Chương 117 - Căn Nhà Bìa Rừng
Trịnh Võ Quyết và Lâm Chấn Anh đi trên một cỗ xe ngựa đến làng Ngọn, bọn họ bắt đầu lân la dọc bìa rừng phía tây để tìm kiếm ngôi nhà hoang mà Vạn Vân Phong đã nhắc đến. Thế mà đi cả buổi cũng chẳng thấy ngôi nhà nào, xem ra có chút vấn đề gì đó. Cỗ xe ngựa đang đi, đạo sĩ bất chợt nói.
– “được rồi, dừng lại ở đây đi”
Đánh xe lập tức dừng lại, đạo sĩ liền xuống ngựa chậm rãi bước về phía rừng mà nhìn vào trầm ngâm. Trịnh Võ Quyết cũng bước xuống đi theo, cũng nhìn vào phía rừng rậm mà thở dài nói.
– ” xem ra ngôi nhà này có thể đã được ngụy trang hay ẩn nấp đâu đó, có lẽ vẫn là đợi sáng mai để bạch tiên sinh dẫn đường rồi “
Đạo sĩ quay sang nhìn Trịnh Võ Quyết mà nhíu mày.
– ” ngươi thật sự tin tưởng hắn vậy sao? Mặc dù không nhìn thấy gì mà vẫn tin hắn à?”
Trịnh Võ Quyết hiểu tâm tư của đạo sĩ, nếu là hắn trước khi xảy ra chuyện thì cũng chẳng tin người như thế. Hắn bật cười qua loa.
– ” ta biết ông cảm thấy ta quá khờ dại . Nhưng mà tin ta đi, ta có lý do cho niềm tin của mình “
Lâm Chấn Anh tặc lưỡi một cái, mắt hướng về rừng cây mà nói.
– ” lý do gì mà ngươi tin tưởng đến mức ấy chứ? Nhưng mà lần này ngươi đặt niềm tin đúng chỗ rồi”
Trịnh Võ Quyết khẽ ồ lên ngạc nhiên. Đạo sĩ lúc này chỉ tay về phía rừng mà nói.
– ” ngươi không phải là người tu đạo nên không thấy được yêu khí. Ngươi nhìn bìa rừng trước mặt mà xem. Trong rừng lại có khoảng trăm cây đa mọc thành một quần thể chiếm diện tích lớn với rể cây chằng chịt. Bên dưới những tán cây đa kia có oán khí bốc lên, xem chừng có cái gì đó ẩn giấu ở đó”
Trịnh Võ Quyết lại một lần nữa ồ lên ngạc nhiên. Trong rừng thì có cây to là chuyện bình thường, chỉ là đạo sĩ đã nhìn ra oán khí tỏa ra mà nhận ra điều bí mật ẩn giấu. Quyết quay lại nhìn người đánh xe mà nói lớn.
– ” Hải, quay xe…”
Người đánh xe tên Hải lập tức quay cỗ xe ngựa lại, đoạn nói vào.
– ” ông chủ, về thôi”
Trịnh Võ Quyết đưa tay ra hiệu cho người đánh xe chờ đợi, đoạn đến gần đạo sĩ mà nói.
– ” tiên sinh xin đừng manh động. Để sáng mai chuẩn bị kỹ lưỡng rồi cùng đánh vào đó, bây giờ chúng ta trở về thôi”
Đạo sĩ lại đưa tay ra hiệu cho Trịnh Võ Quyết im lặng như cái cách hắn ra hiệu cho người đánh xe , trầm ngâm một chút.
– ” ta tất nhiên sẽ không manh động bước vào rừng đa ấy, nhưng nếu đứng xa thế này vẫn chưa chắc chắn được những gì nhìn thấy , cần phải cẩn thận hơn. Bây giờ ngươi ở đây đợi ta, để ta lại gần quan sát kỹ hơn một chút nữa, rồi sau đó chúng ta cùng về “
Lời nói này nghe rất hợp lý, Quyết không thể phản bác được gì . Đạo sĩ nói xong thì chậm rãi bước về phía khu rừng ấy. Quyết lúc này cũng tò mò chạy theo sau. Lâm Chấn Anh thấy vậy thì nhăn nhó.
– “ngươi theo ta làm gì? Không sợ chết à?”
Trịnh Võ Quyết nghe vậy thì cười nhạt.
– ” tiên sinh, chúng ta chỉ đứng bên ngoài thì có gì nguy hiểm chứ? Vả lại có xảy ra chuyện gì thì chẳng phải đã có tiên sinh ở đây rồi đó sao?”
Hai hàng chân mày khẽ giật giật, Lâm Chấn Anh không biết lời nói này đang khen ngợi hay là mỉa mai đây? Thôi thì mặc kệ, việc gì cần làm thì phải làm. Đạo sĩ chậm rãi bước gần về phía rừng, cứ thế cho đến lúc cách bìa rừng ba trượng rồi đứng lại nhìn thật kỹ vào bên trong. Đạo sĩ nhăn mặt nói.
– ” ngươi xem. Cây to bóng lớn che hết khiến cho ánh mặt trời không chiếu vào được bên trong. Rễ cây vừa to vừa nhiều chằng chịt che giấu đi căn cứ bí mật ẩn sâu bên trong. Đây đích thị là cao thủ bùa chú rồi “
Trịnh Võ Quyết không phải tu đạo nhưng cũng hiểu lời nói vừa rồi, hắn giật mình hỏi.
– ” cao thủ bùa chú ? Vậy thực sự là đạo sĩ Kiên Bào sao?”
Lâm Chấn Anh chống nạnh, nhìn thật kỹ vào sâu trong rừng đa, hai hàng chân mày nhíu lại.
– ” oán khí bên trong kia vừa nhiều vừa đậm, xem ra đã lạc vào ma đạo từ lâu rồi. Ta khẳng định hắn là cao thủ, nhưng có phải là Kiên Bào hay không thì không có gì để khẳng định cả”
Vậy là Lâm Chấn Anh vẫn không dám khẳng định, xem ra ông ta là một người rất cẩn trọng trong công việc. Trịnh Võ Quyết cũng âm ờ, tiện chân đá cục đất dưới chân một cái. Đạo sĩ nhìn thấy thì ánh mắt trở nên nghiêm túc, bất ngờ kéo Trịnh Võ Quyết ra sau khiến hắn ngơ ngác. Đạo sĩ từ từ cúi xuống bốc một nắm đất lên xem xét cẩn thận, khiến cho Quyết tò mò hỏi.
– ” tiên sinh, có gì đó không ổn sao?”
Lâm Chấn Anh vân vê cục đất trên tay, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Ông ta úp tay lại, rải nắm đất từ từ xuống, quan sát kỷ lưỡng.
– ” cái này là đất vôi , loại chuyên dùng để giữ thi thể người chết. Xem ra kẻ thao túng hồn ma này còn là một cao thủ hành thi”
Hành thi ư? Đây có phải là loạt thuật sử dụng cương thi để làm chuyện xấu, là một loại ma đạo kinh dị. Trịnh Võ Quyết run lên, không còn đứng vững. Lâm Chấn Anh thấy sự tình rất không ổn, đưa tay lên miệng “suỵt” một cái rồi thì thầm.
– ” chúng ta phạm sai lầm rồi. Trận pháp mai phục của tên ma đạo kia không chỉ ở trong rừng đa mà mở rộng ra bên ngoài, chúng ta không biết nên vô tình đi vào trận địa của hắn. Bây giờ, thật nhẹ nhàng, từ từ rời khỏi đây thôi”
Trịnh Võ Quyết nhìn đạo sĩ mà nuốt nước bọt căng thẳng, khẽ gật đầu một cách thật chậm như sợ bị ai thấy vậy. Bọn họ bắt đầu rón rén bước ra.
” GÀO…” Một tiếng gầm bất ngờ phát ra, một cương thi từ dưới đất ngoi đầu lên ngay chỗ cỗ xe ngựa gầm lên một tiếng khiến cho ai nấy giật mình
” HÍ.Í..Í…” con ngựa thấy ma khí nồng đậm ấy thì hốt hoảng hí vang phi nước đại bỏ chạy, khiến cho tên phu xe bị bất ngờ rớt khỏi xe té ngửa lên đầu cương thi cái ” bụp” . Tên phu xe ngáo ngơ nhìn xuống mông mình xem mình vừa té lên thứ gì. Phu xe vừa nhìn xuống , cương thi ngóc đầu nhìn lên, bốn mắt nhìn nhau.
” GÀO…”. ” Á.Á..Á…” cương thi gào lên khiến tên phu xe hoảng hốt la lên một tiếng thất thanh, hắn bật dậy chạy về phía Trịnh Võ Quyết và Lâm Chấn Anh với đôi mắt kinh hãi như sắp khóc, vừa chạy vừa la hét.
– ” Á… có ma, có quỷ thi ông chủ ơi…”
Hải chạy vào, cương thi cũng bật đất đuổi theo. Lâm Chấn Anh nhìn cảnh ấy thì nhăn nhó. “Đã biết có quỷ thi thì chạy đi thật xa khỏi nơi đây mới đúng, sao lại chạy vào trong này, không lẽ nô tài của họ Trịnh toàn là mấy thằng ngu sao? ” . Vẫn chưa kịp nói gì, bất ngờ phát hiện dưới chân mình có dị tượng, đạo sĩ quát lên.
– ” TRÁNH RA…”
Quát lên một tiếng, đoạn dùng chân khí chưởng Trịnh Võ Quyết một cái. Chưởng pháp này không phải là chưởng pháp gây sát thương mà là chưởng pháp đẩy người ra xa. Trịnh Võ Quyết bị đẩy bay ra năm thước, đồng thời Lâm Chấn Anh cũng bật ra năm thước theo hướng ngược lại.
” GÀO…” một tiếng gầm phát ra, khi mà cả Trịnh Võ Quyết và Lâm Chấn Anh chân còn chưa chạm đất thì từ vị trí họ mới đứng, một đôi tay cương thi mọc lên vồ hụt bọn họ. Rồi một con cương thi to lớn vươn mình ra khỏi mặt đất đứng lừng lững nhìn thẳng vào Lâm Chấn Anh. Đạo sĩ lúc này bị tách ra khỏi Trịnh Võ Quyết.
– ” á… ông chủ ơi, cứu tôi với…”
Tên phu xe lúc này cũng đã chạy lại chỗ Trịnh Võ Quyết, hai chủ tớ ôm nhau, và cương thi vẫn đuổi theo sau. Lâm Chấn Anh rút mộc kiếm, tay cầm đạo bùa, dùng khinh công đi chuyển vòng cung để tấn công cương thi đó. Thế nhưng chưa kịp tiếp cận thì cương thi to lớn đã lao tới vung một đấm xuống.
” Đùng…” Một đấm của cương thi. Lâm Chấn Anh đưa mộc kiếm trừ tà ra đỡ . Nắm đấm và mộc kiếm chạm nhau gây ra một vụ nổ lớn, nắm tay cương thi chạm vào mộc kiếm bị đốt cháy. Cương thi đó phất tay một cái, ngọn lửa trừ tà tắt ngúm. Lâm Chấn Anh nhăn nhó càng nhăn nhó hơn , lẩm bẩm.
– ” cương thi cấp độ võ thượng. Xem ra gặp phải thứ dữ thật rồi “
Cương thi cấp độ võ thượng là cương thi của người lúc sống đạt tu vi đến võ thượng. Dùng xác của một người võ thượng làm cương thi, quả thật là chơi mạnh tay. Lâm Chấn Anh thủ thế quan sát, nhìn về phía chủ tớ họ Trịnh. Cương thi truy đuổi họ là cương thi bình thường, loại thấp nhất. Phu xe lúc này áp sát Trịnh Võ Quyết, hai chủ tớ run rẩy. Quyết núp sau lưng phu xe, mà phu xe rút cây đoản đao dài một thước của mình ra chỉ về phía cương thi, run rẩy.
– ” a.a..a… ngươi đứng yên đấy, còn bước tới là ta đâm thật đó…”
Lâm Chấn Anh cảm thấy muốn cắn lưỡi tự vẫn cho rồi. Có thể cầm dao nói những lời đe đọa với một xác chết sao? Tên phu xe có vẻ ngáo quá ngáo . Ông ta hét lên.
– ” đoản đao của ngươi không làm gì được nó đâu, đừng manh động. Có vẻ như nó không tấn công ngươi, vậy hai ngươi cứ đứng yên đó đi “
Chủ tớ họ Trịnh giật mình nhận ra là cương thi này không tấn công bọn chúng, có vẻ như chỉ giữ bọn chúng ở lại đây mà thôi. Lâm Chấn Anh như đã nhận ra rằng con cương thi ấy chỉ để canh chừng chủ tớ họ Trịnh, cái này chính là bắt bọn họ làm con tin ngăn cản hắn chạy trốn đây mà.
Mồ hôi trán rớt xuống, đạo sĩ lần đầu tiên trong đời gặp tình cảnh nguy hiểm thế này. Trước mắt là một cương thi cấp võ thượng. Lâm Chấn Anh cũng là võ thượng, không phải là không thắng được, chỉ là kẻ đứng đằng sau điều khiển cương thi này chắc chắn phải cấp võ sư trở lên . Vừa đối phó với kẻ địch mạnh hơn mình ngay trong sào huyệt của kẻ đó, lại vừa có gánh nặng con tin cần giải cứu. Quả thật là nhiệm vụ bất khả thi.