Quyển 1 - Chương 14
Bạch Thước mắng thầm trong bụng, trên mặt lại cười vô cùng tự nhiên, “Được, như vậy rất thân thiết.”
“Tiểu Bạch, vậy món đồ chơi này tặng cho ngươi.” Mộc Phàm tiện tay đưa trư bài tới trước mặt Bạch Thước, Bạch Thước duỗi tay, mặt cứng đờ, tay ngừng ở giữa không trung.
Má ơi, món đồ chơi này nàng đụng tới sẽ sáng lên a! Nếu tên này phát hiện ra trư bài là bảo bối, nhất định có thể đoán được nàng đêm qua nhân lúc cháy nhà đi hôi của……
“Sao vậy? Ngươi không thích?”
“Không, sao lại thế! Trư…trư này thật là đáng yêu a ~~” Hai ngón tay Bạch Thước rụt rè chọt chọt: “Nó nặng thật, ngươi để bên kia đi, đợi lát nữa ta lại lấy……”
Bạch Thước còn chưa nói xong, Mộc Phàm đã ném trư bài cho nàng.
“Ai da nha nha!” Bạch Thước theo phản xạ có điều kiện chụp lấy, hoảng hốt ném mộc bài đi, lại đột nhiên phát hiện, trư bài này cư nhiên không sáng.
Bạch Thước sửng sốt, cầm trư bài ngó trái ngó phải: “Nó…nó không……”
Ánh mắt ngạc nhiên của Mộc Phàm cũng lướt qua giây lát: “Nó không thế nào?”
“Ý ta là…quả nhiên nó không nặng!” Bạch Thước vừa đánh trống lảng xong, nhanh tay cất trư bài vào trong lòng ngực, cầm quả dại gặm một ngụm rồi đưa cho Mộc Phàm một cái: “Vậy đa tạ hảo ý của Mộc huynh! Đúng rồi Mộc huynh, nhà huynh ở đâu, có biết rốt cuộc đây là nơi nào không? Sao lại bị bắt đến nơi này?”
Mộc Phàm xem xét quả dại kia, liếc mắt một cái, rốt cuộc vẫn tiếp nhận, cầm trong tay thưởng thức: “Ta là người ở biên quan, vốn vào kinh bán chút dược liệu biên quan, không ngờ hôm qua ta đi qua Mộc Khiếu sơn này, bị thổ phỉ trong núi cướp của bắt lại.”
“Một ngày đánh cướp rất nhiều lần, siêng năng thật!” Bạch Thước nhịn không được lẩm bẩm: “Mộc huynh, hai ta đúng là đồng bệnh tương liên, ta cũng bị bắt vào ngày hôm qua. Mộc Khiếu sơn này vốn dĩ ta cũng có nghe qua, hình như là ở gần Duy thành, là một ngọn núi hoang. Kỳ quái, tối hôm qua ta thấy động thổ phỉ này cũng không lớn, trong trại kia nhiều nhất cũng chỉ có trăm tên thổ phỉ, Duy thành là nơi giàu có và đông đúc, binh lực hùng mạnh, sao chỉ một cái động thổ phỉ nho nhỏ cũng xử lý không xong?” Bạch Thước nghi hoặc, đi đến cửa động, thấy trước mặt là đại thụ che trời, cả ngọn núi sinh cơ bừng bừng, sửng sốt.
Màn đêm đen tối, với lại binh hoang mã loạn chạy trốn, nàng nhất thời không nhớ tới. Hôm qua ở trên quan đạo nhìn thấy Mộc Khiếu sơn rõ ràng chỉ là một ngọn núi hoang, bất quá chỉ có mấy cái sườn núi nhỏ với mấy cái cây thấp lùn đã úa vàng thôi, nhưng nơi này……rõ ràng lại là một thế giới khác.
“Ngày hôm qua ta…ta……” Bạch Thước chỉ ra bên ngoài, cứng họng: “Ta ở trên quan đạo nhìn thấy Mộc Khiếu sơn không phải như thế!”.
“Không thể nào?” Mộc Phàm kinh ngạc, lập tức đứng dậy đi đến cửa động, “Ta là người biên quan, chưa bao giờ tới kinh thành, hôm qua cũng không để ý nhiều. Tiểu Bạch, có phải ngươi nhớ lầm rồi không, trên đời này làm gì có chuyện ly kỳ như vậy?”
“Ta khẳng định không nhớ lầm……” Bạch Thước nhìn lên bầu trời xa xăm, mặt trời chói chang trên cao, lại chỉ nhìn thấy dưới tàng cây che trời, những tia sáng lấp lánh xuyên qua kẽ lá chiếu lên mặt đất.
“Đêm qua ta đã phát hiện nơi này đi kiểu gì cũng không ra được, quả nhiên có điểm kỳ lạ……”
Vẻ mặt Bạch Thước hoảng sợ: “Mộc huynh, ta…ta sợ……”
Bạch Thước nơm nớp lo sợ, lôi kéo thắt lưng bên hông Mộc Phàm, Mộc Phàm nhìn điệu bộ sợ hãi bất an này của nàng, híp mắt nhưng vẫn trấn an: “Đừng sợ, trên thế gian này làm gì có yêu tà, thổ phỉ bắt chúng ta hôm qua đều là người, nếu bọn họ sống tốt ở đây chứng tỏ bọn họ cũng không sợ nơi này, cũng biết đường rời núi.”
“Mộc huynh, ngươi nói cũng có lý!” Bạch Thước được chỉ điểm như vậy, tức khắc phản ứng lại, vỗ tay một cái: “Chỉ cần chúng ta đi theo những thổ phỉ đó xuống núi là có thể rời khỏi đây, giờ chúng ta chạy nhanh về trại đi. Đám thổ phỉ này tham lam thật sự, với tần suất của bọn họ, sợ là hôm nay vẫn sẽ xuống núi đánh cướp.”
“Được.” Mộc Phàm thật sự dứt khoát lưu loát, mặc chiếc áo được buộc trên thắt lưng vào: “Ngươi còn nhớ rõ đường ra từ trại?”
“Tuy trời tối mất phương hướng, bất quá lúc ta ra trại có làm ký hiệu trên cây.” Bạch Thước nhìn thấy cái cây cách đó không xa có khắc mặt trăng do mình dùng cục đá vẽ đêm qua, bước vài bước tiến lên chỉ vào mặt trăng: “Đây, chính là cái này.”
“Vậy đi thôi.”
“Ân”. Bạch Thước thực sự rất nôn nóng, dẫn đầu đi về phía trước, Mộc Phàm chậm rì rì đi theo phía sau, lòng bàn tay vừa động, một luồng năng lượng màu bạc vụt ra, bay vào rừng sâu.
Yêu lực màu bạc tản vào sâu trong rừng, tìm được một bầy sói liền nhảy vào trong mắt bầy sói, thoáng chốc mắt sói nổi lên ngân quang, đi về hướng Bạch Thước và Mộc Phàm, kinh động vô số chim tước.
Trong thao trường luyện võ của Mộc gia trại, Trương Triều đang nhíu mày đi qua đi lại, chợt thấy đàn chim nơi xa trong rừng bay lên không trung, nghiêm mặt lại, Ngô Dụng từ ngoài cửa trại chạy tới, thở hồng hộc hô to.
“Đại ca! Huynh thấy không, trong núi có động tĩnh!”
“Còn đợi ngươi nói. Chắc chắn là hai tiểu tử thúi kia, kêu các huynh đệ, lần này nhất định phải bắt bọn họ trở về.”
“Dạ, đại ca.”
Lúc này bên ngoài Mộc Khiếu sơn, Trọng Chiêu cưỡi ngựa đi trước, Phục Linh đi theo bên cạnh hắn, phía sau hai người là cả đội hộ vệ được vũ trang đầy đủ hùng hồn đông đúc, liếc mắt nhìn một cái, tuyệt đối không ít hơn con số năm trăm.
“Phục Linh cô nương, đây là chỗ mà cô nói?” Trọng Chiêu chỉ vào Mộc Khiếu sơn, giơ roi hỏi.
“Không sai, đêm đó quá tối, tuy ta hôn mê, không nhớ rõ lắm, nhưng mơ hồ nhìn thấy một vị cô nương bị một đám sơn phỉ bắt vào trong núi, nghĩ đến chắc là lệnh muội rồi.”
Ánh mắt Trọng Chiêu lộ vẻ lo lắng, tức giận không thôi: “Dám động tới A Thước, ta sẽ san bằng ngọn núi này, làm thịt đám bại hoại này! Phục Linh cô nương, cô vẫn đang bị thương, ta kêu người đưa cô về thành trước, tránh lát nữa đánh nhau ngộ thương cô nương.”
Ánh mắt Phục Linh chợt lóe: “Cũng được, chỉ là công tử vào núi, còn cần để ý một chuyện……”
“Chuyện gì?” Trọng Chiêu thấy Phục Linh ho khan “hắc hắc”, vội ghé sát một chút: “Phục Linh cô nương, cô không có việc gì……”
Phục Linh đột nhiên quay đầu, phun ra một ngụm khói nhẹ vào Trọng Chiêu, khói nhẹ bay nhanh vào mắt Trọng Chiêu, ánh mắt tỉnh táo của hắn dần dần trở nên mê mang.
“Trong núi hiểm trở, Phục Linh vẫn nên theo công tử vào núi, cửa trại kia cực kỳ khó tìm, không bằng chia mỗi nhóm mười lăm người, phân tán tìm kiếm trong núi, công tử cảm thấy như thế nào?” Giọng Phục Linh quỷ mị, nhìn thẳng Trọng Chiêu.
“Thực……tốt…” Trọng Chiêu chậm rãi mở miệng, quay đầu ra sau: “Làm theo lệnh này, vào núi!”
“Rõ!” Một đám hộ vệ không ai phát hiện Trọng Chiêu dị thường, bọn họ thuần thục lẻn vào trong núi, thực mau, phía sau Trọng Chiêu chỉ còn lại thị vệ hắn mang từ trong kinh ra.
Một vài hư ảnh màu tím bay nhanh theo đội hộ vệ đang rời đi, giây lát biến mất trong rừng.
“Đi thôi, Trọng công tử.” Phục Linh nhếch miệng kêu, vỗ vỗ đầu ngựa Trọng Chiêu, dẫn mọi người nhàn nhã tiến vào núi.
Kinh thành, chính sảnh phủ Thừa tướng.
Chén trà trong tay Trọng Thái rơi xuống đất thật mạnh, nổi cơn thịnh nộ: “Ngươi nói cái gì? Nghiệt súc kia đã điều thị vệ Trọng phủ ở Duy thành?”
Quản gia nơm nớp lo sợ, không dám ngẩng đầu: “Người của thôn trang nói, tiểu thiếu gia cầm tư ấn tướng gia, bọn họ không dám làm trái.”
“Hoang đường!” Trọng Thái phất tay áo dựng lên: “Ngươi đi đi, tự mình đến Duy thành, mang tên súc sinh kia về cho ta!”
“Tiểu thiếu gia đang đi tìm Bạch tiểu thư, nếu không tìm được Bạch tiểu thư mà trở về, chỉ sợ khó ăn nói với Bạch tướng quân……”
Trọng Thái sắc mặt cứng đờ, thở dài thật sâu: “Một đứa hai đứa đều hồ nháo như nhau! Ta viết một phong thư, ngươi đến Duy thành, kêu Triệu tri phủ giúp ngươi, mang hai người bọn họ bình an trở về.”
“Vâng, tướng gia.” Quản gia xoay người định đi, tiếng Trọng Thái lại vang lên.
“Nhớ kỹ, việc này làm bí mật chút, nhất thiết không thể để người khác biết, nếu không hai nhà Trọng Bạch ta tất sẽ trở thành trò cười của cả kinh thành này mất!”
“Rõ!”
“Còn chưa hỏi, tiểu Bạch huynh đệ là người ở nơi nào vậy?”
Dưới cổ thụ che trời, ánh mặt trời lười biếng chiếu rọi, Mộc Phàm và Bạch Thước đi trong rừng, ngược lại có vài phần yên tĩnh ngăn cách với thế nhân.
“Ta á, nhà ở một cái xóm nhỏ gần Duy thành, chẳng phải đầu năm nay không tốt sao, cha ta kêu ta đến phương nam tìm việc vặt, kiếm chút bạc nuôi nhà.” Tay Bạch Thước đang cầm nhánh cây, tùy tiện nói đại.
“Phải không?” Mộc Phàm nhẹ cong khóe miệng, như đang thong thả tản bộ.
Bạch Thước không nghe rõ hắn nói cái gì, vừa quay đầu lại, thấy thiếu niên nhìn nàng cười: “Đúng rồi, tiểu Bạch lần đầu tiên rời nhà, nói vậy cũng chưa từng tới Mộc Khiếu sơn hả?”
Bạch Thước chà xát cánh tay: “Chỗ tà quái như vậy, mời ta tới ta cũng không tới.”
“Vậy hôm qua lúc ngươi bị bắt vào núi có gặp được thứ gì kỳ lạ không?”
“Đồ vật kỳ lạ?” Bạch Thước dừng chân, bình tĩnh nhìn Mộc Phàm, Mộc Phàm hơi mím môi, khoanh tay trước ngực, phảng phất như đang chờ nàng trả lời.
“Thật là có!”
Mi gian Mộc Phàm vừa động, đi tới gần Bạch Thước hai bước: “Nga? Là cái gì?”
“Ngươi á!” Bạch Thước nhếch miệng cười: “Ngày hôm qua ta bị đánh hôn mê mang vào núi, vừa tỉnh dậy ở phòng chất củi liền nhìn thấy ngươi. Sau lại bị thổ phỉ truy đuổi, trong lúc hoảng loạn bị đánh hôn mê bất tỉnh, vừa tỉnh lại vẫn nhìn thấy ngươi, ngươi nói ngươi có được tính là thứ kỳ lạ không?”
Mộc Phàm cạn lời, khóe miệng giật giật.
Bạch Thước nhìn bộ dạng bị ăn hiếp của hắn, cười khúc khích, vỗ một phát lên vai hắn: “Được rồi, không chọc ngươi nữa. Ta không thấy đồ vật nào kỳ lạ trong núi hết, nhưng ngược lại bên ngoài núi ta đúng thật là gặp được.” Bạch Thước vừa nói vừa đi về một phía, vẻ mặt căm giận: “Hôm qua ta ở thôn trang nhặt được một con lừa, cung phụng nó ăn ngon uống tốt, vốn đang trông cậy vào nó đưa ta đến phương nam, chẳng ngờ con lừa kia không nghĩa khí chút nào, gặp được sơn phỉ đánh cướp, không nói hai lời quăng ta xuống liền bỏ chạy, còn làm lãng phí hai cân cỏ khô của ta! Mộc huynh, huynh phân xử xem, một con lừa, sao có thể thiếu đạo đức như thế?!”
Bạch Thước hồi tưởng đến con lừa hôm qua, cảm xúc dâng trào, lại thấy Mộc Phàm bỗng nhiên dừng bước.
“Sao vậy?” Bạch Thước vẻ mặt nghi hoặc.
“Ngươi nói xem……là nó?” Mộc Phàm hất cằm về phía trước.
Bạch Thước xoay người, đụng phải một đôi mắt to đen nhánh vô tội, trong miệng thứ kia còn chứa hai gốc cỏ khô chưa ăn xong.
Con lừa “Thiếu đạo đức” kia nằm mơ cũng không ngờ sơn thủy có tương phùng*, cuộc gặp gỡ này lại nhanh như vậy, nó run rẩy phì phò một cái, đầu lưỡi cong lên nuốt trọn hai gốc cỏ khô kia, nhanh như điện quay đầu, cũng không nhìn lại, co giò bỏ chạy.
Sơn thủy có tương phùng: nghĩa là trong cuộc sống luôn có những cuộc gặp gỡ và cơ duyên, con người ta không nên làm gì quá đáng, phải có dự phòng và chừa đường lui cho bản thân mình. Cre: wikipedia.
“Ta khinh! Lừa thúi, ngươi đứng lại cho lão tử!”
Hai mắt Bạch Thước bốc hỏa, hiển nhiên đã quên mất chuyện thổ phỉ, dồn toàn lực đuổi theo.
Giữa núi rừng, bầy sói và sơn phỉ đồng thời cấp tốc chạy về phía Bạch Thước.
Ngoài núi, Phục Linh và Trọng Chiêu đứng ở một chỗ, phàm nhân không nhìn thấy mê chướng trước mặt, nhưng Phục Linh biết, bọn họ đã đứng ở sơn môn chân chính của Mộc Khiếu sơn.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Bạch: Khi nào ta mới có thể tu thành tiên?
Tinh Linh: Nằm mơ gì vậy, còn khuya lắm.
Tiểu Bạch: Sớm viết xong sớm xong việc không tốt sao? Sao ngươi lười dữ vậy?
Tinh Linh: Ngươi muốn hồi kinh?
Tiểu Bạch: Không không không người nghe lầm rồi…
Tinh Linh: Ngày mai an bài ngay.
___________________________________________________________________________________________________
Chương 15
“Được! Ta cho các ngươi! Chẳng phải các ngươi muốn bảo bối của ta sao!”
“Nhưng các ngươi phải đáp ứng với ta, chỉ cần ta lấy ra, các ngươi liền thả hắn!”
Thứ Ba gặp lại, gay cấn lắm đấy.