Chương 112: Cách để thuần phục anh
Sau này muốn nghiêm túc với Thường Lê cũng không định đến đó nữa, cũng không cảm thấy lạ lẫm gì, dù sao bình thường anh có chơi cũng chỉ chơi ngoài mặt, chưa từng thực sự hoà mình vào mấy cái hoạt động kia.
Ban đầu lúc Phòng Tê chọn địa điểm là quán bar thì Hứa Ninh Thanh dự định ngăn cản, nhưng Thường Lê lại rất tò mò.
Cô chưa đi đến mấy tiệc tùng quán bar của người trưởng thành thực sự bao giờ, lâu lâu chỉ đi cùng Mạnh Thanh Cúc và Phàn Huỷ đến quán rượu nghe nhạc bình thường thôi, có người hát có người đệm nhạc và vũ công nhảy trên sân khấu.
Cô rất muốn đi xem thử.
Cô đã mười chín tuổi rồi, lại còn đang là ngày sinh nhật nữa, Hứa Ninh Thanh cũng không phản đối được, vậy nên mang cô đi.
Trong quán bar, chùm tia laze loá mắt chập trùng chiếu xuống, tràn ngập hương vị rượu bia thuốc lá, tiếng trống đệm nặng nề đập xuống lồng ngực, cảm xúc mọi người dâng lên như nhen lửa, trên sân khấu là những chàng trai cô gái xinh đẹp dựa vào nhau nhảy múa.
Thường Lê đi vào, hơi nhíu mày lại, Hứa Ninh Thanh đi sát phía sau cô, lồng ngực đỡ lấy lưng cô, tay đỡ bên eo cô: “Đi vào thôi.”
Thường Lê đi theo anh, vòng qua mấy vòng, không ngờ vừa đi vào âm nhạc lại ồn ào như vậy.
Hàng ghế trong góc có một nhóm người đang ngồi, phần lớn đều đã gặp mặt trong tiệc sinh nhật Phòng Tề, nhưng cũng chưa từng chào hỏi câu nào.
Nhưng mọi người đều rất nhiệt tình, mới gặp một lần mà bọn họ đã đứng dậy, cười nói em gái sinh nhật vui vẻ các thứ, thậm chí còn chuẩn bị bánh gato cho cô, ở giữa bàn còn có một bình rượu mạnh, nhìn có chút đường đột.
Hứa Ninh Thanh lười biếng khoác tay lên vai cô, ngăn đám người lại: “Được rồi, để bọn tôi ngồi xuống trước đã.”
Hai người đi đến ngồi vào bên trong.
Bọn họ lại bắt đầu lên án Hứa Ninh Thanh.
“Chuyện này là Hứa ca sai nha, anh cũng quá trọng sắc khinh bạn rồi đó, đã bao lâu anh không đến chơi với bọn tôi rồi hả?”
“Đúng vậy! Không phạt rượu không được!”
Nói xong liền lấy chai rượu rót một ly đầy, đặt trước mặt Hứa Ninh Thanh, rượu tràn ra miệng ly, rơi xuống bàn cẩm thạch.
Hứa Ninh Thanh thẳng thắn từ chối: “Lát nữa tôi phải đưa cô ấy về.”
Anh cũng không quan tâm mấy người đang ồn ào lên án nữa, tựa vào người Thường Lê, cơ thể mang theo nhiệt độ, dựa sát lại gần: “Có muốn ăn nữa không?”
“Không.” Thường Lê dừng một chút, tiếng nhạc lớn nên cô phải ghé sát tai vào Hứa Ninh Thanh: “Bọn họ đều biết quan hệ của chúng ta sao?”
“Ừm.” Hứa Ninh Thanh biết cô đang suy nghĩ gì: “Yên tâm đi, tạm thời sẽ không để ông bà em biết đâu.”
Cô giương mắt: “Tạm thời?”
Hứa Ninh Thanh cười: “Không phải sao, việc này sớm muộn gì cũng phải nói cho hai người họ.”
Hôm nay nhân vật chính là Thường Lê, chủ đề nói chuyện hiển nhiên cũng không thể bỏ qua cô, có lẽ có quan hệ với Hứa Ninh Thanh nên mọi người nói chuyện có vẻ thẳng thắn nghiêm chỉnh hơn, chỉ hỏi thăm đơn giản những việc thường ngày, Thường Lê cũng thuận theo mà trả lời.
Một lát sao có người cầm xúc xắc đi đến.
“Em gái có muốn chơi trò này không?” Phòng Tề hỏi.
Thường Lê khoát tay: “Em không biết chơi cái này.”
Phòng Tề: “Không phải có Hứa ca ở đây sao, để anh ấy dạy em, đơn giản lắm.”
Hứa Ninh Thanh uể oải ngồi dậy, ngón tay cầm lên chiếc xúc xắc: “Muốn chơi à, để anh dạy em.”
Thường Lê nhìn anh, gật đầu.
Lúc ngón tay anh lắc chiếc xúc xắc lộ ra đường gân tay có chút nổi lên, đồng hồ như phát ra tia sáng, sau đó cầm xúc xắc đưa tới trước mặt Thường Lê: “Tới nào, giành túi xách từ tay bọn họ.”
Thường Lê cười cười, ghé sát vào tai anh: “Em đâu biết chơi, có khi còn thua mấy cái túi ấy chứ.”
Anh lười biếng nghiêng người, cầm xúc xắc lên: “Thua thì tính vào anh.”
Thường Lê không biết chơi nên mọi người chỉ chơi trò đoán số đơn giản, Hứa Ninh Thanh ở bên cạnh dạy cô quy tắc thể lệ.
“Từ ba mới bắt đầu nói.” Hứa Ninh Thanh nói.
Thường Lê nhìn số lượng xúc xắc lên trong, nói: “Ba cái bốn.”
Những người khác bắt đầu xì xào cười lên, cũng thuận theo cô mà tăng dần, bốn cái bốn, năm cái bốn,…
Đoán số nhất định phải học cách nhìn người, có thể phân biệt được đối phương đang nói thật hay nói dối đã có thể chiến thắng được phân nửa rồi, người giống Thường Lê thì căn bản không cần đoán, mỗi lần đều là nói điểm tối đa của bản thân.
Chơi ba ván, Thường Lê thua cả ba.
Đám người này rõ ràng cố ý, xoay một vòng đến khi cô mở, mở lần nào thì thua lần đó.
Hứa Ninh Thanh nhìn cô chơi từ đầu đến cuối không phát ra tiếng động, đến lúc này mới không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Thường Lê nghiêng đầu, không vui nói: “Em không biết chơi.”
“Vậy để anh chơi.” Hứa Ninh Thanh cầm đĩa xúc xắc trên tay cô, lắc mấy cái, không thèm mở ra, trực tiếp nói luôn: “Sáu cái năm.”
Phòng Tề cười chửi tục một tiếng: “Anh lại muốn chơi kiểu này?”
Vòng xong một vòng, lại đến Phòng Tề, hắn vừa nói xong Hứa Ninh Thanh liền mở nắp: “Mở.”
Anh chỉ có một cái năm thôi, nhưng Phòng Tề vẫn thua.
Thường Lê trợn to mắt: “Như vậy là thắng rồi?”
Hứa Ninh Thanh cười nhạt: “Ừm.”
“Nhưng anh đâu có nhìn gì đâu?” Thường Lê cảm thấy rất ngạc nhiên.
Phòng Tề một bên giơ thẻ đánh bạc đến trước mặt Hứ Ninh Thanh, xì khẽ một tiếng: “Anh ta hay đến chỗ này chơi với bọn anh lắm, em đừng có học theo anh ấy đấy nhá.”
Hứa Ninh Thanh chơi không đầy một lát đã thu hồi được vốn Thường Lê thua ban nãy.
Mọi người chơi thêm hồi nữa, Hứa Ninh Thanh nhìn Thường Lê, thấp giọng hỏi: “Em đã muốn về chưa?”
Thường Lê hơi chớp mắt: “Anh không chơi nữa à?”
“Ừm.” Hứa Ninh Thanh đứng dậy, nói với mọi người: “Tôi đưa cô ấy về trường học trước.”
Phòng Tề ngẩng đầu: “Sao sớm vậy?”
“Ừm.”
Hứa Ninh Thanh mang Thường Lê ra khỏi quán bar.
Đêm hè gió cũng nóng bức theo, rõ ràng không uống rượu nhưng ngồi bên trong một lát mà ra ngoài nghe trên người toàn là mùi rượu, Hứa Ninh Thanh nắm tay cô chờ đèn xanh ở vạch qua đường.
“Anh biết chơi mấy trò đó từ bao giờ vậy?” Thường Lê hỏi.
“Lúc đi học đã biết rồi, dễ lắm.” Hứa Ninh Thanh cười, cúi xuống nhìn cô “Để ý à?”
Thường Lê nhẹ nhàng cúi thấp đầu: “Không phải, nhưng sau này….” Cô dùng sức nhấp môi, nói: “Anh có thể đừng đến mấy chỗ như vậy nữa không?”
Đèn đỏ chuyển qua đèn xanh, Hứa Ninh Thanh kéo tay cô băng qua đường, trả lời rất nhanh: “Được.”
Không ngờ anh lại đáp ứng nhanh như thế, mấy lời giải thích phía sau còn chưa kịp nói ra, Thường Lê hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Không phải là em nói anh chơi mấy cái đó không tốt, cũng không phải có ý kiến gì với bạn bè của anh, chỉ là ban nãy ngồi trong đó, rất nhiều phụ nữ bàn khác lén nhìn qua bên này.”
Đoán chừng nếu cô không có ở đấy, chắc chắn họ sẽ chạy đến xin phương thức liên lạc.
Hứa Ninh Thanh cười, nghe được lời giải thích của cô nhóc, đưa tay nhéo mặt cô một cái: “Sợ anh tức giận à?”
Thường Lê nhìn anh, hơi chớp mắt: “Có một chút, không phải anh không thích bị người khác quản thúc sao…”
“Thích được em quản thúc.”
Hứa Ninh Thanh không ngờ tới Thường Lê sẽ nghĩ như vậy, có chút bất đắc dĩ cong khoé môi, ngón trỏ khẽ gãi lên cằm cô: “Muốn quản như thế nào thì quản như thế đấy, anh sẽ không tức giận.”
Hứa Ninh Thanh cười lên: “Anh có thể tức giận gì em chứ.”
Hai người đi qua vạch kẻ đường, đứng giữa đường cái, xung quanh là dòng xe cộ tới lui tấp nập, áp đèn loé lên chiếu bóng thân hình đổ dài xuống nền đường.
Đây là một khu giải trí sầm uất, cái giờ này trai xinh gái đẹp càng thêm nhiều, không ít người nhìn về phía bọn họ.
“Anh không tức giận với em á.” Thường Lê nhỏ giọng cãi lại, nguýt mắt, không vui nói: “Lúc trước khi anh từ chối em cũng hung dữ không kém đâu.”
“Nhưng đó là vì…” Hứa Ninh Thanh ngừng lại, không nói tiếp nữa: “Khi đó là anh không tốt.”
Khi đó anh từ chối Thường Lê đã phải suy xét rất nhiều về tình hình thực tế, tuy nói anh hai mươi tám tuổi cũng không già lắm, nhưng dù sao vẫn lớn hơn Thường Lê chín tuổi, khoảng cách chín năm không có dễ dàng vượt qua như vậy.
Anh lo lắng bản thân có thể giữ vững được một mối quan hệ yêu đương như thế hay không, lại càng lo lắng sau này Thường Lê sẽ hối hận, thấm chí cả chuyện sau này ra mắt gia đình đôi bên.
Nhưng anh cũng không nên xem nhẹ tình cảm của cô.
Đột nhiên anh hiểu được tâm tình của Thường Lê lúc này.
Bản thân đã từng từ chối cô như vậy, dù sau này có thay đổi gì đi chăng nữa, thì vẫn không thể tránh khỏi đã để lại vết thương lòng cho cô, có thể không hẳn là viết thương, nhưng nó cũng coi như một vật cản.
Thường Lê “Hừ” một tiếng, quay mặt đi chỗ khác.
Hứa Ninh Thanh sờ cằm cô, thanh âm trong đêm tối lại càng thêm trầm thấp: “Lê Lê.”
Gió nhẹ nhàng thổi qua, Thường Lê ngẩng đầu: “Ừm?”
“Không cần lo lắng anh sẽ tức giận, cũng không cần lo lắng có một ngày nào đó anh cần tự do.”
Anh hạ thấp giọng xuống: “Anh sẽ dạy em, cách để thuần phục anh.”