Chương 4: Tuyệt vọng
Từng lời nói của Giang Hồng Vũ đều đang quanh quẩn bên tai cậu, giống hệt như một nhát kiếm lạnh băng, phá nát hết tất cả những hi vọng đang len lói trong lòng cậu.
Cậu hơi hé môi, nghe được âm thanh run rẩy của bản thân, “Con không hiểu ba đang nói cái gì…”
“Con…, có phải Giang Nhạc đã nói gì đó phải không, con không làm gì cả, con, là con đã cứu nó… “
Lâm Tuế Từ nói năng lộn xộn để giải thích.
“Lâm Tuế Từ, mày làm cái gì thì trong lòng mày rõ nhất.” Giang Hồng Vũ ở đầu bên kia điện thoại dường như đã không còn kiên nhẫn.
Rõ ràng hắn luôn ôn hòa, nho nhã nhưng lúc này từ ngữ nói ra lại lạnh băng, đánh gãy quan hệ cha con của cả hai: “Nhà họ Giang đối xử với mày không tệ, mày lại lấy oán trả ơn.”
Đầu Lâm Tuế Từ trống rỗng, nước mắt trong suốt không tiếng động, không hay biết mà rơi xuống, cậu ngẩn ra một lát rồi như nhớ tới cái gì mà nghẹn ngào giải thích: “Không phải… Con không có, cha, Giang Nhạc mới là –“
Một lần nữa, Giang Hồng Vũ đánh gãy lời cậu: “Về sau mày tự lo cho bản thân đi.”
Đôi mắt mở to của Lâm Tuế Từ phủ kín bởi một tầng nước mắt, ngơ ngác mà nhìn cuộc gọi bị ngắt kết nối, nước mắt ấm nóng không tiếng động rơi xuống dọc theo gương mặt trắng bệch, thấm ướt áo thun vải dệt màu trắng.
Giang Nhạc mới là con của họ, còn cậu không phải là con của Chu Văn Thiến, cậu chỉ là…
Ở trong lòng cậu tự yên lặng bổ sung.
“Các anh làm ơn cho tôi gọi một cuộc điện thoại nữa, tôi còn lời muốn nói với ba tôi, cầu xin các anh…”
Lâm Tuế từ ngẩng đầu, dùng đôi mắt đỏ bừng đựng đầy nước mắt hướng ánh nhìn cầu xin về phía những tên bắt cóc.
Cậu có một gương mặt rất đẹp, ngũ quan tuấn tú tinh xảo, đường cong trên gương mặt mềm mại, không hề có tính công kích.
Ngay lúc này, cậu lại đang dùng đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn người khác, tái nhợt mà yếu ớt, thực dễ dàng làm người ta mềm lòng.
Mặt thẹo không kiên nhẫn mà nhíu nhíu mày, lại gọi điện thoại thêm lần nữa, nhưng lúc này tiếng chuông vang lên thật lâu cũng không ai bắt máy.
Đến lần thứ hai, lần thứ ba, cũng chưa có người bắt máy, qua một lúc lâu sau, đối phương đã tắt máy.
Theo từng cuộc gọi không có hồi âm, cuối cùng trái tim của Lâm Tuế Từ cũng nguội lạnh.
Tên mặt thẹo mắng vài câu thô tục, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Mẹ kiếp. Xem ra lần này phải chịu lỗ rồi!”
“Mày rốt cuộc có phải là con ruột của Giang Hồng Vũ không? Cho dù chỉ là con riêng cũng không đến mức như vậy!”
Tên mặt thẹo hung hăng đạp lên ngườiLâm Tuế Từ, “Đồ con hoang đúng là đồ con hoang, mẹ nó, lại tốn thêm một khoản.”
Bây giờ Lâm Tuế Từ như không còn biết đau đớn, một chút phản ứng cũng không có.
Cơ thể cậu không thể khống chế được mà cảm thấy rùng mình, bất tri bất giác nước mắt đã chảy đầy gương mặt, trong đôi mắt xinh đẹp kia dường như có thứ gì đang từng chút một biến mất, cuối cùng chỉ còn lại sự trống rỗng và tuyệt vọng.
Cảm giác như có một đôi bàn tay vô hình xé toạc một lỗ hổng trong lòng cậu, rõ ràng đang giữa tháng bảy khô nóng, lại phảng phất có cơn gió lạnh gào thét thổi ngang qua, khiến cho cả người cậu lạnh đến nỗi đông cứng.
Tên mặt thẹo vẫn đang mắng không ngừng, gã đầu trọc cũng tham gia vào, nhấc chân đạp lên cơ thể của Lâm Tuế Từ, hung hăng nhổ thêm vài bãi nước miếng.
“Đại ca, bây giờ chúng ta xử lí đứa con hoang này thế nào?”
“Chờ một lát, để tao ra ngoài gọi điện thoại…”
Bên cạnh có bóng người lướt ngang qua, có âm thanh mơ hồ vang lên bên tai, nhưng Lâm Tuế từ nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, trong đầu vang lên những tiếng ầm ầm.
Cậu há miệng thở dốc, vừa định nói chuyện, lại giống như bị thứ gì ngăn chặn ở yết hầu, cái gì cũng không nói nên lời.
Không quan trọng, cái gì cũng không quan trọng……
Nhà họ Giang.
Chu Văn Thiến đau lòng ôm chặt con trai vào lòng, khóc đến nỗi đỏ bừng cả đôi mắt, ôn nhu mà thế hắn lau đi trên mặt nước mắt,”Không sao rồi Nhạc Nhạc ngoan của mẹ, ba mẹ đều ở đây, sẽ không ai có thể làm tổn thương con.”
“Chỉ là con cảm thấy rất đau lòng và thất vọng.” Giang Nhạc hít hít cái mũi, nghẹn ngào mở miệng: “Tại sao anh Tuế Từ lại làm như vậy, anh ấy cố ý tìm người bắt cóc con, còn diễn kịch để lừa gạt ba mẹ, anh ấy không phaie là người như vậy đâu mà…”
“Cũng may là con tự mình cắt đứt dây thừng để bỏ trốn, nếu không chắc là ba mẹ sẽ bị anh ta lừa gạt.”
“Con thích anh ấy như vậy, thật lòng xem anh ấy là anh trai của con, nhưng sao anh ấy có thể đối xử với con như vậy…”
Chu Văn Thiến thở dài một hơi, dùng ánh mắt trách cứ nhìn về phía chồng mình, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Bà quay đầu lại an ủi con trai nhỏ đang đau lòng,”Nhạc Nhạc, biết người biết mặt không biết lòng, con xem nó là anh trai, nhưng chưa chắc nó đã thật lòng xem con như em trai nó.”
“Ba đã nói rõ với nó rồi, từ nay về sau nhà họ Giang sẽ không còn đứa con tên Lâm Tuế Từ nữa.”
“Ta đã nói với hắn rõ ràng, về sau Giang gia sẽ không lại có Lâm Tuế từ người này.” Gương mặt đoan chính nho nhã của Giang Hồng Vũ tối sầm, lạnh nhạt nói:”Đáng lẽ nó không nên xuất hiện ở nhà họ Giang.”
Chu Văn Thiến như có như không mà thở dài một hơi, im lặng không nói gì.
“Ba mẹ, con đi rửa mặt một chút.”
Giang Hồng Vũ vỗ nhẹ lên vai con trai nhỏ an ủi, nhẹ nhàng nói:”Đi đi.”
Giang Nhạc giơ tay lau đi nước mắt trên mặt, đứng dậy đi vào toilet.
Sau khi đóng cửa lại, nó giơ tay vặn vòi nước, gọi một cuộc điện thoại.
“Cậu Giang, cậu muốn xử lí đứa con hoang kia thế nào ạ?”
Trong gương phản chiếu gương mặt thanh tú của Giang Nhạc, lúc này làm gì còn dáng vẻ đau lòng, khổ sở như khi nãy.
“Dạy dỗ nó một trận, chú ý một chút, đừng đánh nó tàn phế.”