Chương 2712
“Thiếu niên, đa tạ đã cứu giúp!”, sau khi nhìn thấy Trần Đức, người đó có chút bất ngờ, nhưng cũng gật đầu cảm ơn anh.
“ừm”.
Trần Đức không có thời gian quan tâm đến ông ta, dù sao cũng không quen biết, anh trực tiếp xông về phía lao ngục, trong mắt chỉ có con gái mình.
“Giết, bị hành hạ nhiều năm như vậy, hôm nay nhất định phải khiến người đang chảy dòng máu nhà họ Trần trả cái giá thật đắt!”
“Dù sao mấy năm nay ông đây đã không khác gì chết rồi, chết thêm lần nữa cũng chẳng có vấn đề gì!”
“Đúng!”
Trong những phạm nhân này có một vài người lo lắng nhà họ Trần hùng mạnh nên đã bỏ trốn, còn một số bị nhà họ Trần diệt môn, bản thân chịu không biết bao nhiêu thống khổ, bọn họ chưa từng nghĩ có ngày nhìn thấy mặt trời một lần nữa, bây giờ ngày đó đến rồi, ai này đều điên cuồng xông vào đám người, giống như dã thú, mớ ra cuộc tàn sát điên cuồng với người nhà họ Trần.
Trong lao ngục,
Trần Đức ngược dòng, không ngừng xông về phía trước.
Cuối cùng,
Anh đã đến!
Tới trước một gian phòng, ngây ra nhìn cô bé trong đó.
Cô bé lúc này đang bất tỉnh.
Trần Đức xông đến với tốc độ nhanh nhất, ôm cô bé, đồng thời rót vào trong cơ thể cô bé thanh khí bân nguyên, mặc dù nguyên khí và thanh khí bản nguyên lẫn nhau có chút bài xích, nhưng cô bé vẫn hấp thu, ngay sau đó, anh lại lấy ra một vài viên đan dược cướp được từ trong tay các cường giả cấp Đại Tôn, cho cô bé ăn.
Rất nhanh!
Cô bé đã tỉnh!
Đôi mắt như thiên sứ từ từ mở ra, trong nháy mắt nhìn thấy Trần Đức, trong mắt cô rơi xuống từng giọt nước mẳt như trân châu.
“Bố, là bố đúng không, bố?”
Khóe miệng cô bé hiện ra nụ cười buồn bã: “Bố, con lại nằm mơ thấy bố rồi, bố lần này trẻ quá, bố à, con gái nhớ bố quá, mẹ nói bố là đại anh hùng, nhưng tại sao bố chưa từng quay về nhà thăm con? Bố, từ khi bị người nhà họ Trần bắt, con lâu rồi không mơ thấy bố…”
“Khốn kiếp… nhà họ Trần khốn kiếp, dám phái bảy cường giả cấp Tôn đi giết bố, hu hu… Bố, nếu bố còn sống thì tốt quá, Y Y trốn đến Đại Thiên Thế Giới, nhưng nghe nói bố chết rồi, hu hu…”
Cô bé vừa nói vừa khóc, khóc rất thương tâm, khuôn mặt tái nhợt nhưng không giấu được vẻ xinh đẹp, cô bé vẫn nhìn chằm chằm Trần Đức, giống như sợ anh sẽ rời đi, sẽ biến mất: “Bố, nếu con đi ra ngoài được, nhất định con sẽ giết sạch nhà họ Trần, báo thù cho bố, Y Y chắc chắn sẽ trở thành người mạnh nhất giữa trời đất này, nghĩ mọl cách khiến bố sống lại”.
Trần Đức không nói gì,
Cứ nghe đứa bé trong ngực nói.
Cô bé càng nói, Trần Đức càng khó chịu.
Anh là một người chồng không làm tròn bổn phận, cũng là người bố không làm tròn trách nhiệm, nhiều năm nay bận rộn nhiều việc, rất ít ở bên Âu Dã Tư Linh, ngay cả con gái của mình ra đời mà cũng không biết, khi gặp lại thì cô bé đã trông khoảng bốn tuổi.
Mặc dù giờ đây dung mạo của anh đã thay đổi, nhưng con gái vừa nhìn đã nhận ra anh, có thể thấy, cô bé đã nhìn ảnh chân dung của anh biết bao nhiêu lần, phải biết rằng sau khi anh thay đối dung mạo, thì rất ít người trong thiên hạ có thể nhận ra anh, cô bé càng như vậy thì Trần Đức càng đau lòng.
Cô bé còn đang tự lẩm bẩm, dường như không nói hết chuyện, nói về chuyện của mẹ cô bé, và mong muốn gặp Trần Đức thế nào.
“Bố ơi, bố vẫn như trước đây, mỗi lần mơ đến bố, bố đều không nói gì”, tuy cô bé bị đau, nhưng khóe miệng vẫn luôn nở nụ cười hạnh phúc: “Nhưng lần này mơ gặp bố, thời gian dài hơn các lần trước, con vẫn rất vui”.
“Con gái, không phải con nằm mơ đâu”.
Hồi lâu, Trần Đức lên tiếng với giọng nghẹn ngào, dường như cổ họng bị chặn vậy: “Bố quay về rồi, bố đến cứu con đây”.
Nghe thấy những lời này, cô bé ngẩn người.
Dường như không tin, giơ tay véo mạnh chân của mình.
“Đau, đau quá… thực sự không phải nằm mơ ư?”, cô bé nhìn Trần Đức, dường như vẫn rất khó tin.
“Không phải nằm mơ”, Trần Đức chẳc chắn lần nữa, cầm bàn tay nhỏ của cô bé áp lên mặt của mình, cười nói: “Con xem, có cảm thấy khuôn mặt của bố ấm nóng không, là bố đây… bố đến rồi, đến đưa con rời khỏi đây!”
Nói xong, Trần Đức đứng lên, bế cô bé rời khỏi nơi này.
“Đúng rồi, con tên là Y Y, đúng không?”
“Vâng, Y Y trong lưu luyến ngóng trông”, hồi lâu cô bé mới định thần lại, lần này, cuối cùng cô bé đã chắc chắn là Trần Đức: “Bố ơi, CUỐI cùng con đã gặp được bố rồi”.
Y Y, Trần Y Y.
Lưu luyến trông ngóng…
Cái tên nghe rất hay, đồng thời cũng thể hiện nỗi nhớ nhung của mẹ cô bé với Trần Đức, cách núi non biển cả, cách hết thế giới này đến thế giới khác, vẫn luôn lưu luyến nhớ nhung Trần Đức.
“Xin lỗi, Y Y, là lỗi của bố, lâu như vậy mà không về thăm con, con… lén đến thế giới Đại Thiên phải không?”