Chương 15
Vì được Lôi Hòa Nghi chăm sóc khi phát sốt nên quan hệ giữa cả hai đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Bình thường khi có cảnh diễn chung với độ khó cao thì Apmando đều sẽ tìm Lôi Hòa Nghi để tập trước và có thể chỉ bảo thêm cho cô.
Đối với việc này Lôi Hòa Nghi dĩ nhiên không có ý kiến, cô còn rất vui vẻ đón nhận. Bên cạnh đó những ngày ở đoàn làm phim cô cũng bớt nhàm chán hơn vì Apmando biết cô rất thích Bánh Bao cho nên mỗi ngày đi quay đều dẫn theo Bánh Bao đến cho cô chơi cùng.
Bắt đầu từ lúc đó ở đoàn làm phim thường xuất hiện cảnh tượng một người một chó quấn lấy nhau không dứt, Apmando nhìn vào cũng phải thắc mắc rốt cuộc trong mắt Bánh Bao thì ai mới là chủ của nó, ai mới là cơm cha áo mẹ của nó, là anh hay Lôi Hòa Nghi?
Mặt khác, cảnh diễn chung của Lôi Hòa Nghi với Từ Mộng không nhiều nhưng đều là những cảnh quay hai nhân vật đối chọi nhau. Trong phim thì Từ Mộng thủ vai công chúa Nguyên Thiên Hương – tỷ tỷ của Nguyên Thiên Vũ. Nhưng mẫu thân của Thiên Hương là phi vị, vẫn thua vị trí đích công chúa của Thiên Vũ. Cộng thêm việc Thiên Vũ được phụ hoàng và các ca ca yêu thương, cưng chiều, là viên minh châu của Nhạc quốc khiến Thiên Hương cảm thấy bản thân chẳng khác nào cái bóng của Thiên Vũ, bề ngoài luôn nói nói cười cười nhưng sâu trong lòng là căm ghét đến tận xương tủy.
Thiên Hương kể từ khi biết Thiên Vũ có ý với Mạc Hiên thì bắt đầu đánh chủ ý lên người hắn khiến Thiên Vũ nhiều lần hiểu lầm. Nhưng Mạc Hiên không phải người ngốc, hắn biết tâm địa của Thiên Hương cũng biết tham vọng của cô ta. Mặc dù Thiên Hương lớn hơn Thiên Vũ nhưng địa vị của Thiên Vũ là cao nhất trong tất cả các công chúa cho nên Mạc Hiên đã xem Thiên Vũ là con át chủ bài trong kế hoạch báo thù của mình. Cho nên dù Thiên Hương có dùng kế li gián thế nào thì cũng không khiến Thiên Vũ hận Mạc Hiên được, bởi vì hắn sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Thiên Hương bày mưu tính kế vô số nhưng đều bị Mạc Hiên phá vỡ, nàng ta dần có cái nhìn khác về Mạc Hiên. Ban đầu là lợi dụng để khiến Thiên Vũ đau lòng sau đó là quyết tâm giành lấy. Đến cuối cùng nhận lại kết cục bi thảm, Mạc Hiên nhận ra tình cảm mình dành cho Thiên Vũ đương nhiên sẽ không để một mối họa như Thiên Hương còn sống để hại Thiên Vũ. Thiên Hương cứ thế chết dần chết mòn trong nhà lao vì phạm phải tội mưu sát hoàng tộc.
Nhân vật Thiên Hương này là một nữ phụ tâm cơ, tính cách quyết đoán nhạy bén, không phải dạng trà xanh hay bạch liên hoa nhưng đối khi cũng phải giả vờ. Nói chung nhân vật này không khiến người ta chán ghét như mấy vai trà xanh thích ra vẻ yếu đuối, nhưng cũng không hẳn là đáng thương. Mẫu thân của nàng ra là quý phi, được thái hậu đề cử. Phụ hoàng không lạnh nhạt chỉ là không sủng ái cô ta nhiều như sủng ái Thiên Vũ, so với những công chúa khác thì Thiên Hương vẫn rất may mắn nhưng cô ta vẫn ôm lòng đố kỵ với Thiên Vũ thì kết cục đó là cái giá phải trả.
Những ngày gần đây cảnh diễn của Lôi Hòa Nghi với Từ Mộng không nhiều, chỉ đơn giản là vài cảnh ngồi gần nhau trong dạ yến, ngẫu nhiên sẽ nói vài câu hàm chứa ẩn ý. Hoặc là lúc đi dạo sẽ chạm mặt nhau, Thiên Hương sẽ làm như vô tình nhắc đến Mạc Hiên để quan sát Thiên Vũ. Đương nhiên Thiên Hương không ưa gì Thiên Vũ cho nên nói xéo vài câu là không thể thiếu, Thiên Vũ cũng không ngốc đến mức không biết vị tỷ tỷ này không thích mình mà còn ra vẻ thân thiết. Thiên Hương nói câu nào nàng đều mạnh mẽ đáp lại.
Không riêng gì trong phim mà ở ngoài, Từ Mộng cũng chẳng ưa gì Lôi Hòa Nghi mà cô cũng biết rõ cho nên khi hai người nhập vai diễn, lại diễn rất đạt.
Ngay cả đạo diễn khi quan sát cả hai diễn cũng không khỏi phải thốt lên:
– Từ Mộng này cuối cùng cũng có tiến bộ, diễn xuất tốt hơn mấy bộ phim khác rất nhiều, hi vọng cô ấy có thể tiếp tục phát huy như thế.
Duy chỉ có Apmando, Quang Tuấn và Ngọc Khánh là nhìn ra mùi thuốc súng giữa hai cô gái kia.
Lôi Hòa Nghi biết Từ Mộng không thích mình là vì Apmando và vai diễn này, cô có thể không tính toán. Nhưng cô không chấp nhận được Từ Mộng lại bày ra một âm mưu như bao nuôi để hạ bệ danh dự của cô, việc này cô không thể bỏ qua. Đương nhiên cũng không thể bày ra vẻ mặt tươi cười niềm nở như người mới gặp tiền bối với cô ta được.
Sau gần một tuần quay phim thì buổi liên hoan cuối tuần cũng đến.
Hôm chủ nhật, đạo diễn Vương cho mọi người nghỉ sớm để chuẩn bị cho buổi liên hoan gặp mặt tối nay.
Lúc ra về, Quang Tuấn đi cạnh cô liếc nhìn xung quanh sau đó nói nhỏ với cô:
– Rachel à, có chuyện này tôi phải nhắc cô, buổi liên hoan này có rất nhiều nhà đầu tư đến dự. Mà mấy người này toàn là mấy lão già bụng bia, đầu hai thứ tóc đã có vợ con nhưng lại rất háo sắc. Cô xinh đẹp như vậy nhất định phải cẩn thận đấy, tôi nhìn ra được Từ Mộng không thích cô, coi chừng cô ta lợi dụng quyền lực của Từ thị chèn ép cô.
Lôi Hòa Nghi cười cười vỗ vai Quang Tuấn, cho anh ta một ánh mắt yên tâm:
– Cảm ơn đã nhắc nhở tôi, người anh em nhưng anh không cần lo, cô ta và mấy lão già đó muốn nhắm vào tôi, còn non lắm, không có cửa đâu.
– Đúng ha, tôi quên mất cô là ‛ gà cưng ’ của Lôi Phong mà.
– Đâu đơn giản chỉ là ‛ gà cưng ’.
– Hả…
– Từ từ rồi anh sẽ biết, đừng vội!
– Được rồi, cùng lắm thì tiệc tối tôi nay tôi sẽ ngồi bên cạnh bảo vệ cô vậy.
– Mặc dù tôi không cần người bảo vệ nhưng có một mỹ nam ngồi cạnh thay vì mấy lão già đó thì vẫn tốt hơn rất nhiều.
– Nhất trí, tối nay chúng ta phải ngồi cạnh nhau!
Quang Tuấn choàng tay qua vai Lôi Hòa Nghi, hai người như hai huynh đệ tình thâm vừa đi vừa cười nói vui vẻ.
Tiệc tối diễn ra ở tầng trên cùng của một khách sạn năm sao, vừa hay khách sạn này có cổ phần của Lôi Lăng Quân nên Lôi Hòa Nghi cũng yên tâm hơn.
Cô vừa đỗ xe ở bãi đậu xe đi ra thì bắt gặp Apmando đang đi tới.
Lôi Hòa Nghi diện một bộ váy đuôi tôm dài đến gối, màu trắng với những đóa hoa văn đỏ tươi như vừa chớm nở trông rất tươi tắn. Bộ váy giúp cô tôn lên dáng người xinh đẹp cân đối cùng đối chân dài thẳng tắp, mái tóc đen xõa dài sau lưng, cô trang điểm nhạt nhưng vẫn vô cùng rạng rỡ, xinh đẹp.
Apmando nhìn thấy thì thoáng sững người, trong mắt hiện lên tia kinh diễm. Anh đi đến trước mặt Lôi Hòa Nghi, lịch thiệp nói:
– Trợ lý hay người quản lý của cô không đi cùng à!
– Không, Nhạn tỷ còn có con nhỏ ở nhà nên tôi để chị ấy ở nhà chăm sóc con còn Ngọc Khánh còn nhỏ, những buổi tiệc thế này cô ấy ít tham gia bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
– Cô đúng là rất tốt!
– Anh quá lời rồi, tôi không tốt như anh nghĩ đâu!
– Không, ít nhất trong ấn tượng của tôi thì cô là một cô gái rất tốt!
– Không ngờ tôi lại có diễm phúc được nghe những lời vàng ý ngọc này từ miệng của Apmando Ảnh đế nha!
– Cô cũng biết đùa quá đó, làm như tôi là người ngoại trừ đóng phim ra thì chẳng biết gì vậy, nói thế thì tôi có khác gì khúc gỗ đâu chứ!
– Ít nhất trong ấn tượng ban đầu của tôi thì anh rất giống khúc gỗ biết đóng phim!
– …
– Hahaha…
– Trêu ghẹo tôi vui như vậy sao?
– Trong giới này đã có ai trêu ghẹo được anh chưa?
– Chưa, cô là người đầu tiên đấy!
– Tôi là người đầu tiên trêu ghẹo được anh! Ôi, thật vinh hạnh quá đi. Anh nói xem tôi có thể không vui sao?
– Không muốn nói về vẫn đề này với cô nữa, chúng ta lên đi chứ!
– Ừm, được!
Hai người sánh vai nhau đi đến hướng thang máy ở tầng hầm, Apmando quay đầu nhìn lại chiếc Ferrari màu trắng mà Lôi Hòa Nghi vừa bước xuống, trong đầu như có điều suy nghĩ.
Hai người đi lên tầng cao nhất của khách sạn, đi vào hội trường diễn ra buổi tiệc. Mọi người đã đến gần hết, không khí rất náo nhiệt. Buổi tiệc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ nhưng lại rất xa hoa. Đối với sự xa hoa này, Lôi Hòa Nghi đã quen thành thói cho nên chẳng bất ngờ gì, Apmando nhìn dáng vẻ bình tĩnh chẳng chút dao động của cô thì mày thoáng nhíu lại.
Lôi Hòa Nghi không hề phát hiện ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Apmando với mình, cô đang đưa mắt tìm Quang Tuấn.
Quang Tuấn đang chán nản đứng một góc nhấm nháp rượu vang giống như cảm nhận được ánh mắt của Lôi Hòa Nghi bèn quay người lại tìm.
Thấy cô đứng cạnh Apmando thì cũng chẳng ngạc nhiên gì, giơ tay ra hiệu với Lôi Hòa Nghi.
Cô nhìn thấy Quang Tuấn thì vui vẻ gật đầu sau đó bước nhanh đến chỗ anh ta.
Apmando nhìn bóng dáng Lôi Hòa Nghi nhanh nhẹn đi về phía Quang Tuấn thì sắc mặt tối đi vài phần.
Bên kia, Lôi Hòa Nghi đang đi thì phía trước đột nhiên có người xuất hiện chắn trước mặt cô. Lôi Hòa Nghi ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện đó là một lão tổng độ tuổi khoảng năm mươi, đứng cách cô một khoảng vài chục cm mà cái bụng bia đã gần chạm đến người cô rồi. Lôi Hòa Nghi nhíu mày nhìn người nọ, đối với ánh mắt háo sắc nhìn cả người cô một lượt từ trên xuống dưới thì cô đột nhiên cảm thấy rất buồn nôn.
Quang Tuấn nhìn thấy cảnh tượng của Lôi Hòa Nghi bên này thì muốn đi qua nhưng Lôi Hòa Nghi lại ra hiệu bằng tay ngăn anh. Quang Tuấn biết Lôi Hòa Nghi không phải người hiền lành gì cho nên cũng ngoan ngoãn đứng ở khoảng cách gần quan sát cô.
Apmando đứng khái sau, hai tay nhét túi quần xem Lôi Hòa Nghi giải quyết vật cản trước mắt thế nào, nếu không được anh sẽ lên giải vây!
Đứng đối diện Lôi Hòa Nghi, người đàn ông đó không hề quan tâm đến ánh mắt khó chịu của cô, hai tay cầm hai li rượu vang, một tay nâng li rượu đến trước mặt cô.
– Vị tiểu thư này, có vinh hạnh để tôi mời cô một li không?
– Xin lỗi, tôi không có thói quen nhận đồ từ người lạ!
– A, tự giới thiệu, tôi là tổng giám đốc của công ty Chương thị – Chương Bân cũng là nhà đầu tư của ‛ Giang sơn mỹ nhân ’.
– Cho nên…
– Cho nên nữ chính là cô em đây nên có thái độ đúng mực một chút!
– ‛ Giang sơn mỹ nhân ’ không phải chỉ có một nhà đầu tư là Chương tổng, ngài cũng không phải nhà đầu tư lớn nhất. Cho nên tôi đóng phim đã đủ mệt rồi, không thừa tinh lực để làm vừa lòng từng nhà đầu tư đâu. Chương tổng thay vì ở đây mời rượu tôi thì nên quay về nhà, cùng vợ suy nghĩ làm sao để giải quyết vấn đề tài chính dạo gần đây của Chương thị đi.
– Cô…làm sao cô biết?
– Quan trọng sao? Chương tổng không cần quan tâm tại sao tôi lại biết, ngài chỉ cần biết tôi có cách điều tra được chuyện này thì cũng có khả năng khiến Chương thị gặp phải tai ương?
– Cô đang uy hiếp tôi sao? Một con nhãi ranh miệng còn hôi sữa như cô thì làm được cái thá gì chứ? Ỷ mình là ‛ gà cưng ’ của Lôi Phong thì muốn làm gì thì làm sao?
– Chậc, uổng cho Chương tổng đã sống từng tuổi này rồi, lăn lộn trong thương trường bao nhiêu năm mà vẫn không hiểu được đạo lý đừng bao giờ khinh địch. Ngài nói tôi nhỏ tuổi thì có thể làm được gì sao? Vậy chắc ngài đã quên Lôi tổng của Lôi Phong khi thành lập công ty này chỉ mới 20 tuổi, trong vòng vài năm đã đưa công ty phát triển với quy mô như ngày này, vượt qua cả Kha Thịnh đã trụ vững trong giới mấy chục năm nay, không chỉ khiến cho người trong giới kính nể mà Chương tổng đây còn phải e ngại. Tổng tài của tập đoàn Cung thị Cung Huyền Thương tiếp quản Cung gia và tập đoàn khi 18 tuổi, trong khoảng thời gian ngắn đã giúp tập đoàn thoát khỏi khủng hoảng,trở thành đầu rồng đi đầu trong nhiều ngành công nghiệp, dịch vụ hiện này. Chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn trang sức đá quý nổi tiếng toàn cầu QUEEN chẳng phải cũng chỉ mới hai mấy tuổi sao, trong tất cả những lão tổng ở đây có ai dám so với anh ta. Chương tổng nói xem, người nhỏ tuổi như tôi có thể làm gì, hay là bây giờ tôi làm thử cho ngài xem, được không?