Chương 17
Nhưng còn Noãn Thanh thì hết lau bàn ghế, dọn dẹp nhà bếp rồi lại đi lau sàn, cô dường như là không nghỉ ngơi một giây phút nào, cơ mà lại im lặng không than thở một tiếng.
Mà cũng đúng, cô đâu có nói được, nhưng cô cũng đâu cần thiết phải ép bản thân mình làm nhiều việc như vậy.
Đáng lẽ cô nên đến làm nũng với anh, bảo anh dẫn cô đi ra ngoài mua sắm mới đúng chứ. Còn đằng này cô lại cố gắng hết sức không làm phiền đến anh, tự biến mình thành không khí mà lượn qua lượn lại.
“Chậc! Cô định lau dọn đến khi nào đây? Tôi nhìn mà chóng hết cả mặt.” Anh bực bội nói, không hẳng là cảm thấy phiền nhưng lại có cảm giác vô cùng khó chịu.
Khó chịu vì… vì cô quá ngu ngốc, nếu là những người phụ nữ khác, bọn họ đã sớm nhào vào lòng anh rồi.
Noãn Thanh hơi hoảng, cô vội vàng lùi về phía sau, sau đó thì không lau sàn nữa mà cô lại đi ra ngoài sân, không lượn lờ trước mặt làm anh không vui nữa.
Nhưng cô đi khuất mắt anh rồi anh vẫn cảm thấy không vui, cũng không có hứng xem tivi nữa.
Anh đi ra ngoài sân tìm cô, ngó quanh một hồi lại thấy cô đang cho cá ăn.
Cô ngồi xổm ở đó, vừa cho cá ăn vừa mỉm cười vui vẻ như một đứa con nít tìm được thứ mới lạ.
“Có gì mà vui đến vậy?” Anh lầm bầm rồi đi đến chỗ của cô, anh hắng giọng.
Thấy anh đứng sau mình, nụ cười cô dần biến mất, vội vàng đứng dậy, nhưng gần hồ cá lại có nước, khá là trơn, cô bị trượt chân.
“Á!”
Trần Lục Diên nhanh mắt, anh vội bước đến nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía mình, sau đó ôm lấy eo cô, nhấc cô ra khỏi chỗ trơn trượt đó.
Anh cau mày, tặc lưỡi: “Cẩn thận một chút chứ.”
Noãn Thanh nhìn anh chằm chằm, do bị ôm mà mặt cô đỏ lên, rồi lại phát hiện bản thân đang bấu vào áo anh, cô vội vàng buông tay, lùi về phía sau.
Nhưng cô lại bị vấp vào thứ gì đó, ngã về phía sau, nhưng lần này anh không phản ứng kịp, anh muốn đỡ cô vậy mà bản thân lại mất thăng bằng.
Khi ngã xuống, anh dùng tay đỡ lấy đầu cô, bảo vệ không bị thương.
Noãn Thanh sợ hãi mở mắt ra đã nhìn thấy anh đang ở trên người mình, cô mím chặt môi, mặt đỏ bừng, lúng ta lúng túng vội ngồi dậy.
“Rốt cuộc là cô đang làm cái trò gì vậy?” Anh bực bội cau mày, giọng lạnh lùng đến thấu xương.
Noãn Thanh run rẩy, cô biết là mình có lỗi, vội vàng cúi đầu xin lỗi, chợt, cô nhìn thấy tay của anh bị thương, là do lúc nãy đỡ cô.
Cô muốn giúp anh xem vết thương, ú ớ lên tiếng, nhưng anh lại hất tay cô ra: “Tôi không sao, cô làm gì thì làm đi.”
Sau đó anh đứng dậy sải bước đi vào trong, không quan tâm cô đến cô nữa, mặc kệ cô vẫn ngồi ở đó.
Noãn Thanh mím môi, cô nghĩ chắc là anh cảm thấy cô phiền toái lắm, trong lòng cảm thấy hơi buồn.
…
Chiều, có một điện thoại gọi đến, là mẹ anh gọi đến bảo anh về nhà chính ăn cơm tối.
“Tối nay tôi không ăn cơm ở nhà, cô cũng không cần chờ tôi.” Trần Lục Diên nhàn nhạt nói.
Noãn Thanh nghe xong hơi ngẩn ra, sau đó thì gật đầu, đôi mắt hơi rũ xuống. Cô mím môi, muốn hỏi tay anh thế nào rồi nhưng khi ngẩng đầu lên, muốn đưa giấy ghi chú cho anh thì anh đã đi mất.
Cô cũng không rõ lúc này trong lòng mình cảm cảm xúc gì, cô chỉ biết, sẽ nhanh thôi, anh sẽ không còn quan tâm cô nữa, sẽ lạnh nhạt với cô, mọi thứ rồi sẽ về với quỹ đạo của nó.
Nói ra thì cô vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cô cũng biết, trên thế giới này sẽ không có ai thích một cô gái như cô, bất quá cũng chỉ là sự thương hại được bố thí. Từ nhỏ cô đã nghe dì nói như vậy rồi.
…
Trở về nhà chính, lúc này ba anh đang xem tin tức, mẹ anh thì đang loay hoay dưới bếp.
Anh cùng ba nói về chuyện của công ty một thì mẹ anh từ dưới bếp đi lên: “Cơm canh xong hết rồi, hai ba con vào vào anh đi, chuyện công việc cứ để nói sau đi.”
Lúc này, chợt có một cô gái bước vào, cô ấy nhìn thấy anh liền nở nụ cười tươi tắn, sau đó bước đến chỗ mẹ anh: “Con mua cà chua về rồi.”
“Ừm, con về vừa đúng lúc đấy.” Ba cô cầm lấy túi cà chua, lại vội vàng đi vào bếp.
Trần Lục Diên hơi cau mày: “Cô ta cũng đến sao?”
Ba anh lạnh giọng đáp: “Là ba mẹ gọi con bé đến. Con có ý kiến không?”
Anh im lặng, không nói gì nhưng trong lòng lại cảm thấy không thoải mái.
Thật ra cô ấy tên là Đào Chỉ Nhiên, là em gái của Đào Tử Khí, cũng là thanh mai trúc mã của anh, mà nói rõ hơn nữa thì anh và cô ấy đã có hôn ước từ nhỏ.
Vì hai nhà Trần – Đào có giao hảo tốt nên trưởng bối của hai nhà, cũng là ông nội Trần và ông nội Đào đã định ra hôn ước này.
Tuy anh vốn chơi thân vớ Đào Tử Khí nhưng anh lại không thích Đào Chỉ Nhiên, thậm chí là ghét.
Mẹ anh cũng giống anh, không thích cô ấy, vì mẹ anh rất thương anh, chỉ muốn anh được hạnh phúc chứ không phải là một mối liên hôn vô nghĩa, hơn nữa mẹ anh vốn là một người phụ nữ truyền thống, bà ấy không thích cái kiểu cách của mấy cô gái hiện đại bây giờ, nhay cả cơm cũng không biết nấu, lúc nào cũng mặc đồ hở hang, tính cách tiểu thư.
Nhưng bà anh lại ngược lại, ông ấy vốn đã coi Đào Chỉ Nhiên Là người trong nhà, bởi ông ấy là người cổ hủ lại trọng thể diện, mà hai nhà Trần – Đào lại thân thiết như vậy. Hủy hôn, là chuyện không đời nào.
Trong lúc ăn cơm, Chỉ Nhiên đã vô tình nhìn thấy tay anh bị thương, cô ấy liền lo lắng: “Tay anh…”
Nhưng anh lại tránh né, không muốn bị cô ấy chạm vào: “Tôi không sao.”
Ba anh hắng giọng, sau đó đột nhiên lên tiếng: “Lục Diên, con cũng đã hai mươi sáu rồi, cũng nên nghĩ đến việc thành gia lập thất rồi nhỉ?”
Mẹ anh nói chen vào: “Đột nhiên ông nhắc đến chuyện này làm gì?”
“Bà đừng có mà dung túng cho nó, đã lớn như vậy rồi còn muốn ăn chơi đến khi nào? Muốn Chỉ Nhiên con bé phải chờ đến khi nào?” Ông ấy hơi tức giận nhưng vì có Đào Chỉ Nhiên ở đây nên mới kiềm chế lại.
Đào Chỉ Nhiên cười cười, có chút đắc ý ôm lấy cánh tay anh: “Không sao, con không gấp, con có thể chờ anh ấy mà. Hơn nữa, không phải sớm muộn gì của cũng sẽ là vợ của anh ấy sao?”
Anh hất tay cô ấy ra: “Cô nghĩ nhiều rồi.”
Mẹ cô không vui, hậm hực không nói, nhưng nhìn thái độ là biết bà ấy không tán thành với việc này. Sao có thể vì một cái hôn ước vớ vẩn mà phá hoại hạnh phúc cả đời của con trai bà ấy.
Cuối cùng, bữa cơm tối trở nên gượng gạo vô cùng.