Chương 19
Cô nhẹ nhàng lau mặt, lau cổ, lau tay, còn những chỗ khác… thì thôi vậy.
Sau đó cô đứng lên, cẩn thận đắp chăn lại cho anh.
Đột nhiên, Trần Lục Diên mở mắt ra, anh mơ màng nhìn cô chăm chú, sau đó còn nắm lấy cổ tay cô, kéo cô xuống giường.
“Á!”
Chỉ một giây sau, Noãn Thanh đã bị anh đặt dưới thân, hai tay bị đè chặt xuống giường, không thể phản kháng, không thể bỏ chạy.
Cô kinh sợ nhìn anh, cổ họng khô khốc phát ra âm thanh ú ớ.
Trần Lục Diên nhếch môi, ánh mắt gian manh như muốn ăn tươi nuốt sống cô, anh cất giọng khàn khàn: “Đừng sợ, tôi sẽ nhẹ nhàng với cô.”
Bừa dứt lời, anh đã cúi người xuống gặm lấy cánh môi đỏ thắm của cô, chậm rãi, chậm rãi xâm phạm vào bên trong, tìm kiếm chiếc lưỡi đang chạy trốn.
Noãn Thanh sợ hãi, vốn dĩ muốn phản kháng cự, nhưng hương rượu cay nồng đã khiến cô bị mê hoặc, mặc cho anh mạnh bạo chiếm lấy đôi môi cô.
Khi tách ra, cả anh và cô đều thở dốc, đôi mắt cô ẩn ẩn nước nhìn anh càng khiến anh thêm hưng phấn.
Một lần nữa, Trần Lục Diên lại cúi người xuống, vùi đầu vào cổ của cô, điên cuồng liếm láp và để lại dấu vết của anh.
Anh nhẹ nhàng cắn vào xương quay xanh của cô, tay bắt đầu luồn vào trong váy ngủ khiến cơ thể cô kịch liệt run lên, có thể nghe ra tiếng cô đang nức nở.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt cô long lanh đầy nước mắt, môi mím chặt đến tái nhợt, bờ vai nhỏ nhắn khẽ dao động. Chính là dáng vẻ này, cái dáng vẻ mà anh lưu luyến và thích thú.
Anh thở hắt ra một hơi, khẽ hôn lên mắt cô, tay vuốt ve mái tóc cô đỗ dành lời mật ngọt: “Ngoan nào, tôi sẽ khiến cô thoải mái, sẽ không đau đâu.”
Anh lại đặt nụ hôn mê ly lên môi cô, khiến cho cơ thể cô mềm nhũn, không có cách phản kháng.
Trước mặt cô là một mảng đầy hơi nước trắng không nhìn rõ biểu cảm d.â.m d.ụ.c của anh, ngay cả không khí cũng là mùi hương của anh hoà lẫn với hương rượu, vô cùng ái muội, cũng khiến cô vô cùng sợ hãi.
Nó khiến cô nhớ đến đêm đầu tiên đầu đau đớn và tuyệt vọng.
Noãn Thanh nhìn anh, liên tục lắc đầu nhưng anh chỉ nhẹ nhàng vỗ về, không có ý định dừng lại: “Đừng khiến tôi phải mạnh tay với cô, hiểu chứ?”
Lời vỗ về này nghe như lời đe doạ, trầm ấm mà vô cùng đáng sợ.
Anh lại luồn tay vào váy ngủ của cô, đặt tay ở nơi nhạy cảm của cô, sờ sờ soạng soạng.
Đột nhiên, anh cởi quần nhỏ của cô ra, quả nhiên anh đoán không sai, chiếc quần rất dễ thương, còn có hoạ tiết rất xinh đẹp.
“Sao cô lại đáng yêu như vậy? Hửm?” Anh nở nụ cười biến thái, gương mặt ửng đỏ vì say rượu.
Tiếp đó, Trần Lục Diên nắm lấy hai chân cô dạng ra, cẩn thẩn nhìn ngắm nơi tư mật của cô.
Noãn Thanh điên cuồng lắc đầu, nước mắt liên tục trào ra khỏi hốc mắt, những tiếng ú ớ tuyệt vọng vang lên.
Trần Lục Diên cúi đầu xuống, vùi vào nơi giữa hai chân cô, liếm láp bên ngoài.
Cơ thể Noãn Thanh giật nảy, tay bấu chặt vào ga giường, cong eo lên, kích động rên vài tiếng, kèm theo đó là tiếng nức nở động lòng người: “Ưm… ư… hức… hức…”
Trần Lục Diên nở nụ cười trào phúng: “Đã ướt đến vậy, có phải là rất muốn rồi không?
Sau câu nói đó, anh đã cho hai ngón tay vào trong thăm dò, bên trong vừa ướt át lại vừa nóng, nếu bây giờ mà cho vào, chắc chắn sẽ sướng như điên.
Chỉ một lát sau, anh và cô đã loã thể, trên người không có một chút vải nào.
Noãn Thanh kinh sợ, cô khép chân lại, che che chắn lùi về sau, điên cuồng lắc đầu, khoé mắt đỏ hoe, đáng thương vô cùng, cũng khiến anh vô cùng cao hứng.
Anh đã sắp không thể chịu thêm được nữa rồi, hơi thở ngày càng gấp gáp, thứ ở phía dưới đã cứng từ lâu, chỉ muốn được đưa vào trong cô, thoả thích đâm chọt.
Trần Lục Diên nắm lấy mắc cá chân cô, kéo cô về phía mình, anh gác một chân ở bên hông, còn một chân thì gác lên vai.
Anh nhẹ nhàng cắn vào bắp chân cô một cái, lại bắt đầu trầm luân: “A, bây giờ tôi cho vào đây.”
Nhìn thấy thứ to lớn trong tay anh, Noãn Thanh nức nở rồi lại lắc đầu, to như vậy, làm sao có thể cho vào được chứ.
Anh thở hắt ra, nhẹ nhàng cạ bên ngoài miệng hang, sau đó chậm rãi ấn nó vào trong, đưa sâu vào bên trong nơi ẩm ướt đang khít chặt.
Anh sướng đến mức rùng mình, ngửa đầu khẽ rên vài tiếng đầy thoả mãn và d.â.m d.ụ.c.
Cơ thể Noãn Thanh run rẩy, cô có thể cảm nhận được thứ to lớn đó đang ở bên trong cô, thật sự đang ở bên trong, nó rất cứng, rất to, lại còn nóng, cô sợ… sẽ rất mất.
“Tôi động đây.”
Noãn Thanh dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh, cô không muốn.
Trần Lục Diên nhếch mép, anh cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô, dẫn dắt cô, đưa cô vào chốn mê man.
Sau đó…
“Ư… ưm… ưm…”
“Ngoan! Không sao cả, sẽ sướng ngay thôi.” Anh ôm lấy cô, vùi đầu vào hõm vai cô thở hắt ra, thoải mái đến mức chỉ muốn cắn cho cô một cái.
Cơ thể Noãn Thanh run rẩy kịch liệt, hơi thở dần trở nên gấp gáp và dồn dập hơn. Cảm giác này… vừa đau đớn lại vừa sung sướng khiến cô như sắp phát điên, ý thức mơ hồ.
Cô cắn chặt môi, tay siết chặt, cố nuốt những âm thanh kì lạ vào trong.
“Há miệng ra.” Anh ra lệnh cho cô nhưng cô lại cứng đầu không chịu nghe lời, anh chỉ đành đâm vào mạnh hơn.
“Á!”
Khi âm thanh vừa bật ra, anh đã chiếm lấy đôi môi cô, điên cuồng thúc sâu vào trong, khiến cô không chịu nổi mà rên rỉ như tiếng mèo kêu.
“Có sướng không hử?” Anh ghé vào tai cô thì thầm.
Nhưng cô lại lắc đầu.
“Không ư?” Anh cau mày sau đó là trào phúng nở nụ cười.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau, hạ thân anh cũng bắt đầu điên cuồng đâm sâu vào, tần suất liên tục không dừng lại dùng chỉ nửa giây.
“Ư… ưm… ưm…” Noãn Thanh không biết làm sao ngoài việc lắc đầu, dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh, xin anh dừng lại.
Bên trong cô chợt co thắt kịch liệt, Trần Lục Diên thở hắt, anh nở nụ cười đắc ý, lại như cuồng phong dữ dội mà thúc sâu vào nơi tận cùng của cô.
Chỉ một giây sau, cơ thể cô co giật, một dòng d.â.m t.h.ủ.y chảy ra từ trong khe nhỏ, làm ướt cả người anh.
Sau đó anh rút c.â.y g.ậ.y t.h.ị.t của mình ra, dùng ngón tay,một lần nữa lại khiến cô lên đỉnh, nước ào ào chảy ra từ bên trong.
Khi anh rút ngón tay ra, từng giọt nước đã nhỏ giọt xuống từ ngón tay anh, chợt, anh đưa ngón tay lên miệng, liếm sạch hết thảy trước mặt cô.
Cơ thể cơ không thể kiểm soát được mà run rẩy, nước mắt chực trào, là nước mắt của sự nhục nhã và xấu hổ, cô càng không ngờ anh lại làm vậy với mình. Không lẽ đây mới là con người thật của anh? Anh vốn dĩ chỉ xem cô là một món đồ chơi?
Cũng phải, cô vốn dĩ là được anh mua về mà, anh muốn làm gì cô mà không được chứ, cho dù anh có làm vậy với cô cũng không quá đáng.
Nhưng mà…
Noãn Thanh nhắm chặt hai mắt lại, không dám tiếp tục nhìn.
Trần Lục Diên phì cười, anh cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Đừng ngủ, trò chơi vẫn còn chưa kết thúc mà.”