Chương 207 “Không cần đa lễ!”
Họ mặc giáp bạc, áo choàng tung bay, ánh mắt lạnh lẽo, hông đeo loan đao, khí thế toả ra vô cùng uy nghiêm.
Giáp bạc là do linh khí sư cấp 1 của Đại Hạ dùng hết công sức để rèn ra nhanh chóng, phát ra linh tính yếu ớt.
Chỗ ngực giáp có khắc chữ “Bắc”
Trong Đại Hạ vũ triều, chữ này tượng trưng cho vinh quang.
Nhưng quần áo của họ lại cho thấy những người này không phải quân Bắc Vương bình thường.
“Ta bảo ngươi thao luyện quân Bách Tuế, đây là kết quả của ngươi?”, Sở Ninh liếc nhìn các chiến sĩ đeo đao, rất muốn đạp Hạng Bàng một cái.
“Ha ha, đây là do họ chọn mà!”
“Trong các binh khí, họ chỉ chọn đao, như thế mới không phụ danh tiếng Bắc Vương!”
Hạng Bàng đắc ý: “Huống chi, không phải ngươi tìm được một quyển tuyệt học Quy Nhất đao quyết trong nhẫn càn khôn của Đông Thắng thái tử à?”
Quy Nhất Đao Quyết có nghĩa là trăm sống đổ về một biển.
Yêu cầu tu luyện không cao.
Mỗi một tu giả thi triển, dùng đao là “mũi nhọn”, uy lực đều như nhau.
Nhưng nếu “mũi nhọn” đủ nhiều, tạo thành cả ‘biển mũi nhọn’, ánh đáo bàng bạc có thể dùng số lượng đè ép địch.
“Tốt nhất nên vậy!”
Sở Ninh nói: “Không thì ta sẽ trục xuất ngươi khỏi Đại Hạ!”
“Bắc Vương huynh đệ à!”
“Ta cực khổ thao luyện lính cho ngươi, ngươi không thưởng cho ta được cái tước vị thì thôi, còn muốn đuổi ta đi sao?”, Hạng Bàng rên rỉ.
Sở Ninh làm lơ hắn ta, khoanh tay đứng quan sát.
Mười con vân thuyền này đều là linh khí phi hành cấp 1, chiến lợi phẩm hắn có được khi giết Động của Vân Hiên vũ triều, ngày bay ngàn dặm cũng không khó khăn gì.
Lần này, hắn muốn tới Ngọc Môn Quan phía nam Đại Hạ.
“Đại Kim lột xác thì dị chủng Động, tính cách càng thêm hoang dã, cũng không biết đã đi đâu rồi!”, Hạng Bàng chán ngắt nhìn xung quanh.
Khi Sở Ninh nhìn sang, Hạng Bàng lại rùng mình.
Hắn ta nhớ là Sở Ninh từng dùng ánh mắt này nhìn Vạn Kỷ Ương.
Không chờ Hạng Bàng lên tiếng, Sở Ninh dời ánh nhìn.
“Tên này quả nhiên không đơn giản…”, Sở Ninh tỏ vẻ kỳ quái.
Huyết thống thần linh của Hạng Bàng tăng mạnh làm cho Lục Chuyển Tạo Hoá Công của hắn có cảm ứng mỏng manh.
Mọi thay đổi của đối phương, con mắt phá vọng của hắn cũng không thể nhìn thấu.
“Chẳng lẽ Hạng Bàng là dị huyết giả trong truyền thuyết?”
“Xem ra phải tìm thời cơ hỏi Hoa Ngữ một chút!”, Sở Ninh kích động trong lòng.
Linh khí phi hành di chuyển thì rất nhanh chóng.
Qua ba ngày.
Mọi người thấy một quan ải lớn đứng sừng sững.
Đây là Ngọc Môn Quan, cảnh vật tươi đẹp, có núi, ao hồ đẹp đẽ, từng lệ thuộc vào Đại Tề vũ triều.
Trong Ngọc Môn Quan đã có đám đông đang chờ.
Dẫn đầu là một đỉnh tuyệt Siêu Phàm, đây là võ chủ Đại Tề ngày xưa, mà nay đã là thần của Đại Hạ, bị giáng thành Tề Vương, đóng giữ ở biên cảnh.
“Bái kiến Bắc Vương bệ hạ!”
Nhìn thấy Sở Ninh trên vân thuyền, Tề Vương vội dẫn các tướng lĩnh tiến lên đón.
“Không cần đa lễ!”
Sở Ninh nhảy xuống vân thuyền, lại thấy Tề Vương cứng đờ ở đó.
“Sao, sợ ta không kiềm được tay à?”, Sở Ninh cười khẽ.
“Bắc Vương đại nhân…”
Tề Vương há miệng thở dốc, chỉ có thể cười khổ.
Bắc Vương này không biết tình hình chiến đấu sao?