Chương 231 Vậy ngươi cẩn thận!
Kinh Vô Ưu với Ngao Công gào lên, nhào đến.
Một cảm xúc sợ hãi bóp nghẹn lấy trái tim bọn chúng, khiến những người này chỉ có một suy nghĩ là…
Giết!
Giết chết Bắc Vương Đại Hạ!
Tên yêu nghiệt này khác với những người bình thường, không ngờ ngay trong trận chiến cũng có thể hoàn thành việc thăng cấp cho động.
Bây giờ, họ mà để cho Sở Ninh một chút thời gian nào nữa thì sẽ kéo đến thêm một phần nguy hiểm cho họ.
Lúc này, chúng chẳng quan tâm đến thân phận hay mặt mũi gì nữa. Bởi vì, nó không quan trọng bằng mạng sống.
Ánh mắt của Sở Ninh tối lại và lạnh lùng, hắn sử dụng Bác Long Thuật chặn Ngao Công, rồi xông thẳng đến chỗ Kinh VÔ Ưu.
Hai Đại Thiên Tuyệt bắt tay có sức mạnh quá ghê gớm, nên hắn phải đánh bại từng tên một!
“Loại tuyệt học này thật lãng phí khi ở trong tay của ngươi”.
Sở Ninh không chần chừ, cơ thể kết hợp với động phát ra tiếng rung thình thịch.
Sức mạnh động mở lớn ra giao vào nhau sáu lần, ầm ầm đánh chưởng ra đấu chưởng với Kinh Vô Ưu.
Tiếng xương nứt răng rắc vang lên.
Khuôn mặt của Kinh Vô Ưu nhăn nhúm lại vì đau đớn, không ngờ hắn có thể bẻ gãy tay ông ta ngay trong trận chiến.
Động Cộng Minh chưởng là một tuyệt học tu luyện bằng rất nhiều động.
Tuy Sở Ninh không giỏi bằng ông ta.
Nhưng ưu thế của Sở Ninh quá lớn, lực sóng giao nhau sáu lần vô cùng mạng khiến hắn bị thương nặng ngay tại chỗ.
Cơ thể Sở Ninh lắc lư hiện ra ảo ảnh rồi lại lao thẳng đến.
Đông Thắng Hoàng Triều tuyệt học, Bác Long Thuật!
Thế tấn công mạnh mẽ như mưa rền gió dữ trút toàn bộ xuống Kinh Vô Ưu, đánh đến da và hai động trên cơ thể của ông ta nứt ra rồi vỡ nát bốc lên đầy bụi đất mù mịt như một tảng đá lớn bị nổ nát rồi rơi xuống ở nơi xa.
Sở Ninh rút thế lại, quần áo của hắn bay phần phật trong gió, số lượng tạo hóa loại trong cơ thể hắn cũng tăng vọt đến ba trăm hai mươi viên.
Trong lúc gió lốc gào thét, thế mà màu vàng rám nắng như khói nhẹ nhàng bao phủ lấy Sở Ninh.
“Giờ thì đến lượt ông”.
Sở Ninh xoay người, vừa bước chân đến Ngao Công lập tức cứng người.
“Sao lại rút tay về rồi?”
Trước mắt bao người, màu vàng ráng nắng di chuyển theo từng bước chân của Sở Ninh, tạo ra âm thanh rất to lớn.
Ngao Công vẫn im lặng với gương mặt u ám khó dò.
Ông ta lại nhìn khắp nơi, âm thầm than khổ.
Mấy tu giả của Đại quốc đuổi theo Bắc Vương Đại Hạ đến đây nhiều đến mức nào chứ.
Tính mỗi Võ Đại quân thôi đã hơn trăm vạn người rồi, mà trong đó tụ họp Siêu Phàm với Động cũng rất nhiều.
Nhưng mà…
Tu giả chư quốc vài phút trước còn thúc ngựa gào rống giờ đã im lặng rồi.
Ngược lại, Nhân Đồ, Tử Yến Lăng, Dương Diệp dẫn đầu Bách Tuế quân đang đẩy mạnh về phía ông ta.
“Bắc Vương Đại Hạ không hổ là người kiêu ngạo nhất thiên hạ!”
Ngao Công hít sâu một hơi, từ từ nói: “Lão hủ còn có một loại tuyệt học muốn xin ý kiến của Bắc Vương!”
“Cầu mà không được”. Sở Ninh dừng chân mỉm cười, đồng tử của hắn ánh lên ánh sáng bạc.
Hắn vô cùng hứng thú với tuyệt học của hùng chủ trên Thiên Tuyệt Bảng.
“Vậy ngươi cẩn thận!”