Chương 4
Edit: Nhiên Nhiên
Pate: Bánh Xốp
Hai người ở phòng ngủ của Tạ Mạch cho đến khi bà cậu ta gọi họ ra ngoài, lúc họ đi ra phòng khách bà đã cởi tạp dề, Tạ Mạch đi qua đỡ bà, nói: “Bà ơi, để cháu giới thiệu một chút, cậu ấy là Trình Vũ Duy, học Học viện Quản lý.”
“Được rồi,” Bà vui vẻ nói, “Tiểu Duy, con ngồi xuống xem TV với bà một lúc, đợi Tiểu Mạch làm thịt heo sắt sợi xào rồi chúng ta ăn cơm.”
“Đúng đó Tiểu Duy,” Tạ Mạch nhịn cười nói, “Tôi làm món đó rất ngon, bảo đảm sẽ khiến cậu thèm chảy nước miếng.”
*Món đó nè, măm măm
“Đứa nhỏ này,” Bà vỗ vai Tạ Mạch, Trình Vũ Duy đi tới đỡ bà, híp mắt nói với Tạ Mạch: “Biết rồi, Tiểu Mạch.”
Cậu đỡ bà vào phòng khách, Tạ Mạch một mình vào bếp, bà lấy điều khiển từ xa mở TV, Trình Vũ Duy ngồi trên sô pha vừa nghĩ vừa tò mò, thật muốn xem tên đó mặc tạp dề trông như thế nào quá.
“Tiểu Duy,” Bà để điều khiển từ xa sang một bên, nhìn Trình Vũ Duy nói, “Nhà cháu ở đâu?”
“Thành Đô ạ.” Trình Vũ Duy nói.
“Ồ, vậy năm nay cháu bao nhiêu tuổi?” Bà hỏi tiếp.
“Năm nhất ạ.” Trình Vũ Duy nói.
Bà lão không thèm nhìn TV, cứ hỏi đủ thứ về gia đình cậu, nhìn dáng vẻ nghiêm túc như kể về quá trình học tập của Tạ Mạch vậy. Cậu đành phải căng da đầu kiên nhẫn đáp lại, mười lăm phút sau Tạ Mạch bưng hai đĩa rau xào lên bàn ăn, nói: “Sao cháu thấy bà cứ như đang muốn làm mai cho cậu ấy thế? Hỏi kỹ như vậy làm gì?”
“Do bà thích đứa trẻ này, nếu có người thích hợp, bà sẽ giới thiệu cho thằng bé.” Bà lão nắm tay Trình Vũ Duy, đôi mắt mỉm cười.
Trình Vũ Duy xấu hổ ngẩng đầu lên, chiếc tạp dề trên người Tạ Mạch còn chưa cởi ra, vẫn là chiếc tạp dề sọc xanh trắng, chính giữa là hình Doraemon ngoại cỡ, cũng không biết là bà hay cháu chọn, mặc ở trên người Tạ Mạch rất buồn cười, Trình Vũ Duy suýt nữa bật cười thành tiếng.
“Bà ơi,” Trình Vũ Duy quay ra nói với bà, “Chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Được, được.” Bà lão đứng dậy.
Đồ ăn tối nay có hơi nhiều, Tạ Mạch bưng hai lần cũng chưa xong, Trình Vũ Duy đỡ bà lão ngồi vào bàn ăn rồi đi sang phòng bếp, thấy Tạ Mạch đang múc canh, Trình Vũ Duy dựa vào khung cửa phía sau, nói: “Tiểu Mạch, tạp dề không tệ nha.”
Tạ Mạch quay đầu liếc cậu một cái, bưng bát canh đi ra ngoài, nói: “Tiểu Duy, lấy bát đũa.”
“Bát đũa?” Trình Vũ Duy đứng thẳng người, “Ở đâu?”
“Trong tủ,” Tạ Mạch đặt bát canh lên bàn, “Cậu chưa từng vào phòng bếp sao? À, nhớ lấy thêm ba cái thìa để ăn canh đó.”
Trình Vũ Duy nghiến răng nghĩ thầm ai chả từng vào phòng bếp rồi, nhưng mà tôi chỉ chưa làm chuyện này bao giờ thôi. Cậu vừa định đi vào mở tủ, bà lão ở bên ngoài đã nói: “Tiểu Mạch, đừng có sai Tiểu Duy làm này làm kia, thằng bé vẫn là khách mà.”
“Không sao đâu ạ,” Tạ Mạch dùng khuỷu tay chống cằm, cười nói, “Cháu và cậu ấy quen nhau lâu rồi, không tính là người ngoài đâu.”
—— Ai quen cậu đã lâu rồi chứ. Trình Vũ Duy cầm bát đũa trở lại bàn ăn, lạnh lùng liếc Tạ Mạch một cái, cậu không phải người ngoài thì là vợ tôi chắc?
Tạ Mạch xới ba bát cơm, bà hắn vội gắp thịt heo xắt sợi xào vào trong bát của Trình Vũ Duy: “Đây là Tiểu Mạch đặc biệt làm cho cháu đó, nếm thử đi.”
“Đúng vậy, đặc biệt làm cho cậu, Tiểu Duy.” Tạ Mạch không động đũa, chỉ nhìn Trình Vũ Duy nói.
Trình Vũ Duy không thèm nhìn hắn nữa, cầm đũa gắp miếng thịt vụn cho vào miệng, một giây sau buột miệng thốt lên: “Ngon quá đi mất!”
Trình Vũ Duy từ nhỏ đến lớn chủ yếu là ăn đồ phương Tây, dù cho thi thoảng có ăn cũng đều là những món có nhiều nguyên liệu, nấu rất phức tạp và có nhìn bề ngoài có vẻ cao cấp. Chỉ đến khi học đại học, cậu mới bắt đầu trải nghiệm canteen, nhưng xem ra, canteen trường không có món nào có thể so được với tay nghề của Tạ Mạch.
“Nếu ngon vậy thì ăn nhiều một chút.” Bà lão cười đến không khép được miệng, lại gắp rất nhiều thức ăn cho cậu, còn gắp thêm vài món khác nữa, “Tiểu Duy tối nay có lớp không?”
Trình Vũ Duy dừng một chút, nhớ tới học kỳ trước cậu đã trượt toán cao cấp một cách thảm hại, nuốt nước bọt nói: “Không có.”
“Vậy là tốt rồi.” Tạ Mạch cũng gắp một miếng đỗ, nói, “Có muốn uống một chút không?”
“Uống rượu?” Trình Vũ Duy theo bản năng nhìn về phía bà hắn, “Bà ơi, chúng cháu có thể uống rượu sao?”
“Uống ít là được, tửu lượng Tiểu Mạch khá tốt, Tiểu Duy có uống được không?” Bà lại gắp cho Trình Vũ Duy một món khác.
“Cháu không sao.” Trình Vũ Duy không thoải mái nói.
Tạ Mạch đã đi vào nhà bếp lấy ra một chai bia và hai cái ly, hắn mở nắp chai và bắt đầu rót bia, liếc mắt nhìn Trình Vũ Duy một cái, cười nói: “Đại thiếu gia, ở nhà cậu toàn uống vang đỏ à? Đây là bia, uống bao giờ chưa?”
Trình Vũ Duy trừng mắt nhìn hắn một cái: “Đương nhiên là rồi.”
Trình Vũ Duy đã từng uống bia khi còn học tiểu học, khi ấy cậu đến nhà bạn chơi đã uống trộm bia của bố bạn ấy. Lúc đó còn cảm thấy đây là cái gì mà khó uống thế, sau này, cậu thi thoảng cũng uống qua vài lần, cho đến khi học cấp ba đám bạn học kia mỗi lần tổ chức sinh nhật đều uống cái này, dần dần cậu cũng cảm thấy nó cũng khá ngon.
Tạ Mạch đưa cho cậu một cốc: “Ồ? Vậy cậu có thể uống mấy chai?”
Trình Vũ Duy không trả lời ngay, cậu cầm cốc bia lên uống một ngụm, bia lạnh chảy qua cổ họng cảm giác vô cùng sảng khoái, cậu buông cốc nói: “Khoảng năm chai.”
Kỳ thật con số này cũng không chính xác, cậu thường uống cùng người khác nhiều nhất khoảng năm chai, nhưng không có say, cậu cũng không biết mình có thể uống được nhiều nhất bao nhiêu.
“Không tệ,” Tạ Mạch cười nói, “Vậy tôi với cậu uống bốn chai.”
“Thằng nhóc này, uống ít thôi.” Bà ngoại ném cho hắn một ánh mắt trách cứ.
“Không sao,” Tạ Mạch một ngụm uống cạn ly, thở phào nhẹ nhõm, “Tiểu Duy uống được mà.”
Trình Vũ Duy thực sự đã uống cùng Tạ Mạch bốn chai như hắn nói, khi vừa uống tới chai thứ hai, bà hắn nói mệt nên về phòng nghỉ trước, còn dặn Tạ Mạch nhất định phải đưa Trình Vũ Duy về. Hai người uống với nhau hơn một tiếng, đến khi cạn ly cuối cùng, Trình Vũ Duy mới mở miệng, nói: “Vui thật, lâu rồi tôi không uống nhiều vậy.”
Tạ Mạch thấy cậu không đỏ mặt không thở dốc nên thừa nhận người này tửu lượng không tồi, vừa cười vừa uống cạn cốc bia của mình, nói: “Tiểu Duy, bây giờ cậu muốn về luôn hay ngồi nghỉ chút?”
Trình Vũ Duy nấc một tiếng, đã có thể ngửi được mùi bia bốc lên từ người cậu, khiến toàn thân cậu cảm thấy kỳ lạ, cậu xua tay nói: “Bây giờ về, nhưng nói với bà của cậu một tiếng trước đã.” Sau đó nhìn đống hỗn độn trên bàn, “Muốn tôi giúp cậu dọn không?”
“Không phiền cậu,” Tạ Mạch đứng lên, “Đưa cậu về trước, tí về tôi sẽ tự dọn sau.”
Lúc hai người trở lại trường học đã hơn 8 giờ, sinh viên trên đường không nhiều lắm, Tạ Mạch nhìn Trình Vũ Duy đang ngáp, nghiền ngẫm nói: “Tiểu Duy, thật ra tối nay cậu có lớp, đúng không?”
“Ồ?” Trình Vũ Duy buông tay, liếc hắn một cái, “Làm sao cậu biết?”
“Đoán,” Tạ Mạch nói, “Thật ra bố tôi dạy tôi rằng khi thẩm vấn phạm nhân, nếu anh ta luôn nhìn về phía trên bên phải vậy chứng tỏ anh ta đang nói dối, bởi vì não phải dùng để tưởng tượng, vừa nãy khi bà tôi hỏi cậu, nhãn cầu của cậu đã di chuyển sang bên phải ngay lập tức.”
“Người nhà của cảnh sát đều lợi hại vậy sao,” Trình Vũ Duy bất lực nói, “Đúng vậy, tôi có lớp toán cao cấp, nhưng tôi không muốn.”
“Vì kỳ trước cậu trượt môn à?” Tạ Mạch nén cười nói.
“Đúng vậy, tôi trượt môn đó, có vấn đề gì không?” Trình Vũ Duy nhìn hắn chằm chằm, “Mỗi lần tôi nghe giảng viên đó giảng bài là mệt rã rời.”
Tạ Mạch nhếch khóe môi: “Nếu là nói vậy thì chắc là từ khi học cấp ba cậu đã bắt đầu mệt rã rời rồi. Thật ra, hơn phân nửa kiến thức toán cao cấp của học kỳ 1 đều đã học ở phổ thông.” Hắn đảo mắt nói, “Nếu không thì, tôi dạy cậu nhé?”
“Khồng!” Trình Vũ Duy xin hắn tha cho kẻ bất tài này, “Có thời gian thì dùng làm việc khác chứ ai lại đi học toán cao cấp.”
Tạ Mạch đưa Trình Vũ Duy đến tầng một của kỳ túc xá rồi mới rời đi, người sau lên lầu một mình, cậu cảm thấy tòa nhà này thật yên ắng, đoán chừng mọi người nếu không đi học thì cũng đi chơi cả rồi.
Đúng như dự đoán, ký túc xá không một bóng người, học sinh giỏi Lâm Nhiên đương nhiên đang ở giảng đường nghe giảng viên độc thoại, Trình Vũ Duy cởi áo khoác ngồi xuống, cậu lấy chiếc hộp mà Tạ Mạch đưa từ trong túi, lấy con thỏ nhỏ bên trong ra, đặt sang một bên.
Cậu nhìn hai món đồ này, càng nhìn càng thích, mặc dù từ nhỏ đến lớn quà cậu nhận cũng đủ xếp đầy mấy cái thùng lớn, thậm chí, trong bảy tháng cậu đi học đại học, quà mà bạn gái tặng cậu có thể xếp từ đầu đến cuối bàn, nhưng cậu cảm thấy không có món quà nào có thể so được với tay nghề và sự khéo léo đã làm ra hai thứ này, chỉ một cái hộp thôi cũng đã đủ để đánh bại toàn bộ những món quà khác.
Ngửa đầu ra sau ngẫm nghĩ, cậu đột nhiên cảm thấy sự chán ghét của mình đối với Tạ Mạch dường như biến mất toàn bộ, hay nói cách khác, cậu vốn cũng không chán ghét Tạ Mạch đến thế, chỉ là bất mãn hắn vừa cướp bạn gái của mình lại vừa đẹp trai hơn mình thôi. Nhưng bây giờ, toàn bộ ân oán đã được giải quyết, bây giờ cậu cảm thấy Tạ Mạch nấu ăn rất ngon, cũng rất đẹp trai, học tập lại giỏi, lại có năng lực, thật đúng là không có khuyết điểm gì.
Di động vang lên hai tiếng, là Lâm Nhiên gửi cho cậu một tin nhắn: 【 Duy ca mày rốt cuộc đang ở đâu vậy? 】
Trình Vũ Duy lúc này mới nhìn thấy trước đó Lâm Nhiên đã gửi cho cậu vài tin nhắn văn bản, còn gọi hai cuộc điện thoại, nhưng cậu để âm điện thoại quá nhỏ nên không nghe được, lúc này mới trả lời một câu: 【 Ký túc xá. 】
Lâm Nhiên: 【 Cmn cuối cùng mày cũng trả lời, tao tưởng mày bị bắt cóc luôn rồi đó chứ, mày làm gì mà mãi không về, tao nhắn tin không trả lời gọi điện cũng không nghe? 】
Trình Vũ Duy di chuyển ngón tay nửa ngày mà không biết nên trả lời như thế nào. Nếu muốn nói lý do cậu mất tích không xem điện thoại chỉ sợ sẽ tốn một lúc lâu bởi vì chắc chắn Lâm Nhiên sẽ hỏi rất nhiều vấn đề, cậu suy nghĩ một chút rồi trả lời: 【Chờ mày về ký túc xá rồi tao kể cho. 】
Lâm Nhiên: 【Thôi được. 】