Chương 119 - Chờ Người Nơi Ấy
Rối thi và đạo sĩ đứng cách nhau ba trượng, mỗi bên đều có toan tính riêng. Người khiển rối niệm chú, vẽ một đạo bùa rồi truyền chân khí vào con rối trên bàn, những ngọn nến xung quanh con rối bùng cháy dữ dội. Bên ngoài trận chiến, cương thi hạ đao xuống và từ từ bước tới thu hẹp khoảng cách với đối thủ. Đao sĩ cầm chắc mộc kiếm, theo dõi từng bước chân của cương thi mà phán đoán hành động tiếp theo đồng thời tung một đạo bùa về phía nó. ” Vút…” Đạo bùa bay tới, cương thi khẽ lắc đầu né tránh nhẹ nhàng khiến đạo bùa bay ra sau rớt xuống. Lâm Chấn Anh khẽ nhếch mép, đúng là không dễ đánh trúng giống như đánh cương thi cấp thấp. Cương thi thu hẹp khoảng cách còn một trượng, nó bất ngờ đá mạnh xuống đất một cái “bộp” , bụi bay tung tóe về phía đối thủ. Đạo sĩ giật mộc kiếm lên cao, lập tức lướt qua một bên tránh né. Từ trong đám bụi, cương thi lao vút ra vung đao chém tới. Cương thi chỉ là xác chết, nghĩa là đôi mắt của nó cũng là đôi mắt chết. Nó cảm nhận mọi vật xung quanh không phải bằng mắt mà bằng cảm quan sinh mệnh, vậy nên bụi bay tung tóe chỉ có cản tầm nhìn của người sống chứ không ảnh hưởng đến nó. Đạo sĩ hiểu điều này, ông lui về và đã chuẩn bị ứng phó.
” Đoàng ..đoàng …đoàng..đoàng.. đoàng ..” đạo sĩ tung một lúc năm đạo bùa vào cương thi nổ to như pháo. Lúc đối thủ dễ bị trúng đòn nhất là lúc đối thủ đang có hành động gì khác, như vung đao chém chẳng hạn. Lâm Chấn Anh lợi dụng sự nhanh nhẹn cơ động của mình mà vừa né tránh đường đao vừa tung bùa phản công đánh thẳng mặt cương thi. Nó lảo đảo lùi lại, xem ra năm đạo bùa đủ mạnh để làm tổn thương nó.
Đạo sĩ vận chân khí lao đến, lợi dụng nó đang lảo đảo mà vung mộc kiếm nhắm thẳng cổ họng đâm tới. Cương thi vung đao lên đỡ, ” cốp…” Mộc kiếm đâm phải thân đao tạo nên tiếng động. Từ mũi mộc kiếm, máu chó lan sang thanh đao của cương thi. ” Phừng…” Từ vị trí máu chó bị dính, một ngọn lửa phừng lên đốt cháy ma khí của cương thi. Kẻ khiển rối giật mình, bản thân cũng bị ảnh hưởng. Hắn lập tức điều khiển cương thi vận lực đẩy đối thủ ra, đồng thời nhảy lùi ba trượng mà vứt thanh đao xuống đất chà mạnh nhằm chùi hết vết máu chó khỏi cây đao. Đạo sĩ thấy vậy hét to một tiếng, cầm mộc kiếm lao vào tấn công khi mà cơ hội ngon ăn này không phải lúc nào cũng có. Mộc kiếm lao tới lại một lần nữa nhắm vào cổ họng, nơi mà tập trung nhiều ma khí nhất, cũng là yếu điểm của cương thi. ” Kẹt kẹt…” Tiếng đao chà sát xuống đất vôi nhanh hơn, khi mộc kiếm đâm tới cũng là lúc cương thi vung đao chém lên với toàn lực.
” Hử, kịp sao?” Đạo sĩ khẽ nhíu mày mà thu kiếm lại, nhảy sang trái tránh né, đồng thời bắn ba đạo bùa chú vào cương thi nổ tung tóe. Bên trong nơi ẩn náu, kẻ khiển rối cười nhạt.
– ” lần này chỉ bắn ra ba đạo bùa, không phải ngươi đã hết bùa chú rồi đó chứ?”
Kẻ khiển rối nhận định không sai, bùa chú không phải là thứ muốn vẽ bao nhiêu thì vẽ. Có những thứ ảnh hưởng đến bùa chú quyết định chất lượng lá bùa. Thứ nhất là chất liệu giấy, thứ nhì là chất liệu mực, và thứ ba, cũng là quan trọng nhất chính là linh lực của người vẽ bùa. Khi người đạo sĩ vẽ bùa, họ chọn loại bùa chú cần vẽ và truyền linh lực của mình vào ngòi bút. Mực và giấy sẽ lưu giữ linh lực của người thi triển, nhưng không phải là mãi mãi mà sẽ thất thoát theo thời gian tựa như cục pin lâu không dùng sẽ tự hết điện. Đạo sĩ trước khi đi làm việc sẽ vẽ vài đạo bùa, và linh lực không phải vô tận nên số đạo bùa vẽ được tùy thuộc vào tu vi đạo sĩ. Sau khi vẽ bùa xong thì cũng cần thời gian để phục hồi. Lâm Chấn Anh có vẻ đã dùng hết đạo bùa của mình rồi. Nhận thấy điều ấy, kẻ khiển rối lập tức thi triển ma thuật cho cương lao tới.
” GÀO…” cương thi gầm rú lên vung đao xả liên hoàn thức, tiếng đao xé gió nghe vun vút cảm giác kinh người. Đạo sĩ nhẹ nhàng tránh né, không có đạo bùa để phản công nữa khiến ông ta trở nên bất lợi rất nhiều.
” Vù vù…” Tiếng đao sượt ngang cuốn gió tựa như tiếng nói thần chết ngang tai. Một đường đao chém ngang cổ, đạo sĩ vội vàng hụp người xuống. Lưỡi đao vút qua thuận theo hướng kéo lên trời chém xuống khiến đạo sĩ vừa hụp người tránh phải vội bật xoay người tránh thêm đòn nữa. Ông không thể đỡ được nhát chém ấy vì mộc kiếm của ông sẽ bị chém đứt. Khi vừa nhảy xoay người, đạo sĩ cũng thuận đà mà đâm lưỡi kiếm tới. Cương thi lập tức vận lực nhảy lùi lại ba trượng, nó cũng không thể đưa đao đỡ vì sợ bị dính máu chó bôi trên kiếm. Thế là tình huống bây giờ, cả hai đối thủ đều không thể chạm kiếm với nhau.
Cả đạo sĩ và cương thi tiếp tục thủ thế, mọi chuyện dần trở nên bất lợi. Sức người thì có hạn, mà cương thi kia đang ở trong trận địa của kẻ khiển rối, có thể hấp thụ trực tiếp oán khí trong trận mà chiến đấu không biết mệt mỏi. Đạo sĩ nhận ra tình thế bất lợi, lẩm bẩm một câu.
– ” đánh rắn phải đánh vào đầu”
Lập tức bật nhảy, lao thẳng vào hướng rừng đa mà hét lớn.
– ” tên khốn kiếp, đừng trốn nữa. Ra đây đánh với ta đi”
Cái này chính là muốn lao vào trong sào huyệt trực đối đầu với kẻ khiển rối sao? Kẻ ấy núp trong bóng tối mà cười nhạt.
– ” muốn đánh với ta? Vượt qua rối thi của ta trước đã”
Lập tức hành thuật, cương thi lao vút tới tấn công. Đạo sĩ vừa mới bước vào ranh giới rừng đa đã cảm nhận ma khí sát sau lưng mình, quay phắt lại thì thấy cương thi đã đuổi kịp, khiến ông ta giật lùi. Trong khoảng khắc giật lùi ấy thì lại lùi trúng một cây đa , bước chân không còn lui được nữa. Kẻ khiển rối cười lạnh.
– ” kết thúc rồi, chết đi”
Cương thi vận toàn lực chém xéo xuống.
” PHẬP…” đạo sĩ lướt sang bên cạnh tránh. Nếu bình thường thì đã bị trúng đao rồi, thế nhưng lần này lưỡi đao lại chặt vào thân cây đa rồi mắc kẹt luôn trong đấy. Cương thi giật mạnh, nhưng lưỡi đao không nhúc nhích. Lâm Chấn Anh nhếch mép cười, lập tức vung mộc kiếm chém tới.
– ” đúng vậy, kết thúc rồi, nhận kiếm đi”
Lưỡi kiếm nhằm ngay cổ cương thi chém tới. Kẻ khiển rối giật mình trợn mắt.
– ” thôi chết, bị dính bẫy rồi”
Lập tức hành thuật, cương thi buông đao nhảy lùi ra sau ba trượng, trở về tay không. Đạo sĩ trong rừng bước ra, cầm kiếm lao tới. Dẫu biết đánh rắn đánh ngay đầu, thế nhưng chủ tớ họ Trịnh đang bị bắt giữ làm con tin, ông cũng đâu thể bỏ rơi họ được, đành phải tiếp tục cuộc chiến này. Cương thi tiếp tục nhảy lùi ra sau, đứng trước thanh mộc kiếm nhuốm máu chó thì không thể tiếp cận được. Kẻ khiển rối thay đổi chiến thuật, cương thi lập tức lượm đá lên chọi đạo sĩ. Những tảng đá to bay tới, đạo sĩ vội vàng lùi lại né tránh. Chủ tớ họ Trịnh thấy vậy mếu máo.
– ” a.a..a… cứ tưởng ném đá là chuyện của trẻ con, không ngờ cương thi cũng biết chơi trò này”
Nghe chủ tớ họ Trịnh nói vậy, đạo sĩ lập tức nói vào.
– ” cái gì chứ ném đá thì ai chẳng biết làm, ta cũng làm được vậy “
Dứt lời liền xoay người lượm một cục đá chọi về phía cương thi.
” Bốp…” Cục đá chọi trúng cương thi bể vụn. Thứ mà cương thi ném là tảng đá, còn thứ mà đạo sĩ ném là cục đá, chênh lệnh khối lượng quá lớn. Đạo sĩ vừa né một tảng đá, lại lượm hai cục đá ném đi.
” Bốp bốp…” Cương thi chẳng thèm né tránh, hai cục đá trúng cương thi thì rớt xuống đất. Trịnh Võ Quyết nhìn thấy run rẩy nói.
– ” a… tiên sinh à, người chọi đá cương thi thì phỏng có ích lợi gì chứ? Có thấm thía gì nó đâu?”
Lâm Chấn Anh nghe vậy thì trợn mắt mắng.
– ” cái gì mà bi quan vậy? Chọi một cục, hai cục không thấm. Bây ta chọi bốn cục, năm cục, xem có thấm không?”
Nói xong liền vun vút phia đá về phía cương thi.
” Bốp…bốp …bốp… bốp… xoảng …” Bốn cục đá chọi trúng rớt xuống, riêng cục đá thứ năm thì bể xoảng một cái.
” GÀO…” cương thi gào rú điên loạn. Thì ra cục đá thứ năm không phải cục đá mà là bình máu chó còn dư lại, đạo sĩ đã khéo léo ẩn bình máu chó này vào bốn cục đá kia mà tấn công. Máu chó văng ra dính vào cương thi, từ chỗ máu chó bùng lên ngọn lửa thiêu đốt dữ dội. Từ nơi ẩn nấp, kẻ khiển rối không còn điều khiển con rối được nữa.
Thoắt một cái, Lâm Chấn Anh đã luồn ra sau lưng cương thi mà vung kiếm. Ông ta trừng mắt nhằm vào sau gáy. ” Đây rồi, vị trí dán lá bùa khiển rối” . Thanh mộc kiếm nhuốm máu chó chém thẳng vào gáy cương thi, ngay vị trí lá bùa được giấu dưới cổ áo.
” Phập…” Đầu cương thi bị chặt đứt gọn gàng rớt xuống đất, cơ thể nó đổ ầm xuống theo, tất cả bốc cháy ngùn ngụt. Chiến thắng tưởng chừng đã nằm trong tay chính nghĩa, thì bất ngờ…
” Vút…” Tiếng kiếm thức xé gió lao đến, từ trong rừng xuất hiện bóng người cầm kiếm lao ra tấn công. Lâm Chấn Anh giật mình, vội vận chân khí vào kiếm đỡ lấy đường tấn công ấy.
” Cốp…” Hai thanh kiếm chạm nhau, còn chưa rõ mặt đối thủ thì kẻ đó đã vung tay chụp lấy lưỡi kiếm gỗ của đạo sĩ mà cười nhạt.
– ” hết giờ chơi đùa rồi, chết đi”
Tay trái hắn túm lấy mộc kiếm, tay phải vận chân khí chém tới. Lâm Chấn Anh bí thế buông mộc kiếm ra, lùi lại né đường kiếm kia. Tên kiếm sĩ lao tới đạp hắn một cái, khiến đạo sĩ không kịp né bị đánh bay về sau té ngửa. Lâm Chấn Anh vội bật dậy, nhưng nhất thời không đứng nổi mà phải khụy một gối. Tên kia cầm lưỡi kiếm dính máu chó của đạo sĩ mà cười nhạt.
– ” ta không phải người tu đạo, bùa chú và máu chó của ngươi không có tác dụng với ta”
Nói xong liền vung tay bẻ gãy cây mộc kiếm rồi ném xuống đất. Phút chốc người chiến thắng thành kẻ thua cuộc. Trịnh Võ Quyết nhìn đạo sĩ bị thương quỵ xuống thì rên rỉ.
– ” a…ta không nên đến đây. Phải chi cứ nghe lời bạch tiên sinh thì đâu đến nỗi…”
Trong khoảng khắc sinh tử, hắn thật sự nhớ về một người . Một nam nhân mặc bộ thư sinh màu trắng với mái tóc bạc trắng, người đó là hy vọng của hắn, nhưng người đó giờ ở đâu?