Chương 5: Mạnh Vũ Thần
Đêm đen như mực khu vực ngoại thành từng tiếng gió rít gào, màn đêm như một con sói dữ đang há miệng muốn nuốt trọn kẻ thù. Giữa biển cả mênh mông một chiếc du thuyền xa hoa, bên trong du thuyền người đàn ông chậm rãi cài lại chiếc cúc áo cuối cùng. Trác Tùng đứng bên cạnh im lặng chờ đợi không hề lên tiếng thúc dục. Bởi cho dù gì đi chăng nữa thì chỉ sợ đêm nay cả vùng biển này sẽ nhuộm đỏ máu tươi.
– Đi thôi, xem thử Liên Minh Tử Thần là cái dạng gì.
Mạnh Vũ Thần khoan thai đi ra khỏi phòng, Trác Tùng nghiêm cẩn đi theo phía sau. Tiếng sóng vỗ mạn thuyền, tiếng động cơ gầm rú, Mạnh Vũ Thần một thân tây trang màu đen bước lên mạn thuyền. Vừa bước lên thì hàng loạt họng súng đen ngòm chĩa thẳng về phía anh.
Một gã đàn ông trung niên đầu trọc từ trong đám người bước ra cất tiếng cười ha hả.
– Nhóc con hôm nay tao xem mày chạy thế nào. Muốn sống rời khỏi Hồng Kông này thì đưa thứ mày vừa lấy được cho tao, tao đảm bảo sẽ để mày an toàn rời đi, bằng không hôm nay mày sẽ tán thân ở chỗ này.
– Ông chắc chứ.
Mạnh Vũ Thần cười lạnh, ngay khi lấy được vật kia anh đã biết người đàn bà đó sẽ không để anh dễ dàng rời khỏi nơi này. Nhưng từ xưa đến nay Mạnh Vũ Thần anh chưa bao giờ làm chuyện gì mà không nắm chắc.
Mạnh Vũ Thần khẽ phất tay, từ phía sau đột ngột xuất hiện một đội quân trang bị bị vũ trang lập tức bao vây toàn bộ người của Liên Minh Tử Thần.
Người đàn ông trung niên kia bị một màn này dọa sợ.
– Tao nói cho mày biết chúng tao là người của Liên Minh Tử Thần, mày dám động đến chúng tao thì đừng hòng sống sót.
– Vậy à, vậy tôi cũng muốn xem nếu tôi mang đầu ông đến cho M10 thì anh ta sẽ đáp lễ tôi thế nào.
Người đàn ông trung niên nghe vậy càng sợ hơn ngay cả chân cũng sắp không đứng vững. Tuy ông ta gia nhập Liên Minh Tử Thần nhưng chỉ là một con kiến nhỏ trong đàn voi mà thôi. Bao nhiêu năm qua ông ta dựa vào cái danh này mà đi ngang đi dọc ở cái đất Hương Cảng này. Chỉ là ông ta không ngờ lần này lại đụng phải người không nên đụng, mà người đàn ông này còn quen biết cả M10 tổng lĩnh khu vực Châu Á của Liên Minh Tử Thần, giọng ông ta trở nên run rẩy
– Cậu… cậu là ai.
Trác Tùng đứng một bên nghe thấy câu này thì cười lạnh, đúng là một đám ngu ngốc, dám nhận đơn hàng giết cậu chủ bọn họ lại không tra rõ cậu chủ bọn họ là ai, đúng là tự mình tìm đường chết mà.
– Tôi là ai, ông còn chưa có tư cách biết.
Nói xong Mạnh Vũ Thần xoay người đi vào bên trong du thuyền, Nhìn thấy người đi rồi Trác Tùng hạ lệnh.
– Giải quyết cho sạch sẽ đừng làm bẩn du thuyền của cậu chủ, riêng ông ta để lại.
Trên boong tàu chỉ còn lại tiếng súng cùng tiếng thét hòa vào màn đêm.
Khoảnh khắc Mạnh Vũ Thần xoay người bàn tay anh khẽ siết chặt cả người run rẩy.
Đợi đến khi Trác Tùng trở lại đã thấy cậu chủ nhà mình nằm co ro dưới sàn ôm lấy trái tim đau đớn thống khổ.
Trác Tùng sợ hãi không thôi vội vàng chạy tới bên cạnh Mạnh Vũ Thần lấy một viên thuốc cạy miệng anh nhét vào.
– Cậu chủ, cậu không sao chứ.
Cảm giác đau đớn từ từ lan dần, ý thức của Mạnh Vũ Thần cũng trở nên rõ ràng hơn, anh cắn răng chịu đựng cơn đau thấu tim gan chật vật đứng lên. Trác Tùng vội vàng đỡ Mạnh Vũ Thần lên giường cẩn thận đắp chăn cho anh.
– Mang đầu của ông ta gửi tới Nam Phi cho M10.
Giọng Mạnh Vũ Thần có chút suy yếu nhưng lại khiến người ta rét lạnh.
– Vâng thưa cậu chủ, tôi sẽ lập tức đi làm ngay.
Mạnh Vũ Thần tựa lưng vào thành giường mệt mỏi nhắm mắt lại, xem ra Hương Cảng này không thể ở lâu được nữa.
– Trác Tùng, chuẩn bị một chút ngày mai trở về Việt Nam, để tránh có người không yên phận.
*Cũng trong lúc này tại Nam Phi xa xôi M10 đang ngồi trong căn cứ xử lý công việc thì một cấp dưới chạy vội vào.
– Đại Boss xảy ra chuyện rồi. Ella… mất tích rồi.
Rầm, M10 đứng phắt lên khiến cho chiếc bàn ngã xuống sàn nhà nện một tiếng thật mạnh.
– Chuẩn bị máy bay đến Thượng Hải, ngay lập tức.
Cả người M10 khẽ run, bước chân vội vã chạy ra ngoài, trực thăng cất cánh trời đất mịt mù bụi cát, cũng giống như tâm hắn lúc này.
– Tiểu Vũ, xin em, xin em đừng xảy ra chuyện gì.
*Thành phố Hồ Chí Minh- Việt Nam.
Mặc kệ ngoài kia đang bão giông cuồn cuộn bên này Hoàng Tư Vũ lại vô cùng nhàn nhã, cô ngủ đến tận 10 giờ, sau khi thức dậy thư thả ăn sáng, đến quá giờ trưa thì ra khỏi nhà, cô đi vào một cửa hàng quần áo không tính là lớn lắm, mua một bộ đồ mới. Dù sao cũng không thể ăn mặc quá nghèo túng mà đi gặp Trịnh Trí Minh được, sẽ doạ chết ông ấy.
Nói đến Trịnh Trí Minh, 5 năm trước cô có một nhiệm vụ ở Thái Lan, lúc đến Chiang Mai thì tình cờ gặp được ông ta đang bị một nhóm lính đánh thuê truy sát. Nhìn ký hiệu trên người bọn chúng cô liền biết là người của Liên Minh Tử Thần khu vực tam giác vàng. Hỏi ra mới biết là bị người trong gia tộc vì tranh giành tài sản mà bỏ tiền ra mua mạng của ông ta.
Nghĩ đến việc trước sau gì cô cũng sẽ trở lại Việt Nam, cho nên tiện tay cứu ông ta một mạng, giúp ông ta dẹp yên nội tộc. Không ngờ Trịnh Trí Minh cũng là người có bản lĩnh, làm việc quyết đoán, tập đoàn Thịnh Gia vực dậy rất nhanh. Hiện tại cô cần tiền, cũng cần chỗ chống lưng Trịnh Trí Minh là phương án tốt nhất.
Hoàng Tư Vũ cô xưa nay bất kể là làm việc gì cũng luôn tính trước đường lui cho mình, sai xót duy nhất mà cô bỏ qua cũng chỉ có lần đó, bởi vì đã quá tin tưởng vào M10. Nghĩ đến M10 cô có chút trầm ngâm.