Chương 110: Anh trai bị coi thường
Kahan quay trở lại bên cạnh hắn sau khi Saul tiến lên giải quyết con ma thú thực vật, chỉ mới sau đó không bao lâu, có vài con ma thú khác xuất hiện như thể nó bị kêu gọi mà đến. May mắn là Khan đã kêu Kelcey và Lai tỉnh dậy thành công, cũng giống với phương thức mà hắn đã thực hành trên người Saul như vừa rồi. Phải nói là ánh mắt của Kelcey lúc tỉnh dậy ngơ ngác vô cùng, bộ dáng ôm má bị đánh cho đỏ bừng trông rất đắt giá; còn Lai thì mếu máo mặt mày nhưng không dám làm gì cả. Vì người ra tay là hắn mà.
Sau đó có Kelcey và Lai giúp đỡ nên tốc độ gọi quân đoàn tỉnh dậy cũng nhanh chóng hơn. Khi cả quân đoàn tập hợp, có thể dễ dàng nhận ra họ có một điểm chung là má trái má phải đều đỏ bừng, hiện rõ dấu bàn tay in hằn.
Một đoàn đội tách ra đi xử lý đám ma thú vừa xuất hiện, còn lại ở trong thế phòng thủ, nôm na là bảo vệ Khan. Dù sao thì số lượng ma thú xuất hiện cũng không nhiều, nên việc tách đội cũng rất hợp lý.
Khan để ý phía bên Saul đang chiến đấu với cây hoa ăn thịt, lúc này, cây hoa ăn thịt bị chặt đứt mất vài cành nhánh, mớ dây leo hổ lốn nằm rải rác xơ xác dưới đất. Còn cây hoa thì vẫn đang chật vật chống đỡ dưới thế tấn công ồ ạt của Saul. Dường như nó liên tục liên tục tỏa ra mùi hương gì đó rất nồng, Khan cũng ngửi được nhưng nó không còn gây ảnh hưởng với hắn như ban đầu nữa. Cả quân đoàn cũng không có ý định rơi vào một cái bẫy hai lần nên từ lúc tỉnh dậy đã tự uống thuốc giải vạn năng sơ cấp, có thể chống lại thôi miên, thuốc mê và thuốc độc nhẹ.
Hắn chưa thấy Saul uống cái gì cả, vậy mà cậu ta vẫn không hề gì xáp lá cà với cây hoa ăn thịt hung hăng. Đúng là nhân vật chính có khác mà.
Sau một lúc, cây hoa ăn thịt cuối cùng cũng đổ gục dưới nhát chém quyết định của Saul. Cây hoa bung hết cánh, thân bị xẻ ngang làm hai, bại trận chết thảm.
Saul cũng không khá hơn là bao, cả người bị vấy máu, hoặc gọi là dịch thể, của cây hoa nên trông khá chật vật. Khi Saul tiến lại chỗ hắn, rồi đứng im ru ngay trước mặt, cả người tắm trong thứ chất lỏng màu xanh lục nhìn có phần ghê người. Sắc lam trong đồng tử lạnh lùng săm soi hắn đăm đăm không chớp, như thể muốn lột cả tầng da của hắn ra bằng mắt nhìn.
“Cậu sao vậy?” Khan quơ tay trước mặt Saul. “Không bị thương ở chỗ nào chứ?”
“Không.” Saul quay người đi, chẳng để ý tới hắn nữa.
Lại nhõng nhẽo gì nữa đây? Khan chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ trong lúc trúng thôi miên gặp ảo giác, nhân vật chính đã nhìn thấy gì khiến tâm tình của cậu ta không tốt?
Mong là đừng liên quan gì tới hắn.
Đám ma thú sau khi được xử lý xong, quân đoàn lần nữa tập hợp lại. Không có người chết nhưng có người bị thương. Trong quân đoàn không có pháp sư trị liệu, thủy dược phục hồi đều đã đem đi hết từ kho tài sản của hắn rồi, nhưng số lượng có hạn, buộc phải sử dụng tiết kiệm nếu còn muốn tiến sâu vào bên trong.
Khan ra lệnh cho người bị thương nặng được sử dụng thủy dược phục hồi, người bị thương nhẹ thì sơ cứu như bình thường.
“Chúng ta không thể ngồi nghỉ lại thêm nữa, phải tiến sâu vào bên trong đánh nhanh thắng nhanh.” Saul nói thẳng khi Khan có ý định họp bàn.
Cả hai đang đứng không quá xa chỗ quân đoàn tập trung. Chỉ huy đoàn trưởng cũng đang đi lại phía này kèm theo một người nữa. Bên cạnh còn có Kelcey.
“Ma thú càng ở sâu bên trong càng lợi hại, đánh nhanh thắng nhanh cũng được nhưng phải có cái gì đó đảm bảo khả năng thắng nữa. Nếu không thì chẳng khác gì đánh nhanh thua lẹ.” Khan hiểu ý Saul nhưng tình hình hiện tại không quá tốt cho bên mình. Cây hoa ăn thịt là yếu tố bất ngờ khiến cả quân đoàn bị lao đao. Sức bền của gần một nửa cũng giảm đi đáng kể sau khi bị trúng chiêu thôi miên gây ảo giác.
“Anh giao lại Kahan cho tôi, một mình tôi đi dẹp ma thú.”
Khan ngẩng đầu nhìn Saul, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cậu ta là biết cậu ta đã có suy nghĩ này từ sớm, giờ chỉ là lựa thời cơ đúng lúc đề nghị với hắn thôi.
“Ta không đồng ý.” Khan nói thẳng.
“Kahan không đồng ý!”
Kahan xuất hiện từ cổ Khan, khè với Saul một cái rồi rụt đầu lại trốn đi khi Chỉ huy đoàn trưởng tới đây.
“Đây là Myla thưa ngài, cô ấy là pháp sư hỗ trợ sơ cấp. Trong quân đoàn chinh phạt lần này chỉ có hai pháp sư hỗ trợ, cô ấy là người giỏi nhất.”
Hai pháp sư là quá ít. Tuy nói là người giỏi nhất nhưng có thể hiểu là giỏi hơn người kia thôi nhỉ? Hơn nữa chỉ mới là sơ cấp. Hắn nghe rõ cả tiếng Kahan chê bai ở trong đầu đây này.
“Thật vinh dự cho tôi khi được diện kiến ngài Bá tước đáng kính!”
Myla là một cô gái tóc ngắn, mặt có tàn nhang, không có gì nổi bật. Trên người bận áo thụng đặc trưng của pháp sư, nó vô cùng sạch sẽ không chút vết dơ nào, khác với vẻ ngoài trầy trật của các binh sĩ. Trên má cô ta cũng không thấy dấu bàn tay đỏ ửng nào, có vẻ là đã tự chữa trị cho mình. Trông cô ta khó chịu thấy rõ, mặc cho hắn là chủ nhân của cô ta và hoàn toàn có quyền sai khiến, đưa ra mệnh lệnh buộc cô ta phải tuân theo.
Khan không quan tâm thái độ của Myla, mặc cho Lai nhạy cảm phát hiện có người đang khinh thường chủ nhân của mình. Gã gầm gừ trong cổ họng, chực chờ muốn xông lên cắn người nhưng phải kiềm chế lại. Khan phẩy tay ra hiệu cho Lai ngoan ngoãn, hắn lên tiếng nói thẳng vào vấn đề:
“Cô sẽ hỗ trợ những gì khi các binh lính của ta xông trận?” Khan không tỏ rõ thái độ cũng như biểu cảm, kể cả giọng điệu hỏi han Myla cũng có vẻ thờ ơ quá mức.
Myla hơi chau mày, nhưng cơ mặt của cô rất nhanh giãn ra để không ai phát hiện thái độ thất kính của mình bấy giờ.
“Tôi có thể bổ trợ trạng thái sung sức diện rộng, nhưng loại ma thuật này tôi chỉ có thể dùng hai lần một ngày. Tôi cũng có thể tạo khiên cho cá nhân, tối đa là năm người, khiên chắn có thể giảm sốc và hạn chế những đòn thương tổn ở bên trong.”
Tuy rằng kiếp trước Khan không chơi điện tử, nhưng hắn cũng biết được một chút da lông. Cứ mường tượng mớ thông tin của cô ta vừa nói cho hắn biết thành cơ chế của trò chơi điện tử ở kiếp trước thì có vẻ dễ hiểu hơn.
“Chỉ thế thôi?” Khan hỏi, không hề có ý gì khác.
Nhưng lọt vào tai Myla thì cô lại nghe ra hàm ý khinh thường. Myla sa sầm mặt mày, tự tôn của một pháp sư không cho phép cô chịu đựng sự sỉ nhục này, nhưng vì Khan là quý tộc, còn là ông chủ của mình nên Myla phải cắn răng nhẫn nhịn.
Myla hít một hơi sâu, gằn giọng trả lời. “Vâng chỉ có thế thôi, làm ngài thất vọng rồi.”
Khan xoa cằm, ngay từ đầu hắn cũng nhận ra cô gái tên Myla này không hề thích mình, giờ thì cô ta triệt để thấy ngứa mắt hắn luôn. Hắn cũng không chấp nhặt gì với thái độ vô phép này của cô ta. Chắc là trong mắt hắn, chỉ thấy Myla như một đứa con nít đang giận lẫy.
“Thần chú của hai loại phép kia là gì? Cách sử dụng nữa. Ta muốn cô chỉ cho ta cách thực hành.” Khan nở nụ cười thân thiện, mở miệng nói một câu gây sốc với nữ pháp sư và Chỉ huy đoàn trưởng.
Kelcey không tỏ thái độ, chỉ lên tiếng thắc mắc. “Ngài tính học ma thuật bây giờ luôn à? Ở đây? Ngay lúc này?”
Khan nhún vai. “Thời gian gấp quá mà.”
Kelcey quay ra nói với Saul với vẻ mặt ngỡ ngàng. “Cậu cứ để mặc mọi chuyện xảy ra như vậy?”
“Không. Tôi sẽ đánh ngất anh ta cho cậu xách về lâu đài.” Saul lạnh lùng đáp.
“Tên xấc xược. Ta cắn gãy cổ ngươi bây giờ!!!” Lai gào lên tức tối. Nhưng phải thừa nhận là gã có phần nào đồng ý với Saul. Gã không biết tại sao mọi người lại có vẻ ngăn cản chủ nhân học ma thuật, nhưng theo thái độ lo lắng của họ thì có lẽ nó không tốt với chủ nhân? Cơ mà nếu là đều chủ nhân muốn làm thì gã cũng không thể ngăn cản.
Lai lập tức rơi vào bối rối. Mồm miệng vừa rồi chửi mắng Saul nhiệt tình đơn thuần chỉ là một thói quen dường như đã hình thành bản năng,
Mặt mày Kelcey đơ hẳn ra. Anh ta không ngờ Saul lại thẳng thắn đến thế, đã vậy còn cả gan oang oang nói trước mặt đương sự. Chẳng phải những chuyện như đánh úp ai đó thì nên hành động bí mật sao?
“Bá tước? Ngài đang nói cái gì vậy?” Chỉ huy đoàn trưởng cũng vô cùng bất ngờ khi hiểu đầu đuôi sự việc.
“Ta dẫn đầu quân đoàn đâu phải để đứng chơi. Nếu mọi người lo bảo vệ ta thì đi chinh phạt cái quái gì nữa? Trước mắt thì ta chưa học được phép tấn công vì khả năng kiểm soát ma lực của ta chỉ mới ở mức căn bản. Nhưng để hỗ trợ thì được.”
Thật ra hắn cũng có thể học ma thuật tấn công rồi. Thậm chí là bất kỳ loại ma thuật nào mà hắn thích. Kahan đã nói với hắn như thế. Nhưng để nhuần nhuyễn các loại kỹ năng tấn công ma thuật thì cần phải có thời gian làm quen và tập luyện. Mà hắn thì đang thiếu thời gian.
Vậy chỉ còn cách học loại phép hỗ trợ, dễ kiểm soát hơn, có thất bại cũng không sao, không gây hại. Kahan sẽ hỗ trợ hắn giảm thiểu mọi nguy cơ.
“Anh chỉ cần đứng yên một chỗ là được.” Saul cảnh cáo. “Đừng có thốt ra mấy lời ngu ngốc đó nữa. Cho dù là thiên tài cũng không thể học phép thuật chủ trong giây lát.”
“Saul à, ta không hề đơn độc.” Khan ẩn ý nói.
Saul còn tính nói thêm gì đó, nhưng khi thấy điệu cười như đang nói hãy tin ở ta của Khan, cổ họng của cậu thoáng chốc bị nghẹn. Dù sao thì, có nói cũng chưa chắc gì hắn ta sẽ nghe.
“Khoan, khoan đã… Ý của ngài… bây giờ ngài muốn học ma thuật và tôi dạy cho ngài sao, Bá tước?” Myla hoảng hốt thốt lên, không ngờ sẽ nghe được những lời không tưởng thế này.
“Phải.” Khan ngước mặt lên nhìn trời, nhanh chóng nói. “Thời gian cũng không còn nhiều. Tiến hành luôn thôi.”
“Khoan chờ đã… Chẳng phải ngài không có… Ý tôi là…”
“Ta là kẻ vô năng, phải rồi. Nhưng hiện tại thì không.” Khan như có ẩn ý chạm lên lọn tóc trắng ở phần mái bên phải.
Bí mật của nàng Kelley. Vở kịch tình yêu bi thương rầm rộ trong thời gian gần đây. Nghe đồn là được viết dựa trên câu chuyện có thật của lãnh chúa vùng Berkley sau chuyến du hành.
Hiển nhiên, Myla cũng nghe đến tin đồn này rồi, cũng đã đi xem qua vở kịch với bạn bè mình. Nhưng cô không hề tin đây là chuyện có thật. Chẳng lẽ… nhờ nàng Kelley bí ẩn đó mà ngài Khan thật sự thoát khỏi lốt vô năng sao?
Không, không đâu. Hẳn là ngài ta dùng đến thủy dược nào đó để cải tổ lại thể chất đây mà. Chắc là liên quan tới ma thuật hắc ám của bọn phù thủy!
Nhưng… nếu đã thế thì sao hắn lại nhờ đến một pháp sư như nàng để dạy ma thuật? Cách tu dưỡng của pháp sư và phù thủy khác nhau, phù thủy sẽ để toàn bộ dòng chảy ma lực trong cơ thể trở thành loại Tối. Có thể gọi một cách quen thuộc là ma lực đen. Vì thế một số loại phép của pháp sư không hề tương thích với phù thủy và ngược lại.
Myla siết chặt cây trượng ma pháp của mình. “Ng-ngài không có trượng ma pháp.”
Sao lại nói chuyện giống Elijah rồi? Bỗng dưng nhớ đến cậu ta, Khan có chút trầm mặc. Không phải bây giờ. Hắn đã suy tư đủ rồi.
“Ta biết cô có nhiều khúc mắt nhưng ta không có nghĩa vụ phải giải thích cho cô. Bây giờ cô chỉ có việc dạy cho ta thôi.” Khan nheo mắt, thờ ơ hỏi lại. “Hay là có lý do nào đó gây khó dễ cho cô sao?”
Cô vừa dợm biện hộ cho bản thân một lý do nào đó để khước từ yêu cầu quá đáng này, nhưng ý định lừa dối bị dập tắt như lửa gặp phải nước khi cô nhìn vào mắt của ngài lãnh chúa.
“Không có thưa ngài.” Myla tự hốt hoảng khi bản thân lại nói ra lời trái mong muốn. Cô muốn nói dối cơ mà, sao là thành thật thừa nhận như trẻ ngoan thế này?
Khan mỉm cười hài lòng. Con mắt trắng như tỏa rạng dưới những tia nắng xiên qua tán lá cây của khu rừng.
Myla vẫn nghĩ do bản thân lỡ lời. Nhưng cô không có phép quay ngược thời gian, thế nên cô đành phải chỉ dạy cho ngài lãnh chúa, dù cô không hề tình nguyện làm điều này.
Và rồi, lần đầu tiên trong cuộc đời của Myla, một pháp sư sơ cấp bình thường, gặp phải cú sốc khủng khiếp đến mức đến cuối đời cô vẫn không thể nào quên được.
“Chà, không dễ như ta nghĩ. Nhưng mà… cũng thành công rồi nhỉ?”
Myla sững sờ nhìn Khan hoàn thiện ma thuật tạo khiên chắn mà cô vừa mới hướng dẫn có ba lần.
Kỹ năng này cô phải học mất ba tuần, mà ngài ta đã làm được trong ba lần!
Lại còn chẳng cần dùng đến trượng ma thuật?
Myla sốc đến mất không nói nên lời trong phút chốc.
Trên người Khan bấy giờ đang được bao bọc trong lớp ánh sáng mờ ảo có phản chiếu hình ảnh của một tấm khiên trong suốt. Tấm khiên có diện tích nhỏ tầm khoảng một bàn tay và quay vòng quanh người hắn như vệ tinh nhỏ.
Khan quan sát thành quả ma thuật mình vừa hoàn thiện bằng ánh mắt tò mò, khi hắn cử động tay muốn đưa lên chạm vào tấm khiên trong suốt nhỏ nhắn đó thì nó biến mất.
Nhưng hắn vẫn cảm nhận được ma lực dao động xung quanh, không phải kỹ năng của hắn biến mất mà là nó vẫn đang hoạt động ngầm xung quanh hắn, chỉ là không hiện diện.
Khan buông tay, hắn nhìn Myla đang đờ đẫn, và Chỉ huy đoàn trưởng cũng đang chịu đả kích. Hắn không biết nên giải thích thế nào cho đúng. Rằng, trong người hắn có Linh Hồn Sơ Khai là Rắn Vua Kahan nên việc điều khiển dòng chảy ma lực chỉ là chuyện muỗi? Chậc, vẫn không nên giải thích gì cả. Cứ để hắn bị hiểu lầm là thiên tài có khi còn dễ chịu hơn.
Thật ra hắn cũng không có ý định để bản thân mình nổi bật. Khi Myla dạy hắn thần chú và cách niệm phép, hắn cũng đã nhìn ra cô ta không hề có ý định sẽ hướng dẫn hắn nghiêm túc.
May sao hắn còn có Kahan. Tuy nó không am hiểu về thần chú nhưng nó có khả năng kiểm soát dòng chảy ma lực bên trong hắn, khiến cho thần chú và ma lực đồng điệu như một vũ công tài ba, nhảy múa từng nhịp theo bản nhạc một cách hoàn hảo.
Hắn gần như thành công trong lần đầu tiên thử. Song hắn muốn bản thân phải thành thạo và hiểu biết rõ về thứ mình đang học. Nên hắn thử và thử, đến khi nắm rõ.
“Hai anh em các người đúng là quái vật.” Kelcey thở hắt ra một hơi, buông ra lời cảm thán để thức tỉnh Chỉ huy đoàn trưởng và Myla vẫn chưa thoát khỏi cú sốc.
Saul không có vẻ gì kinh ngạc, thậm chí cậu là người bình thản nhất. Như thể đang chứng kiến điều hiển nhiên phải là thế.
“Sao… sao có thể…” Myla cuối cùng cũng nói thành lời, nhưng cô vẫn không thể nào chấp nhận được hiện thực.
“Thấy chưa!!! Thứ sâu bọ xấc xược dám xem thường chủ nhân! Ngươi thấy chủ nhân giỏi chưa!!!” Lai hoan hô, chạy lại chỗ Saul rồi múa máy xung quanh, rú lên phấn khích như thể mình mới là người sử dụng ma thuật.
“Câm miệng, ồn ào!” Saul đẩy bản mặt bất ngờ kề sát của Lai ra.
“Ngài… ngài quá đỉnh…!” Chỉ huy đoàn trưởng cứ nặn mãi không ra câu khen ngợi nào bá cháy, để thể hiện rõ cảm xúc ngưỡng mộ của bản thân mình lúc này. Chưa bao giờ gã cảm thấy văn vẻ kém cỏi của mình là khuyết điểm đáng ghét như hiện tại.
Khan đọc thầm câu thần chú, ngón tay trỏ chỉ về phía Saul cùng với ngón cái dựng lên. Một động tác kỳ quái. Có tia sáng lóe lên từ đầu ngón tay trỏ rồi bắn về phía Saul một vòng sáng màu trắng.
Nếu ở đây có người chuyển sinh giống như Khan chắc chắn sẽ nhận ra đây là động tác mô phỏng tư thế bắn súng chỉ với hai ngón tay.
Saul đứng im để vòng sáng đó rơi trúng người mình. Xung quanh cậu ta lập tức hiện ra tấm khiên nhỏ trong suốt, nó chạy quanh người cậu một vòng rồi lặng lẽ biến mất.
Cơ bắp vừa gồng lên của Saul theo bản năng chiến đấu lập tức thả lỏng, cậu ta cảm nhận được ma lực của Khan đang ở trên người mình.
“Đừng lo lắng em trai thân yêu à, người anh trai tài hoa tuyệt vời này sẽ bảo vệ em.” Khan vẫn giữ tư thế kỳ cục đó rồi tặng cho Saul một cái nháy mắt.
Saul nhịn lại cảm giác rùng mình muốn rút kiếm chém tên anh trai tài hoa tuyệt vời này một nhát. Cậu mở miệng, lời thốt ra lạnh lùng:
“Hai bên má của tôi vẫn còn đau đấy.”
Im lặng một lúc.
Khan vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói, quay ra nói với Myla còn trong trạng thái ngơ ngác.
“Được rồi, tỉnh táo lại ngay! Chúng ta phải mau chóng hoàn thành tiết học ma thuật cấp tốc này đi thôi. Thời gian không còn nhiều nữa đâu!”
Chọc ghẹo nhân vật chính khó khăn quá.
* * *
Chương sau phản diện lên sàn. Tui lười đặt tên cho cha nội này quá nên cứ gọi là Hắc tinh linh. Nhiều người cũng đoán Hắc tinh linh này là Hắc tinh linh mà Khan từng cứu, nhưng không đúng nha. Hai sự kiện cách nhau mới gần một tháng thôi.
Nhưng mà tên Hắc tinh linh Khan từng cứu và gã Hắc tinh linh sắp bị đưa lên thớt trong tập này thì có liên quan đến nhau thật.
Ai đoán được nguyên nhân liên quan không nè?