Chương 28
Cô ta kể ra cũng đã hợp tác với anh không ít lần nhưng số lần có thể nói chuyện trực tiếp với nhau còn không đủ năm đầu ngón tay chứ nói gì đến dùng bữa.
Đôi mắt Từ Mỹ Mộng hừng hực lửa giận, nhìn Lôi Hòa Nghi như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
Nhìn không nổi cảnh tượng Cung Huyền Thương thần sắc ôn hòa khi ăn bữa trưa Lôi Hòa Nghi mang đến, Từ Mộng đùng đùng tức giận phất áo bỏ đi.
Cô ta đi sang một chỗ vắng để tránh người khác nhìn thấy trạng thái tức giận này của mình. Đang cố bình tĩnh lại thì nghe đâu đó có người nói chuyện điện thoại, nghe giọng thì hình như là người của tổ đạo cụ. Bất tri bất giác cô ta lặng im lắng nghe. Sau khi người kia tắt điện thoại, Từ Mộng một bộ dạng không có ý tốt đi đến chỗ anh nhân viên.
Không rõ hai người nói gì chỉ thấy một lát sau anh nhân viên lủi thủi rời đi, hai tay còn hơi run rẩy, Từ Mộng thì nở nụ cười đắc ý.
***
Sau khi an bài xong mọi chuyện, hôm sau Vương đạo cũng đề cập việc quay ngoại truyện với nam nữ chính.
Cả hai không có ý kiến gì, rất sảng khoái mà đồng ý, Vương đạo cười không khép được miệng.
– Chưa kể đến ngoại truyện, hôm nay là cảnh quay cuối cùng rồi, mọi người ráng lên!
Vừa nghĩ đến sắp được nghỉ ngơi một khoảng thời gian, tinh thần mọi người phấn chấn hẳn lên, hăng hái vô cùng.
Cảnh hôm nay là Thiên Vũ tự vẫn trước mặt Mạc Hiên. Sau đó là việc Mạc Hiên ăn năn hối hận cuối cùng quyết định chết cùng nàng ngay ngày giỗ một năm.
Cảnh quay này cả hai chỉ quay hai lần là qua, bởi vì đã hòa nhập vào vai diễn rất tự nhiên nên đối với tâm lý nhân vật, Lôi Hòa Nghi nắm rất chắc, chỉ có vài chỗ sơ xuất nên mới phải quay lại lần hai.
Buổi sáng Lôi Hòa Nghi chỉ có một cảnh quay nhảy thành này, còn buổi chiều là cảnh quay trước khi Mạc Hiên tự vẫn nhìn thấy dáng vẻ lần đầu hắn gặp Thiên Vũ. Cảnh này không sử dụng hiệu ứng nên Lôi Hòa Nghi vẫn phải tự thân diễn, dù sao cũng không khó nên cô cũng chẳng ngại.
Diễn xong cảnh nhảy thành, cô ngồi một bên nhìn Cung Huyền Thương và những diễn viên khác diễn những phân đoạn còn lại.
Nghỉ trưa một lúc, Lôi Hòa Nghi lại thay y phục diễn, Cung Huyền Thương cũng không khác cô, chẳng những thay phục trang mà còn phải sửa lại lớp make up.
Mạc Hiên ăn năn suốt một năm cho nên vẻ ngoài sẽ rất suy sụp, phải trang điểm lại cho phù hợp, không thể giống bây giờ bá khí ngút trời, anh tuấn tiêu sái được.
Đợi hai diễn viên chính thay phục trang xong thì đạo diễn cũng hô vào vị trí.
Cung Huyền Thương leo lên tường thành, nhìn về phía đối diện. Lôi Hòa Nghi đeo dây cáp rồi được kéo lên cao, lơ lửng trên không, đứng đối diện với Cung Huyền Thương.
Vì để tăng tính chân thật cộng thêm cảnh quay không dài cho nên Lôi Hòa Nghi quyết định không cần lót nệm phía dưới vả lại cô rất tin tưởng chất lượng của đạo cụ.
Vương đạo một bên nhìn cả hai đã vào vị trí thì cầm loa hô:
– Action!
Mạc Hiên mặc lại bộ y phục ngay lần đầu tiên hai người gặp gỡ, nhìn về khoảng không phía trước. Gương mặt xinh đẹp rạng rỡ của Thiên Vũ liền xuất hiện, nàng nhìn hắn cười rất tươi, bất giác Mạc Hiên cũng cười theo nàng, nụ cười thê lương chứa đầy những ân hận. Biết rằng những gì mình thấy chỉ là ảo ảnh nhưng Mạc Hiên lại thấy chân thực vô cùng.
Hắn vương tay muốn chạm vào nàng nhưng chỉ là một khoảng không, nụ cười thê lương được thay bằng nụ cười chế giễu.
– Đến cuối cùng… nàng vẫn là một công chúa cao cao tại thượng của Nhạc quốc mà ta… vẫn chỉ là một hoàng tử thất thế, vĩnh viễn không thể xứng với nàng. Ngọn cỏ thấp kém ven đường làm sao với được đóa hoa cao quý đầu cành, đúng không?
Gương mặt tươi có ngọt ngào của Lôi Hòa Nghi bỗng chốc cứng đơ, đôi mắt vốn vô tư lại bị sự ưu thương đau lòng xâm chiếm. Xung quanh cô dường như chẳng còn gì cả, chỉ còn câu thoại lúc nãy Cung Huyền Thương nói. Trong đầu, hình dáng người ấy không ngừng ẩn hiện, đối mắt Lôi Hòa Nghi cũng dần dần đỏ lên, môi mấp máy.
– Chẳng lẽ… anh ấy cũng luôn nghĩ như vậy sao? Ngọn cỏ thấp kém ven đường… sao có thể chứ, không phải mà.
Lôi Hòa Nghi chỉ nói cho mình mình nghe được, kể cả Cung Huyền Thương đứng đối diện cô cũng không biết cô nói gì. Nhưng anh biết trạng thái hiện tại của Lôi Hòa Nghi rất không ổn, đôi mắt đỏ hoe đau lòng đó của cô gái như đang đánh một đòn nặng vào tim Cung Huyền Thương, khiến anh cũng chết trân tại chỗ, trong đầu chỉ có một ý nghĩ:
– Không muốn thấy cô ấy khóc!
Đạo diễn cũng biết có chuyện không ổn, liền hô cắt. Dây cáp được hạ xuống, Ngọc Khánh lo lắng cần theo chai nước đi đến chỗ Lôi Hòa Nghi, cẩn thận dìu cô đến ghế ngồi.
Cung Huyền Thương nghe tiếng đạo diễn thì cũng hoàn hồn, hoảng hốt tìm kiếm bóng dáng Lôi Hòa Nghi, thấy cô đang an ổn ngồi trên ghế, bên cạnh còn có Ngọc Khánh và Quang Tuấn an ủi thì thoáng yên tâm.
Dường như anh đoán được có lẽ là phân cảnh lúc nãy đã làm Lôi Hòa Nghi bị đả kích cho nên hiện tại Cung Huyền Thương cảm thấy mình không nên xuất hiện trước mắt cô ít nhất là cho đến khi cô bình tĩnh lại.
Vương đạo bên kia toát mồ hôi lạnh, vừa hô cắt đã chạy đi gọi điện thoại cho Lôi Lăng Quân. Kể sơ trạng thái của Lôi Hòa Nghi cho anh, dọa Lôi Lăng Quân suýt rớt tim ra ngoài, vội nói qua điện thoại:
– Chú giúp cháu canh chừng em ấy, cháu đến ngay!
Vương đạo vừa tính nói được thì bên kia đầu dây tiếng còi xe vang lên không ngừng, ông biết chắc Lôi Lăng Quân đang đi trên đường bị kẹt xe. Sợ tên nhóc này lo lắng quá mức sẽ phóng nhanh vượt ẩu, lúc đó mà xảy ra chuyện thì toi.
Ông lại liếc qua chỗ Lôi Hòa Nghi, thấy tâm tình cô đã bình ổn lại phần nào, cách đó không xa Cung Huyền Thương nhìn cô chằm chằm thì thở hắt ra một hơi, vội vàng trấn an Lôi Lăng Quân:
– Hình như con né ổn hơn rồi, cháu đừng lo lắng. Vả lại Apmando có chút để tâm rồi…
– Dù thế nào cháu cũng sẽ đến đó một chuyến, chú đợi cháu!
– Được… em gái cháu không sao rồi nên đi đường cẩn thận đó.
– Vâng!
Mọi người đều đang xì xầm to nhỏ trạng thái vừa rồi của Lôi Hòa Nghi cho nên không ai để ý Từ Mộng trốn ở một nơi máy quay không bắt hình được, nói chuyện với nhân viên tổ đạo cụ.
– Từ tiểu thư, kế hoạch phải tiến hành như cũ sao ạ?
– Tiền cậu cũng đã nhận, còn muốn trốn.
– Không… tôi không dám!
– Không dám thì tốt, mọi việc cứ tiến hành như cũ.
– Sẽ… không nguy hiểm đến tính mạng chứ ạ?
– Không chết được đâu, yên tâm!
– Vâng!
– Mau đi đi, đừng để người khác nghi ngờ.
Nhân viên sợ hãi cúi đầu chào Từ Mộng rồi chạy ra ngoài.
Bên này, Lôi Hòa Nghi cũng biết mình đã thất thố trên máy quay cho nên cảm thấy vô cùng có lỗi, đáng lẽ chỉ quay một lần là xong lại vì cô mà lãng phí mất nửa tiếng. Lôi Hòa Nghi để chuyên viên trang điểm chỉnh sửa lại lớp trang điểm của mình rồi đi đến chỗ đạo diễn nhận tội sau đó lại đi đến chỗ Cung Huyền Thương.
Dường như dư âm lúc nãy vẫn còn trong lòng, Lôi Hòa Nghi không dám nhìn thẳng mặt anh, cô cúi đầu thật thấp, thành thật nói:
– Thật sự rất xin lỗi.
Lôi Hòa Nghi cảm nhận được người đối diện thở dài một hơi:
– Cô bây giờ đến nhìn mặt tôi cũng không dám thì làm sao lát nữa quay phim?
– Tôi…
– Ngẩng mặt lên, nhìn tôi!
Cung Huyền Thương chầm chậm ngước đầu lên, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, trong lòng bỗng thắt lại.
Cung Huyền Thương nhìn thẳng vào ánh mắt cô, trong đối mắt ấy là anh nhưng dường như cô đang thông qua anh mà nhớ đến người khác. Nghĩ đến đó, trong lòng Cung ảnh đế có chút đắng.
Cho dù không dễ chịu gì nhưng Cung Huyền Thương vẫn đưa tay lên xoa đầu Lôi Hòa Nghi, dịu giọng an ủi:
– Sẽ không sao đâu, cô phải mạnh mẽ lên chứ. Tôi tin rằng người cô nhớ đến cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng này của cô đâu.
Cảm giác dịu dàng vương trên tóc như kéo Lôi Hòa Nghi thoát khỏi cơn mơ, cái xoa đầu của Cung Huyền Thương chẳng những khiến cô cảm thấy được an ủi mà nó còn khiến trái tim này của cô cảm nhận được chút ấm áp vừa xa lạ vừa quen thuộc mà đã lâu không thấy.
Lôi Hòa Nghi mím môi sau đó cười với Cung Huyền Thương:
– Cảm ơn anh!
– Có thể diễn được chưa!
– Có thể!
– Vậy thì tốt, đây mới là Rachel mà tôi biết.
Sau đó, dù chưa được sự cho phép của Lôi Hòa Nghi, Cung Huyền Thương vẫn đưa tay nắm lấy cổ tay cô kéo đi.
Tay anh rất ấm khác với vẻ ngoài lãnh đạm bình thường, không hiểu sao Lôi Hòa Nghi lại cảm thấy giờ phút này, trái tim vốn vẫn luôn trống rỗng vì thiếu một hình bóng bỗng dưng được lấp đầy. Bóng lưng mạnh mẽ cao ráo phía trước có thể khiến cô yên tâm, khiến cô có cảm giác bản thân được che chở, bảo vệ, cô không cần xù lông nhím lên để tự vệ nữa.
Cung Huyền Thương dẫn cô đến chỗ dây cáp, anh vương tay, nhân viên hiểu ý đưa dây cáp sang. Cung Huyền Thương cùng nhân viên cẩn thận buộc dây cáp vào eo Lôi Hòa Nghi, kiểm tra lại mấy lượt rồi mới trở lại vị trí diễn của mình. Nhân viên đi đến đeo dây cáp cho anh, sau đó Cung Huyền Thương leo lên tường thành, nhìn về phía đạo diễn gật đầu.
Vương đạo hài lòng nở nụ cười rồi bắt đầu quay.
Đã trải qua khúc nhạc dạo trước đó cho nên lần này Lôi Hòa Nghi không còn xúc động nữa, diễn tương đối tốt.
Cung Huyền Thương đọc xong thoại, gương mặt anh tuấn nở nụ cười tươi, như vừa trút hết nỗi lòng. Anh tiến về phía trước, sau đó nhảy xuống. Tổ đạo cụ phối hợp ăn ý, gần chạm đấy thì giảm tốc độ xuống mức thấp nhất.
Cung Huyền Thương diễn như thật, nằm dưới đất, mặt đầy máu, yếu ớt nhìn lên trời, ở đó có cô gái mà anh một lòng hướng về.
Vương đọa hô cắt, Cung Huyền Thương nhanh chân đứng dậy đi sang một bên để nhân viên tháo dây cáp. Đúng lúc này bỗng dưng mọi người xung quanh sợ hãi hét lên, đạo diễn cũng đứng bật dậy từ trên ghế.
Trái tim Cung Huyền Thương đập thịch một cái, quay lại nhìn. Chỉ thấy Lôi Hòa Nghi như con diều đứt dây, rơi xuống đất với tốc độ cực nhanh.
Cô nhanh nhẹn đưa tay ôm lấy đầu, nghiêng mình tiếp đất để tránh ba phải những bộ phận nghiêm trọng.
Sau đó là tiếng thân thể rơi xuống đất vang lên âm thành đánh vào tâm can những người có mặt ở đây. Lôi Hòa Nghi đau đến sắc mặt trắng bệch, nằm im không động đậy được. Mọi người xung quanh ùa nhau chạy tới, Cung Huyền Thương là người nhanh nhất.
Anh muốn ôm cô dậy nhưng sợ chạm phải chỗ bị thương của cô nên cản thận hỏi ttrước:
– Rachel, bị thương ở đâu?
Lôi Hòa Nghi hít từng ngụm khí lạnh, hơi thở yếu ớt trả lời anh:
– Tay với chân của tôi… hình như gãy xương rồi.
– Ráng chịu một chút!
Nhân viên y tế của đoàn làm phim cũng đã có mặt, Cung Huyền Thương nói qua tình trạng của Lôi Hòa Nghi. Bọn họ hiểu ý chạy đi lấy cáng cứu thương đến. Đúng lúc này phía sau vang lên một giọng nói đầy phẫn nộ:
– Có chuyện gì?
Lôi Lăng Quân vừa đến đã thấy mọi người đứng vây quanh em gái mình, còn cô thì đơn bạc nằm đó, không dám cử động giống như cử động sẽ phải chịu nỗi đau vô cùng lớn.