Chương 208 Một khi khai chiến.
Vân Hiên võ chủ tung hoành nhiều năm, bắt tay với Vũ Lạc và Mộc Việt vũ triều, dẫn theo đại quân tới gần Ngọc Môn Quan.
Đáng lẽ Sở Ninh cũng nên dẫn tới mấy chục vạn quân Bắc Vương.
Kết quả đằng sau Sở Ninh chỉ có mấy ngàn người.
Này rốt cuộc là không coi ba đại quốc kia ra gì hay quá tự tin?
Chiến tranh cấp bậc này sẽ có lính là Siêu Phàm, cường giả Động là chủ soái.
Chỉ cần một Siêu Phàm vào thành được thì sẽ tạo ra vô số thảm án, nào có thể lơ là.
“Tề Vương, trong ngàn người kia, đa phần đều là Siêu phàm, giáp trụ đều là linh binh…”. Một tướng lĩnh tiến lên, âm thanh run rẩy.
“Siêu, Siêu Phàm?”
Tề Vương ngẩn ngơ.
Đại Hạ của họ có quân đội Siêu Phàm từ bao giờ?
Ngay lúc đó, Sở Ninh cũng cất bước đi lên tường thành Ngọc Môn Quan.
Dưới ánh mặt trời nóng bức, hai ngàn người dàn trận ở trước mặt.
Quần áo của họ khác nhau, biểu cảm uy nghiêm, đó là khí thế mà người ngồi trên cao lâu năm hun đúc được, một người có thể so với cả một đại quân.
“Vân Hiên, Vũ Lạc, Mộc Việt mà chỉ lấy ra được hai ngàn Siêu phàm?”,
Muốn bồi dưỡng ra đại quân Siêu Phàm thì quá khó.
Thảo nào bốn hoàng triều lớn lại có địa vị vững chắc như vậy.
Siêu phàm Cực Cảnh từng ra tay với Tần Hoa Ngữ ở bí cảnh Hoá Long, tất cả đều bị hắn giết.
Sở Ninh lại nhìn về phía trời cao.
Nơi đó có 65 bóng người đứng trong không trung, huyết khí bàng bạc, vượt xa Siêu Phàm.
“Bắc Vương, tốc độ của ngươi nhanh đấy, chúng ta vừa tới là ngươi cũng đến nơi!”
Một ông già đầu trọc quát lên như sấm: “Trước đó ngươi giết thiên kiêu triều ta, còn diệt 31 Động của triều ta, thù này không báo, hận ta khó tiêu!”
“Ngươi muốn báo thù thì trận này ra đánh đi!”, Sở Ninh đạm bạc nói.
Ông già đầu trọc là Vân Hiên võ chủ, cũng có tên trong bảng Thiên Tuyết, hạng cao hơn Lôi Minh, nếu không Lôi Minh cũng chẳng thể thành người dự bị.
Còn hai cường quốc Vũ Lạc và Mộc Việt, căn cơ thực lực tương đương Vân Hiên.
“Ha ha!”
“Bắc Vương, chúng ta biết ngươi có thiên phú cực cao nhưng ngươi còn chưa mạnh tới mức có thể mình đánh với ta đâu!”
Vân Hiên võ chủ cười dữ tợn: “Sau Ngọc Môn Quan này sẽ là trăm triệu lê dân Đại Hạ, một khi khai chiến, ngươi cứu được hết sao?”
Sở Ninh có thể giết Lôi Minh, ông ta dám tới thì cũng có tự tin vào bản thân.
Chỉ cần chiến tranh bùng nổ trên lãnh thổ Đại Hạ thì có thể quấy nhiễu tâm cảnh của Sở Ninh.
Đến lúc đó.
65 vị Động bao vậy, lo gì không bắt được Sở Ninh.
Không còn cách nào khác!
Đại Hạ Bắc Vương quật khởi quá nhanh, hơn nữa còn đi con đường vô địch, ngay cả Đông Thắng hoàng triều cũng không thể ngồi yên.
Việc Đông Thắng mời Bắc Vương tham gia luận đạo Trúc Trì thì ai cũng đã đoán được.
Còn họ không dám để Bắc Vương trưởng thành, sợ là sẽ tạo thành hoạ lớn, bước vào vết xe đổ của Bạch Lộc vũ triều.
Cho nên khi ba đại quốc kết minh thì đã thống nhất quân đội, dùng tốc độ nhanh nhất đánh vào Ngọc Môn Quan, sợ sẽ chậm trễ thời gian.
“Hoá ra là muốn chèn ép cường giả Đại Hạ!”, Sở Ninh suy tư rồi cũng hiểu ra.
Một khi khai chiến.
Các cường giả Động này sẽ kiềm chế hắn, rồi cho Siêu Phàm làm tấn công chính.
Chỉ cần phá vỡ Ngọc Môn Quan, hai ngàn Siêu Phàm phân tán, mỗi kẻ đều như một viên bom nguyên tử, có thể nhuộm máu khắp Đại Hạ.
Hắn là Bắc Vương, tay khiêng Đại Hạ, vai gánh quốc vận.