Chương 75 - Đừng im lặng
Thiếu niên điển trai mở cửa căn biệt thự một cách mệt mỏi. Đang định vào nhà thì nghe tiếng gọi:
– Ê ê! Đi đâu đó?
Ái Nhi lật đật chạy tới làm Long Vũ khựng lại một nhịp. Cậu xiết chặt tay nắm cửa, tông giọng trầm hẳn:
– Tớ… vào nhà.
– Không định nhìn nhau một cái hả? Cậu muốn im lặng tới bao giờ?
Long Vũ buồn bã, chầm chậm nói:
– Sáng nay… cậu nói để cậu yên…
“A… ờ ha!”
Ái Nhi lẩm bẩm, nhận ra là do mình. Cô gãi đầu:
– Ừm… thì… lúc đó tớ tưởng cậu bắt nạt Minh Nguyệt… chỉ vì muốn xin lỗi tớ mà ép em ấy phát khóc…
Long Vũ không trả lời. Giữa hai người tồn tại một sự im lặng đáng sợ. Cậu chợt nhớ đến chuyện chiều hôm qua. Muốn hỏi “cậu có tin rằng tớ vô tội không?”. Nhưng sao cổ họng cứ như bị mắc nghẹn. Lo rằng Ái Nhi thật sự nghi ngờ đạo đức của mình.
Cô gái nhỏ nhìn ra nét mặt sầu muộn lẫn trong đôi mắt sắc bén. Đúng như Ngọc Ánh nói, cậu đã một mình chịu đựng nỗi oan ức hai ngày nay.
– Tớ xin lỗi. Chiều hôm qua là do tớ vội đi mua đồ nên mới không hỏi thăm gì cậu…
Ái Nhi nói xong thì mím hai môi lại, cảm thấy bản thân có lỗi vô cùng.
Long Vũ ngờ ngợ ra vấn đề. Cậu cẩn thận hỏi lại:
– Là do cậu đi mua…?
Cô gái nhỏ cười lên để giãn nhẹ tình hình, tay phẩy phẩy:
– Ây da! Tớ có treo lên cửa phòng cậu đó. Băng cá nhân, oxi già các thứ. Hình như cậu bị chảy máu sau lưng đúng không?
– …
Long Vũ lại im lặng, cứ tưởng đồ của quản gia. Chẳng ngờ em bé lại để ý những chi tiết vụn vặt đến vậy. Sau vài giây nghĩ gì đó trong đầu, cậu kéo tay Ái Nhi vào nhà rồi đóng cửa.
– Lên lầu nói chuyện.
Câu nói cụt ngủn làm mặt cô gái nhỏ căng ra. Gì đây? Chẳng lẽ vết thương nằm ở sau lưng nên không thể với tới? Có phải là nhờ cô lên phòng để xử lí giúp không?
Ái Nhi bẽn lẽn đi theo sau, còn nghĩ xem nên dán băng cá nhân thế nào cho đúng cách. Dẫu sao từ bé đến lớn cô chưa từng chăm sóc một người bị thương nào.
…—————-…
Hai người bước vào căn phòng sang trọng quen thuộc, rèm cửa bị đóng kín mít do hôm qua Long Vũ cần không gian riêng. Ánh hoàng hôn le lói, cố gắng xuyên mình qua lớp vải dày, thắp được chút ánh sáng mờ ảo.
Ái Nhi lập tức ném cặp lên giường, còn tiện miệng nói:
– Được rồi, cởi áo ra đi.
Cậu chưa kịp bật đèn hay cất cặp đã bị khựng lại ngay giữa phòng. Đôi mắt thiếu niên mở to:
– Hả?
– Nhanh lên! Cởi áo!
Cô gái nhỏ không nhận thức được mình vừa nói một câu gây hiểu lầm, còn nhăn mặt lặp lại. Mặt khác, chàng trai căng thẳng nuốt nước bọt. Còn chưa kịp làm hòa sau vụ chiến tranh lạnh mà đã vội…
– T-Từ từ đã… tớ chưa sẵn sàng…
Có mỗi chuyện thấm oxi già vào vết thương thôi mà cũng sợ. Hóa ra vị công tử bột này yếu tâm lí còn hơn con nít. Ái Nhi phóng lên giường rồi cười khúc khích:
– Hí hí, không đau đâu. Tớ sẽ làm thật nhẹ nhàng!
Mặt Long Vũ đỏ như tôm luộc. Cậu đột nhiên không kiểm soát được ngôn từ, miệng lắp bắp:
– Kh-Không phải là đau hay không. Mà- Mà từ từ đã… ý là… không phải là tớ không muốn… nhưng… tớ chưa ch-chuẩn bị tâm lí… cũng không có kinh nghiệm…
Cô gái nhỏ nhơ ngác:
– Là sao? Xử lí vết thương thôi mà cậu sợ đến vậy?
– Hmm… ý cậu là…?
– Cái chỗ chảy máu sau lưng cậu á! Ủa chứ nãy giờ tụi mình nói 2 chuyện khác nhau hả?
Biết bản thân vừa bị hố một trận, Long Vũ ho khù khụ, cậu nhanh trí nghĩ ra cách khống chế tình hình:
– Đâu có! Tớ cũng nói về chuyện vết thương mà. Nhưng nó hết chảy máu lâu rồi, chỉ bị quẹt nhẹ, tự lành cũng được.
Thiếu niên bật đèn, ánh hồng trên hai gò má hiện rõ hơn một chút. Cậu để cặp ngay ngắn lên góc bàn học, mở rèm và cửa ban công cho thoáng. Ngoài trời, hoàng hôn vẫn chưa tắt, để lại một tảng mây cam vàng chói lọi.
Gương mặt của Long Vũ từ xấu hổ chuyển về vẻ nghiêm túc, điềm đạm. Thiếu niên ngập ngừng:
– Cậu có nghĩ là tớ đã… dụ dỗ và “đụng chạm” người khác không?
– Tất nhiên không! Còn phải hỏi!
Ái Nhi hồn nhiên trả lời rồi phồng má:
– Chạm vào chính bạn gái của mình mà cậu còn xin phép, nói gì đến người lạ. Xì!
Long Vũ phì cười vì câu trả lời đáng yêu:
– Ừ nhỉ, tớ nghĩ nhiều quá rồi.
– Tại cậu không chịu nói gì. Tớ đến tận nhà còn không chịu gặp!
– Thôi, tớ xin lỗi. Tại tớ hết.
– Hì. Vậy sau này tụi mình không được im lặng nữa ha? Làm hòa ha?
Long Vũ gật nhẹ. Khóe mắt và nốt ruồi nhỏ cong nhẹ. Các bó cơ của cậu được thả lỏng. Ai bảo cứ tự mình lo lắng rồi làm quá vấn đề lên?
Hơn nữa, bây giờ chuyện học y cũng được giải quyết xong, vẹn cả đôi đường. Nhờ Ái Nhi mà mẹ cho cậu một cơ hội, nhất định phải nắm chắc.
Sau khi nghĩ gì đó, Long Vũ ngồi xuống giường, ngay cạnh cô gái nhỏ:
– Để tớ kể cho cậu nghe.
– Hở? Kể gì?
– Chuyện của bố tớ.