cũng không cần nói nhảm nữa.
Chuyện đầu tiên trong năm mới chính là sửa đổi luật thương nghiệp, thật ra những phần được sửa lại cũng không nhiều lắm, ví dụ như quan điểm con trai của thương nhân không được vào triều làm quan vẫn được giữ vững, mà trong luật cũng chỉ thêm vào những điều rất nhỏ mà thôi, ví dụ như việc trước đó Nghiêm Tranh đã góp tiền tài trợ cho bộ Công sửa đường hay việc các thương nhân đã quyên góp nhiều của cải để cứu trợ cho Túc Bắc, tất cả đều giúp bọn họ nhận được sự khen thưởng của triều đình mà thôi.
Triều đình sẽ dựa theo những cống hiến của bọn họ để đưa ra những ưu đãi nhất định.
Sau một mùa đông thì hiển nhiên những tấm bia đá được khắc tên của những người cống hiến đã được ra đời, tương lai những tấm bia đá đó sẽ được đặt ở những nơi nổi bật nhất ở trong kinh thành và được bảo hộ để dân chúng có thể nhìn thấy và biết ơn những người đó.
Báo nhân dân cũng đã đặc biệt đăng một bài dành riêng cho chuyện này, còn bao gồm cả sự thay đổi trong luật thương nghiệp nữa nhưng bình thường dân chúng sẽ không chú ý đến cái sau mà sẽ chỉ chú ý đến những cái trước mà thôi.
“Trên báo nhân dân nói những tấm bia đá kia đã được khắc xong rồi, chỉ còn chờ Khâm Thiên Giám chọn một ngày lành để đưa ra mà thôi.”
“Ta cũng đọc được rồi, thử tính ngày thì còn khoảng chừng mười ngày nữa, đến lúc đó chắc chắn ta cũng phải đi xem, trước kia lúc quyên tặng kia ta đã quyên tặng rất nhiều nên chắc cũng có tên ở trên đó, chỉ nghĩ đến chuyện tên mình cũng được triều đình nhắc tới thôi là ta đã thấy rất kích động rồi.”
“Đúng vậy, chúng ta cũng chỉ là dân chúng bình thường mà thôi, ai lại có thể ngờ là chúng ta sẽ có ngày này chứ?”
Trong giai đoạn này, thứ được dân chúng bàn tán nhiều nhất chính là tấm bia đá kia, bọn họ cũng đã theo dõi toàn bộ tình hình thiên tai của Túc Bắc và đã chứng kiến Túc Bắc dần tốt lên sau khi nhận được sự hỗ trợ từ mình, cũng vì vậy nên trong lòng bọn họ đều rất thỏa mãn.
Ai lại không mong rằng mình sẽ được nhận lại từ những gì mình đã bỏ ra cơ chứ, tuy rằng phần đáp lại này không phải là một thứ vật chất nhưng lại đủ để khiến tất cả mọi người thoả mãn về mặt tinh thần.
“Đúng rồi, hôm nay là ngày phát hành báo Kinh An, mấy người có muốn mua hay không?”
“Mua chứ, đương nhiên là phải mua rồi, tờ báo này bán với giá rẻ, lại còn có mục xóa mù chữ nữa, nhờ thế nên bây giờ lúc ta đọc báo thì cũng đã miễn cưỡng hiểu được một ít rồi đấy.”
“Ta cũng vậy, mua mười tờ báo là đã nhận được một quyển chứa tất cả các chữ cơ bản rồi, chỉ cần ngày mai ta mua một tờ nữa là đã đủ để nhận cuốn sách đó rồi, đứa nhóc nhà ta cũng đã sắp học vỡ lòng rồi nên cũng vừa lúc có thể sử dụng được.”
“Trước đó ta chưa từng nghĩ rằng có một ngày ta sẽ biết chữ.”
“Nói không chừng tương lai bệ hạ sẽ mở lớp học dạy vỡ lòng để người người nhà nhà viết chữ đó.”
Trước kia dân chúng giữ vững quan điểm biết chữ thì biết, không biết thì thôi nhưng từ sau khi báo nhân dân ra mắt thì bọn họ đã dần dần cảm nhận được mặt hại của việc không biết chữ, hiện giờ lại có cơ hội để biết chữ nhưng cái giá phải trả lại không hề đắt nên những người có chút tiền tích góp đều vui vẻ bỏ ra để học tập.
Báo Kinh An ở trong miệng dân chúng chính là tờ báo đứng dưới danh nghĩa của nhà sách mà Thẩm Úc đã mở ra và nó còn là sự hợp tác giữa nhà sách cùng với triều đình, giá của nó rất rẻ, hơn nữa cứ mười ngày lại ra một kì mới, sau khi Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm bàn bạc với nhau thì đã đặc biệt sáng tạo ra một mục riêng chiếm một vị trí không quá lớn và bên trên sẽ có những ký tự cơ bản để mọi người học tập.
Các đại thần thuộc các gia tộc quyền thế đang bận xử lý công việc nên tạm thời vẫn chưa phát hiện sự thay đổi ở trong dân gian, mà đợi đến sau khi bọn họ phát hiện ra thì chiếu không nên trải thì cũng đã trải mất rồi, dù bọn họ có bực bội đến đâu đi chăng nữa thì cũng chẳng làm được gì cả.
Việt Vương lại nằm mơ.
Hắn ta biết mình đang mơ bởi vì hướng phát triển ở trong mộng và hiện thực hoàn toàn khác nhau, ở trong mộng thì mọi kế hoạch của hắn ta đều được tiến hành thuận lợi và dưới âm mưu của hắn thì danh tiếng của Thương Quân Lẫm đã càng ngày càng tệ đi, điều quan trọng nhất là Thẩm Úc không hề vào cung mà kẻ phải vào cung chính là đứa con vợ lẽ kia của Trấn Bắc Hầu, Thẩm Thanh Nhiên.
Từ đầu đến cuối trong cung chưa bao giờ có ai được phong danh hiệu quý quân. Mà ở trong giấc mộng này, người mà Thẩm Úc yêu là hắn ta và người mà y ủng hộ cũng là hắn ta.
Thẩm Úc đã trở về đất phong với hắn ta và giúp hẳn xử lý rất cả mọi chuyện, dưới sự tàn bạo của Thương Quân Lẫm thì đã có rất nhiều người tới và gia nhập vào đội quân của hắn, bọn họ còn mang đến rất nhiều tiền tài và binh mã. Ở trong giấc mộng kia, dường như hắn đã có được sự giúp đỡ của thần linh, mọi chuyện hắn muốn làm đều rất thuận lợi, hắn đã tận mắt nhìn thấy Thương Quân Lẫm thua từng chút một và uy tín của Thương Quân Lẫm ở trong triều đình cũng dần sụp đổ, mà ngược lại, hắn ta lại càng ngày càng trở nên lớn mạnh hơn nữa.
Ở trong mộng thời gian tiến triển rất nhanh, hắn ta nhìn thấy lũ lụt xảy ra ở huyện Lâm và hắn ta đã xuất hiện vào thời khắc nguy cơ nhất để cứu giúp dân chúng, hắn ta nhìn thấy phía Nam bùng nổ dịch bệnh và hắn ta đã dẫn người đến để xóa bỏ dịch bệnh, lòng dân cũng vì thế mà dần hướng về phía hắn ta.
Phương Bắc đã loạn lạc và Thương Quân Lẫm đã dẫn quân ra chiến trường, nhưng cuối cùng hắn lại chết trận ở ngay trong trận chiến cuối cùng, từ đó thiên hạ loạn lạc.
Hắn ta đã lên ngôi dưới sự vây quanh của tất cả mọi người.
Sau đó hắn ta tỉnh mộng.
Vào trước cái đêm hắn ta lên ngôi thì hắn ta đã bị một tên cai ngục đánh thức.
Vài ngày sau đó, hắn ta vẫn mơ đi mơ lại cùng một giấc mộng nhưng không hề có ngoại lệ, hắn ta đều thức dậy vào ngay trước đêm lên ngôi.
Ban đầu những cảnh trong mơ cũng rất mơ hồ nhưng rồi càng ngày nó lại càng chân thật hơn, chân thật đến nỗi khiến hắn ta bắt đầu nghi ngờ có phải nếu Thẩm Úc không hề vào cung thì mọi chuyện sẽ tiến triển theo những điều đó hay không.
Cai ngục trông coi Việt Vương phát hiện Việt Vương đã bắt đầu nói mê sảng nhưng tất cả đều là những lời nói khiến trời đất không dung nên hắn cũng không dám giấu giếm mà lập tức báo cáo lên chuyện Việt Vương đã điên rồi.
“Ai không biết thì chắc còn nghĩ là trẫm đã ngược đãi hắn ta rất nhiều.” Thương Quân Lẫm nghe những lời bẩm báo kia xong liền lập tức cười lạnh.
Thẩm Úc đang ngồi ở một bên và loay hoay với bàn cờ vua, y đã vô tình tìm thấy một quyển sách dạy đánh cờ vua ở trong Tàng Thư Các, bởi vì thấy Thẩm Úc có hứng thú với nó nên Thương Quân Lẫm đã đưa cuốn đó cho y.
“Hắn ta đã làm gì?” Thẩm Úc buông bàn cờ ra rồi hỏi.
“Thưa quý quân, tên phạm nhân kia vẫn luôn nói những lời bậy bạ ở trong tù, nói gì mà,” Thượng thư bộ Hình nhìn Thương Quân Lẫm một cái sau đó mới tự thổi phồng gan của mình lên và tiếp tục nói, “Nói gì mà hắn ta sắp lên ngôi rồi…”
“Xin bệ hạ tha tội, thần chỉ đang thuật lại…”
“Trẫm chưa làm gì cả mà, ông sợ như vậy làm cái gì?” Thương Quân Lẫm bực bội hỏi.
Thượng thư bộ Hùng thầm nghĩ: Ngài chưa hề làm gì cả nhưng với khí thế lạnh lẽo kia của ngài thì dù tiếp đó ngài có sai người kéo thần ra ngoài chém thì thần cũng không hề thấy bất ngờ.
“Nói cụ thể hơn đi.”
“Vâng, là vì trong khoảng thời gian trước biểu hiện của Việt Vương có hơi kì lạ nhưng lúc đó cai ngục cũng không để trong lòng, cho đến mấy ngày gần đây cai ngục phát hiện hắn ta thường xuyên nói những lời mê sảng, gì mà thủy tai ở huyện Lâm, dịch bệnh ở phương Nam, còn có nổi loạn ở phương Bắc… Cuối cùng còn nói là hắn đã kết thúc những chuyện đó và hắn mới là vị vua đã được trời đất chọn ra cho Đại Hoàn.”
Ban đầu Thẩm Úc cũng chẳng quan tâm lắm nhưng càng ngủ thì y lại càng thấy kì lạ hơn, nếu chỉ là một chuyện thôi thì còn có thể nói là trùng hợp nhưng nếu mọi chuyện đều giống như những gì diễn ra trong kiếp trước thì sao?
Trái tim của y bỗng trầm xuống, những gì Việt Vương nói là những chuyện xảy ra vào kiếp trước sao? Hắn ta cũng sống lại ư?
“Đại nhân có biết vì sao Việt Vương lại nói như vậy không?” Hai tay đang rũ xuống bên người của Thẩm Úc đã nắm chặt lại.
“Là bởi vì hắn ta nằm mơ, thầm đã chứng thực nó rồi, Việt Vương đã bảo hắn đã thấy những điều này lúc ở trong mơ, dường như hiện tại hắn đã không còn khả năng phân biệt giữa mơ và thật.” Thượng thư bộ Hình nói.
Là mơ thấy những chuyện kiếp trước sao?
Thẩm Úc trở nên im lặng.
Nghe những gì thượng thư bộ Hình đã nói thì dường như hắn ta vẫn chưa mơ thấy cái kết của kiếp trước, nếu không thì hắn ta cũng đã không đến nỗi cứ chìm đắm trong mộng mà không hề chịu tỉnh lại, y có nên nói những điều này ra cho hắn ta để giấc mộng đẹp trở thành cơn ác mộng đối với hắn hay không đây?