Chương 27: Ba chương hợp làm một
- Trang Chủ
- Ảnh Đế Ngày Ngày Đều Muốn Nâng Đỡ Tình Địch - Cung Thập Nhất
- Chương 27: Ba chương hợp làm một
Hắn đã quen việc Diệp Cố tùy thời tùy lúc đều có thể bỗng dưng giở chứng quyến rũ hắn, vậy nên cũng không để tâm tới điểm khác lạ khi Diệp Cố gọi hắn là Kiều tổng.
Đây là cách xưng hô buổi đầu khi Diệp Cố mới quen biết hắn. Khi đó giữa hai người vẫn đơn thuần là quan hệ kim chủ cùng minh tinh nhỏ bị bao dưỡng, về sau tình cảm của Diệp Cố dành cho Kiều Mặc thay đổi, ôm tâm tư thăm dò thầm kín thử gọi hắn là Kiều Mặc, thấy hắn không tỏ vẻ phản cảm hay bất mãn, từ đó bèn giữ cách gọi như vậy đến bây giờ.
Sau đó nữa Diệp Cố lại càng tự nhiên hơn, mấy cách gọi như “Cục cưng”, “Anh yêu”, “Darling” kiểu gì cũng thốt ra được, khiến Kiều Mặc lần nào nghe thấy cũng mặt đỏ tai hồng, không cách nào chống đỡ được thủ đoạn tán tỉnh ùn ùn của Diệp Cố.
Thậm chí trong khoảng thời gian bị giam cầm biệt lập kia, Diệp Cố còn ép Kiều Mặc ở trên giường gọi cậu là “Chồng”. Mỗi lần nhớ tới Kiều Mặc bị bắt nạt đến tan vỡ, đôi mắt đào hoa phủ kín một tầng hơi nước, khóe mắt đỏ bừng còn vương một ít nước mắt sinh lý, dáng vẻ khi nhịn tới cực hạn mới chịu nhỏ giọng bật ra một chữ kia, Diệp Cố đều có thể cứng lên ngay tắp lự.
Cách gọi “Kiều tổng” này, trước đây Diệp Cố luôn cảm thấy quá mức xa cách, tựa như ngầm nói giữa cậu và Kiều Mặc chỉ có quan hệ giao dịch đơn thuần vậy.
Thế nhưng hôm nay trong căn phòng làm việc này, nhìn Kiều Mặc lãnh đạm cấm dục, một thân tây trang không chút qua loa, Diệp Cố đột nhiên phát hiện cách xưng hô này khiến cậu dâng lên một loại cảm xúc hưng phấn cùng kích động kì lạ.
Chậc, đóa hoa cao lãnh lạnh lùng cấm dục sao…
Muốn khiến gương mặt thường ngày bình tĩnh không chút biểu cảm của hắn từng chút từng chút nhiễm lên sắc đỏ thẹn thùng, muốn nghe thanh âm thường ngày lạnh lẽo của hắn dần dần biến điệu, khi âm cuối ngân lên khỏi nói dễ nghe đến nhường nào.
Diệp Cố tưởng tượng được một nửa thì đã bị đánh gãy, thừa dịp cậu bỗng nhiên thất thần, Kiều Mặc giơ tay đẩy cậu ra, mặt lạnh nói: “Đừng quấy.”
Kiều Mặc không rõ trong chuỗi suy nghĩ miên man của Diệp Cố đang não bổ thứ gì, nét đỏ ửng trên mặt hắn còn chưa tan đi, sau khi hôn sâu giọng điệu khàn khàn biếng nhác, khi lật mặt nói hai chữ này không có chút lực uy hiếp nào, lại có chút giống đang làm nũng hơn.
Đáy lòng Diệp Cố chép miệng một cái, an phận từ trên người Kiều Mặc bò xuống, cả người đều toát lên vẻ nhu thuận nghe lời.
Kiều Mặc luôn thích dáng vẻ ngoan ngoãn thuận theo, bảo gì nghe nấy này của cậu nhất.
Sau phút nổi giận ngắn ngủi, kỳ thật Diệp Cố cũng có thể suy xét cẩn thận lại, giữa Kiều Mặc và Mạc Gia Ninh cũng không hẳn như cậu nghĩ.
Sau khi cậu giải ước, Hoàn Cầu ảnh thị nhất định chịu tổn thất nặng nề, như vậy bồi dưỡng người mới làm trụ cột là chuyện tất yếu. Vài nghệ sĩ trắng đen lẫn lộn dưới danh nghĩa Hoàn Cầu kia Diệp Cố ít nhiều cũng từng tiếp xúc qua, phải nói thật là không có mấy người có thể khiến cậu nhìn lọt mắt, cảm thấy đây là hạt giống tốt có tiềm lực nổi danh rực rỡ.
Trên thực tế cũng quả thật là vậy, trừ Diệp Cố ra, đại đa số nghệ sĩ khác ký hợp đồng với Hoàn Cầu đều bị kẹt trong trạng thái không nóng không lạnh, xem như được khán giả quen mặt, nhưng trên cơ bản chỗ đứng cũng đã định hình, nếu không gặp chuyện thiên thời địa lợi nhân hòa từ trên trời rơi xuống thì rất khó có cơ hội đại bạo.
Mà vận may là thứ không thể định đoạt nhất, số độc đắc trong xổ số hàng ngàn cũng chỉ có thể trúng được một cái, công ty giải trí lấy lợi ích làm đầu tự nhiên sẽ không đặt cược tài nguyên vào vận may mờ mịt không thể đoán định, cho nên việc chọn ra từ trong đám người mới thịt tươi lớn nhỏ một người có tiềm lực nhất để bồi dưỡng là lựa chọn đúng đắn nhất.
Trong lứa nghệ sĩ đang phát triển dạng này của công ty cũng chỉ có mấy người như vậy, Phương Tử Cẩm hiển nhiên đã bị tuyết tàng, Mạc Gia Ninh trước đó cũng đã lọt vào mắt xanh của Kiều Mặc, cấp cho một giải người mới xuất sắc nhất cùng một vai nam chính phim điện ảnh, cho dù hiện giờ có vẻ thanh thế chưa lớn mấy, thì phát triển trong tương lai cũng là không thể đo lường.
Vậy nên cấp dưới báo cáo phương án phát triển của Mạc Gia Ninh lên văn phòng của Kiều Mặc, cũng không phải chuyện không thể lý giải.
Có khi ngay chính bản thân Kiều Mặc cũng không biết chuyện này.
Nhưng trong lòng cậu vẫn cứ tức chết đi được.
Giống như dã thú khi thủ hộ lương thực, đối với bất cứ kẻ nào khiến nó cảm thấy có nguy cơ xâm lược hay mơ ước đồ của nó đều không chút do dự giương nanh vuốt, phát ra tiếng gầm rú cảnh cáo đầy phẫn nộ.
Nhất là Mạc Gia Ninh không chỉ có một đống tiền án, mà sau khi Diệp Cố giải ước còn tiếp tục ra vào cùng một cổng công ty với Kiều Mặc.
Diệp Cố càng nghĩ càng cảm thấy cực kỳ không ổn.
Cậu hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Không phải chỉ là muốn nâng cho Mạc Gia Ninh hot thôi à, chuyện bé tí này chẳng nhất thiết phải để Kiều Mặc nhúng tay, để cậu làm cũng như nhau cả thôi.
Kiều Mặc im lặng xử lý công vụ một hồi, Diệp Cố an phận bèn bắt đầu không chịu ngồi yên.
Thoạt đầu tay cậu đặt lên eo Kiều Mặc, cảm thấy xúc cảm rất thoải mái, lại sờ mó thêm mấy cái nữa, liền nhận được một cái lườm nghiêm khắc sắc như đao của Kiều Mặc. Diệp Cố không chịu thối lui, ngược lại còn kéo tây trang của Kiều Mặc ra, một bàn tay duỗi tới thò vào…
Kiều Mặc nhanh chóng bị cậu chọc cho không tài nào an tâm làm việc được nữa, ném phăng con chuột đi, bắt lấy cái tay đang tác loạn của cậu quăng ra ngoài.
Diệp Cố bị cự tuyệt hơi mím môi, giây sau liền áp cả người lên, đầu gối chạm vào đôi chân ngồi ngăn ngắn quy củ của Kiều Mặc, dùng sức áp tới, tách hai chân của Kiều Mặc ra nhanh lẹ chen vào.
Kiều Mặc hít một hơi thật sâu, dằn xuống cõi lòng sôi lên vì Diệp Cố khơi mào, giọng lạnh lùng nói: “Xuống.”
Diệp Cố lần này không nghe lời nữa, sán người tới, rất nhanh đã khiến Kiều Mặc thoải mái đến mức không nói nên lời.
Vành tai bị Diệp Cố ngậm lấy, mềm nhẹ cắn hai cái, phần eo bị tay Diệp Cố nhéo nhéo, đùi trong bị đầu gối Diệp Cố không ngừng cọ lên… Kiều Mặc bị cậu cọ xát thêm vài cái liền ý loạn tình mê, thần trí hoảng hốt, ánh mắt hỗn loạn.
Nhưng hắn vẫn trong giây phút bàn tay Diệp Cố lần mò vào trong quần hắn mà khôi phục nửa phần lý trí, mặt lạnh ngăn lại động tác ngày càng quá phận của Diệp Cố: “Không được… Không thể làm ở chỗ này.”
Thân mình Diệp Cố khựng lại, chôn đầu trên hõm cổ Kiều Mặc, hít sâu vài lần, cắn răng tìm về tự chủ mất tích đã lâu.
Chỉ cần Kiều Mặc nói ra một câu mang ý cự tuyệt, cậu luôn có thể nhẫn nhịn khắc chế bản thân trước tiên.
Cậu thở ra từng hơi rất nhẹ mà gấp, cuối cùng thở dài, giận dỗi bắt lấy tay Kiều Mặc kéo xuống sờ soạng phía dưới: “Cục cưng à, anh xem em đã như vậy rồi đây này.”
Mặt Kiều Mặc đỏ đến phát sốt, thấp giọng nói: “Thế tôi… dùng tay giúp em?”
Diệp Cố đặt cằm tì lên vai Kiều Mặc, ngữ khí miễn bàn có bao nhiêu tiếc nuối cùng hụt hẫng: “Chỉ vậy thôi sao.”
Kiều Mặc nghiêng đầu giấu đi khuôn mặt như bị thiêu cháy, hồi lâu sau mới nhẹ giọng bảo: “Đừng làm ở đây… Tối đi, buối tối về nhà rồi, tùy cho em thích nghịch thế nào thì nghịch…”
Cặp mắt thâm thúy tức khắc bừng sáng trở lại, Diệp Cố không định bỏ qua cho hắn dễ như vậy, khẽ cười hỏi: “Thật sự cho em càn quấy thế nào cũng được sao, cục cưng?”
Kiều Mặc nói ra khỏi miệng xong, vậy mà bình tĩnh trở lại, gật đầu.
“Thật muốn chịch chết anh ngay ở đây mà.” Diệp Cố hơi nín thở, lại cho Kiều Mặc một nụ hôn sâu.
Sau cùng Kiều Mặc vẫn phải đỏ mặt lấy tay đập cho tay Diệp Cố buông ra.
Hắn cũng bị Diệp Cố khiêu khích mà nổi lên phản ứng, đứng dậy đi tới buồng vệ sinh, định một phen tắm rửa để mình trấn tĩnh lại.
Diệp Cố dõi theo bóng dáng hắn, nôn nóng đến nỗi hận không thể lập tức bay về nhà luôn bây giờ.
Thể chất Kiều Mặc đặc thù, không làm đến cùng căn bản không có cách nào khiến hắn bắn ra, không thể dùng tay giải quyết. Trước đây Diệp Cố từng thử khẩu giao cho Kiều Mặc, nhưng hiệu quả cũng không tốt lắm, Kiều Mặc bị kích thích đến tan vỡ lại trước sau không thể lên đỉnh, trái lại giống như một loại trừng phạt.
Sau này không thể chọc ghẹo anh ấy ở bên ngoài như vậy nữa. Diệp Cố tỉnh táo lại tự nhủ, kìm nén đáy lòng đang vội vàng xao động.
Tối đến sau khi trở về, Diệp Cố quả nhiên ép buộc Kiều Mặc lăn qua lộn lại. Giống như đang đòi bồi thường, Diệp Cố triệt để chơi Kiều Mặc đến khi hắn không thể bắn ra thứ gì nữa mới dần thả chậm tốc độ, từ trên xuống dưới nhẹ nhàng hôn lên mỗi một nơi trên người hắn.
Ngày hôm sau Kiều Mặc nằm trên giường chẳng buồn đứng dậy, thân thể phảng phất như rụng rời, chỉ lật người thôi cũng cảm thấy mệt không chịu được.
Trong lịch trình của Kiều Mặc có một buổi là tham dự lễ ra mắt phim điện ảnh [Huy Hoàng thuở ấy] của Mạc Gia Ninh diễn chính, lấy thân phận chủ đầu tư.
[Huy Hoàng thuở ấy] ghi hình muộn hơn [Ác Ý] một chút, thời gian đóng máy của hai bộ phim lại không cách nhau quá xa. Trịnh Hải Kính có yêu cầu rất cao đối với việc cắt ghép biên tập hậu kỳ của [Ác Ý], sửa đi chữa lại mấy lần, cũng tiêu hao kha khá thời gian, vậy nên cuối cùng ngược lại để [Huy Hoàng thuở ấy] công chiếu trước một bước.
Đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên Mạc Gia Ninh đảm nhận vai chính, có vai trò cực kì quan trọng đối với sự phát triển sau này của gã trên màn ảnh lớn. Bộ phim này nếu thành công, gã liền có thể từ đây dần vững bước chân trong giới điện ảnh, còn nếu thất bại sẽ có hạn chế rất lớn kìm hãm sự phát triển của gã, thậm chí là trong thời gian ngắn có khi sẽ không có kịch bản phim khác tìm tới cửa nữa.
Vốn Kiều Mặc cũng không định tham dự loại hoạt động này, chẳng qua trong hội nghị bên cao tầng công ty quyết định muốn bồi dưỡng Mạc Gia Ninh thật tốt, Diệp Cố hình như cũng muốn lộ mặt ở buổi lễ ra mắt [Huy Hoàng thuở ấy], Kiều Mặc phân vân một lát, cuối cùng vẫn quyết định đi.
Dù sao hắn vẫn khó mà chấp nhận Diệp Cố trong một thời gian dài không ở trong phạm vi tầm mắt của hắn.
Với việc Diệp Cố đột nhiên muốn đến dự lễ ra mắt của [Huy Hoàng thuở ấy], Kiều Mặc cũng từng hỏi qua lí do.
Diệp Cố nhìn hắn một cái, cười trả lời: “Không phải công ty dự định muốn nâng đỡ cậu ta sao? Hợp đồng của em còn chưa tới hạn, dẫn dắt nghệ sĩ cùng một công ty cũng là chuyện bình thường.”
Kiều Mặc vẫn hơi nghi hoặc, có điều không hỏi ra được điều gì, chỉ đành đặt hoài nghi dưới đáy lòng, nói: “Em muốn đi thì cứ đi vậy.”
Dừng một chút, hắn lại hơi không yên lòng, bổ sung thêm: “Đừng gây chuyện quá đáng quá là được.”
Kiều Mặc có vẻ là hiểu lầm cậu muốn đi kiếm chuyện, Diệp Cố nhất thời dở khóc dở cười.
Lời cậu nói tất cả đều là thật, cậu thật lòng muốn kéo Mạc Gia Ninh, tránh cho mấy chuyện cỏn con của cậu ta suốt ngày bị cấp dưới trong công ty cầm tới quấy rầy Kiều Mặc.
Cậu nheo mắt, hưởng thụ sự dung túng Kiều Mặc dành cho mình.
Sau khi tin tức Diệp Cố tham dự lễ ra mắt [Huy Hoàng thuở ấy] lộ ra, các tạp chí lớn nghe tin lập tức hành động, khiến một bộ phim vốn dĩ chỉ là loại điện ảnh đầu tư nhỏ nhất thời thu hút vô số ánh mắt.
Từ khi lấy thêm một cúp ảnh đế Kim Sư, Diệp Cố đã gần nửa năm không lộ diện trước truyền thông. Kì tạp chí [S.H.] lấy ảnh chụp Diệp Cố làm mặt bìa kia vừa lên kệ đã tiêu thụ không còn một quyển, phía tạp chí in thêm mấy lần vẫn là cung không đủ cầu, sau khi Diệp ảnh đế ở ẩn, giá của bộ tạp chí này càng bị phe vé* đầu cơ trục lợi xào một phen.
(*Gốc là: “Hoàng ngưu” hay còn gọi bò vàng dùng để chỉ những đối tượng chuyên phe vé ở Trung Quốc.)
Lần này Diệp Cố trở lại tầm mắt công chúng, thế mà lại là tham dự lễ ra mắt của một bộ điện ảnh nhỏ, phóng viên truyền thông nhất thời đều nổi lòng hiếu kỳ. Thế nhưng lật hết danh sách diễn viên đóng [Huy Hoàng thuở ấy] cũng không tìm được Diệp Cố có tham diễn nhân vật gì trong đó, ngay cả đạo diễn Dương Lan cũng đầy mặt mờ mịt, không biết bộ phim điện ảnh con con này của mình làm sao lọt được vào mắt Diệp ảnh đế.
Vì có thêm Diệp Cố và Kiều Mặc cùng tham dự, lễ ra mắt vốn không một tiếng gió lập tức thăng liền mấy hạng, rất nhiều minh tinh lớn nhỏ muốn làm thân với Diệp ảnh đế, Kiều tổng đều giẫm đạp nhau tranh suất, cả đạo diễn cùng những diễn viên chính khác của [Huy Hoàng thuở ấy] đều nhanh chóng bị niềm vui từ trên giời rớt xuống này đập vào mặt làm bất tỉnh nhân sự.
Chỉ có Mạc Gia Ninh nhìn thấu hết thảy, biểu cảm trên mặt vẫn thản nhiên như không.
Đêm trước lễ ra mắt, Diệp Cố lại hôn Kiều Mặc toàn thân trên dưới trước sau một lần, còn để lại dấu hôn rõ ràng ở rất nhiều nơi, ý muốn tuyên thệ chủ quyền khỏi phải nói cũng biết.
Mạc Gia Ninh không ngờ Diệp ảnh đế thế mà cũng có lúc ngây thơ ấu trĩ tới mức này, hạ quyết tâm không rớ gì tới cậu.
Bộ dạng vinh nhục đều phó mặc không chút sợ hãi này của gã ở trong mắt Dương Lan liền nhận được một phen tán thưởng nhiệt tình: “Vẫn là nhóc con cậu ổn trọng, cậu xem bọn họ kìa, rặt một vẻ muốn bay lên trời đến nơi.”
Trong đoàn phim [Huy Hoàng thuở ấy] không thiếu diễn viên đều là fan phim của Diệp Cố, người sắm vai nữ chính càng là fan sắt thép của cậu, sau khi Mạc Gia Ninh vào đoàn đã bị cô lôi kéo phổ cập khoa học một chuỗi dài các loại thành tựu của Diệp Cố từ khi xuất đạo tới nay, nghe đến mức từ tai này lọt ra tai kia.
Tập trung nhìn thử, quả nhiên nữ chính lúc này đã ôm gương mặt đầy ý cười lân la tới gần Diệp Cố.
Sau khi tha thiết lấy được chữ ký ngày đêm mơ ước, nữ chính nhỏ giọng hỏi: “Diệp Diệp Diệp Diệp Diệp ảnh đế, anh sao lại tới tham dự lễ ra mắt của [Huy Hoàng thuở ấy] vậy.”
“Tôi họ Diệp, không phải Diệp Diệp Diệp Diệp Diệp.” Diệp Cố cười cười, không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại, “Nam chính đồng diễn với cô, là Mạc Gia Ninh nhỉ.”
Nữ chính gật đầu: “Phải ạ.”
Diệp Cố lời mang thâm ý nói: “Tôi và cậu ta cùng trong một công ty.” Tuy là cũng sắp không cùng nữa rồi.
Mạc Gia Ninh: “…”
Hai câu này của Diệp Cố nói đến cực kỳ có kỹ xảo, cả hai câu đều là lời thật, không nói thẳng quan hệ của cậu và Mạc Gia Ninh tốt như thế nào, lại giữa những hàng chữ đều lộ ra ý chỉ cậu là vì Mạc Gia Ninh nên mới tới tham dự buổi lễ ra mắt này.
Quả nhiên nữ chính hiểu lầm ngay tắp lự, cầm chữ ký đầy mặt mơ mộng đi đến bên cạnh Mạc Gia Ninh, mặc dù đè thấp âm thanh, lại vẫn không nhịn được phấn khích: “Sao cậu chưa từng tiết lộ cho tôi hả, hóa ra cậu và Diệp ảnh đế còn có quen biết!”
Mạc Gia Ninh câm nín.
Giờ mà nói với nữ chính là gã và Diệp Cố chỉ từng đụng mặt một lần, có khi bản thân còn bị đối phương coi thành tình địch, nữ chính khẳng định sẽ không tin. Vậy nên gã chỉ có thể hàm hồ nói: “Chỉ là có biết thôi, không ngờ hôm nay Diệp ảnh đế cũng sẽ tới…”
Nữ chính quả nhiên không tin bọn họ chỉ là quan hệ quen biết hời hợt.
Mạc Gia Ninh bất đắc dĩ, đành phải nói: “Diệp ảnh đế không ưa để lộ quan hệ bạn bè của anh ấy lắm, cô cũng biết mà, người muốn ôm đùi ảnh có cả đống.”
Dù sao sự tình cũng là Diệp Cố bắt đầu trước, vẽ ra thiết lập bạn tốt giữa hai người, Mạc Gia Ninh tuyệt đối là bên đơn phương kiếm lời.
“Nghe vậy cũng đúng.” Nữ chính giật mình, vỗ vỗ bả vai Mạc Gia Ninh, “Ôm chặt đùi vàng của Diệp ảnh đế vào nhá, tôi tin cậu nhất định sẽ hot!”
Mạc Gia Ninh: “… Cảm ơn ha?”
Gã chỉ cho là Diệp Cố lượn qua lượn lại trước mặt mình để show ân ái cộng thêm tuyên bố chủ quyền thôi, vốn không định dở hơi đi lên làm thân với Diệp Cố để cậu ngứa mắt thêm làm gì.
Không ngờ là Diệp Cố trái lại đi về phía gã, giơ tay đặt lên vai gã, hào phóng cho phóng viên truyền thông trước mặt chụp mấy tấm ảnh chung.
“Phải, tôi và Mạc Gia Ninh cùng trong công ty một nhà, cậu ấy là đàn em của tôi.”
“Cậu ấy là diễn viên rất có thiên phú và tiềm năng, tôi rất mong chờ bộ phim [Huy Hoàng thuở ấy] cậu ấy diễn chính lần này.”
“Bản thân tôi ấy à? Trước đó vẫn luôn ghi hình ở đoàn phim [Ác Ý] của đạo diễn Trịnh Hải Kính.”
“Có thể sẽ giải ước với Hoàn Cầu không sao? Cái này tạm thời bảo mật.”
“Hi vọng tối nay mọi người đặt trọng tâm ánh mắt vào bộ [Huy Hoàng thuở ấy] này nhiều hơn.”
…
Mạc Gia Ninh: Tôi còn có thể làm gì đây, tôi chỉ có thể tiếp tục mỉm cười.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, vừa đi đến nơi không có cameras, Diệp Cố quả nhiên mau chóng buông bàn tay vẫn luôn đặt trên vai gã ra.
“Vừa rồi trước mặt truyền thông cậu ngơ quá đó.” Diệp Cố khinh thường nói, “Biểu cảm không đủ tự nhiên, tôi vừa chạm vào cậu một phát, người cậu đã cứng như cương thi ấy.”
Mạc Gia Ninh: “… Diễn xuất của tôi quả thật kém xa Diệp tiền bối.”
“Chỗ cậu không bằng tôi có đầy.” Diệp Cố nói, “Sau này gọi tôi là đàn anh đi, đã diễn thì phải diễn cho trót.”
Mạc Gia Ninh sửng sốt, không biết trong hồ lô Diệp Cố muốn bán cái gì.
“Cậu muốn nổi không?” Diệp Cố hỏi.
Mạc Gia Ninh rũ mi, thận trọng nói: “Trong cái giới này, còn có người không muốn nổi sao?”
“Tôi có thể nâng đỡ cậu.”
“?” Mạc Gia Ninh nghi hoặc nhìn về phía cậu, đáy lòng thầm phỏng đoán mục đích thật sự của Diệp Cố chuyến này.
Diệp Cố nhìn gã, thản nhiên nói: “Tôi đã xem qua các tác phẩm trước đó của cậu, diễn xuất miễn cưỡng qua cửa, mặt cũng tạm, muốn nâng cậu hot cũng không khó.”
Mạc Gia Ninh im lặng một lúc lâu, sau đó hít sâu một hơi, phồng lên dũng khí hỏi: “Anh… Vì sao phải làm thế? Anh muốn đạt được thứ gì từ tôi?”
“Đạt được thứ gì?” Diệp Cố lộ ra ý cười trào phúng, “Cậu cảm thấy cậu có thể cho tôi cái gì?”
Mạc Gia Ninh cảm thấy tám chuyện với Diệp Cố, tám hoài tám mãi liền giết chết cuộc trò chuyện luôn.
Diệp Cố cũng không để tâm gã đang cạn lời, tiếp tục nói: “Yêu cầu của tôi rất đơn giản, cách xa anh ấy một chút.”
Mạc Gia Ninh theo tầm mắt Diệp Cố nhìn qua, người đàn ông đeo một đôi găng tay trắng nâng ly rượu, người xung quanh ồ ạt không ngừng mà sáp tới mong có thể được nói cùng hắn mấy câu, biểu cảm trên mặt hắn bình tĩnh lạnh lùng, mang theo thần sắc có lệ như cười như không.
Chính là Kiều Mặc.
Diệp Cố khẽ cười một tiếng, kề sát vào tai Mạc Gia Ninh, giọng nói lạnh đến mức phảng phất có thể kết băng: “Anh ấy là của tôi.”
Nói xong câu đó, cậu nghênh ngang rời đi, cũng kệ xác Mạc Gia Ninh ngây người tại chỗ trên mặt mang biểu cảm gì.
Sau khi Mạc Gia Ninh hoảng hốt thật lâu, cuối cùng đáy lòng cũng bật ra một tiếng mắng: Quả nhiên trườn mặt tới để show ân ái mà.
*
Tin tức ngày hôm sau, truyền thông quả nhiên một phát thổi phồng quan hệ đàn anh đàn em của Diệp Cố và Mạc Gia Ninh, tin tức bay đầy trời nhuộm tình nghĩa hai người thành trên trời dưới đất gắn bó không gì chia cắt được, đương sự nhìn thấy cũng phải nổi da gà.
Chị Bạch đối với việc này không có ý kiến gì.
Tin tức về Diệp Cố nửa năm này quả thật quá ít, fan hâm mộ đều dễ quên, không lộ mặt trước mắt truyền thông, khả năng rất lớn sẽ bị đại chúng dần quên lãng. Fan của Diệp Cố suốt nửa năm vừa gào khóc vừa nghĩ cách moi ra lịch trình hoạt động của anh nhà mình, còn có người chửi bới bài đăng weibo của Diệp Cố chưa bao giờ là ảnh tự sướng, vừa nhìn đã biết không phải chính chủ đăng.
Hiện nay tin tức vừa lên, tốt xấu gì cũng có thể dỗ dành fan hâm mộ của Diệp Cố, thể hiện chút ít cảm giác tồn tại.
Huống hồ kiểu tin tức tiền bối dẫn dắt hậu bối này cũng có thể tô đẹp thêm thanh danh cho Diệp Cố, tuy rằng đối tượng là Mạc Gia Ninh khiến chị Bạch nhíu mày, nhưng dù sao so với loại tin tức “Khiếp sợ! Ảnh đế nổi danh họ Diệp vậy mà ban ngày ban mặt ngang nhiên tàn nhẫn chèn ép tiểu thịt tươi họ Mạc” gì đó lên đầu đề giới giải trí thì vẫn tốt hơn nhiều.
Chị Bạch thậm chí còn tri kỷ đăng nhập vào weibo của Diệp Cố follow Mạc Gia Ninh, hoàn thiện thêm thiết lập “Đàn anh đàn em quan hệ siêu tốt” của hai người. Dù sao Diệp Cố chả bao giờ vào acc chính, cũng không lo cậu nhìn thấy chướng tai gai mắt.
Mà bản thân Mạc Gia Ninh cũng cùng Diệp Cố nước tới thì chung hội chung thuyền.
Diệp Cố xuất hiện trước mặt truyền thông càng ít, lại càng khơi gợi lòng hiếu kỳ của mọi người, tin tức của cậu và Mạc Gia Ninh vừa ra lò liền thu được không ít ánh mắt chú ý, fan hâm mộ của Diệp Cố thậm chí còn đào mộ tổ tông mười tám đời của Mạc Gia Ninh lên bóc sạch sành sanh.
Bởi vì Diệp Cố trước mặt truyền thông chính miệng khen Mạc Gia Ninh “rất có thiên phú và tiềm năng”, fan hâm mộ đối với Mạc Gia Minh không có mâu thuẫn tâm lý quá lớn, có người bới ra tác phẩm Mạc Gia Ninh tham diễn trước đó, liền phát hiện diễn xuất rất tốt, còn từng giành được giải người mới xuất sắc nhất, vừa bước vào giới điện ảnh đã nhận vai nam chính, tựa hồ thật đúng là một diễn viên vừa có thiên phú vừa có tiềm năng, tức thì giúp gã hút thêm không ít fan.
Mạc Gia Ninh trợn mắt há mồm nhìn lượng fan hâm mộ tăng vọt trên màn hình di động, rốt cuộc hiểu được câu “Muốn nâng cậu nổi cũng không khó” của Diệp Cố quả thật không phải thuận miệng nói.
Vẽ ra quan hệ như vậy với Diệp Cố đứng trên đỉnh cao showbiz mà nói, muốn không hot cũng khó.
Không thiếu fan Diệp Cố đều tỏ vẻ nếu anh nhà đã đề cử, vậy thì các cô nàng cũng sẽ đi xem thử bộ phim [Huy Hoàng thuở ấy] này xem sao. Phòng bán vé của [Huy Hoàng thuở ấy] một đường vang khúc khải hoàn (khúc ca thắng trận trở về), thậm chí mở bán còn cao hơn gấp mấy lần dự tính.
Ở nơi nào đó trên Internet, thậm chí còn đẻ ra siêu thoại CP tà giáo tự xưng là “Good morning.”*
Fan Diệp Cố đại đa số đều là fan độc duy (fan only), tuy rằng cũng có không ít fan CP nhưng đều không phải CP mạnh. Thường thì mỗi khi Diệp Cố quay xong một tác phẩm đều có thêm một CP Diệp Cố X Diễn viên hợp tác lặng lẽ sinh ra, đến nay số lượng CP liên quan đến Diệp Cố đã lên đến ba con số.
Một trang wed CP nặc danh đã từng thống kê phân loại các CP của Diệp Cố, cuối cùng cho ra kết luận đặt Diệp Cố ở vị trí tổng công trong giới giải trí.
CP tà giáo “Good morning” này rất nhanh đã đầu quân vào trong hậu cung ba ngàn CP của Diệp Cố.
Dù thế nào thì cũng phải nói rằng, tin tức nơi nơi luân phiên, lần này xem như một vụ tuyên truyền thành công.
Sau khi [Huy Hoàng thuở ấy] công chiếu, [Ác Ý] cũng bước vào giai đoạn tuyên truyền.
Là tác phẩm rửa tay gác kiếm của đạo diễn Trịnh Hải Kính, cường độ tuyên truyền của [Ác Ý] hiển nhiên không cùng một cấp bậc với [Huy Hoàng thuở ấy], chỉ trong một đêm trên mạng rợp trời kín đất đều là tin tức về đội hình siêu mạnh, thực lực kinh người, thành viên đoàn làm phim có tên tuổi của bộ điện ảnh này.
Hợp đồng của Diệp Cố và Hoàn Cầu ảnh thị còn chưa tới hạn, dựa theo ước định của Kiều Mặc cùng chị Bạch, quyền quyết định sắp xếp lịch trình mấy ngày nay của Diệp Cố còn ở trong tay Kiều Mặc.
Trong tâm lý Kiều Mặc không hi vọng Diệp Cố có thêm tiếp xúc với Trịnh Hải Kính, nhưng Diệp Cố thân là nam chính, nếu vắng mặt quá nhiều trong hoạt động tuyên truyền của [Ác Ý], nhất định sẽ dễ khiến người lên án. Kiều Mặc đành lựa cho Diệp Cố vài hoạt động thêm vào lịch trình.
Diệp Cố ôm lấy Kiều Mặc từ sau lưng, phủ những nụ hôn dày đặc lên gáy hắn.
Kiều Mặc theo bản năng quay đầu nhìn lại phía sau, Diệp Cố ngẩng đầu, hôn lên hai má của hắn.
“Hưm… Anh sẽ đi cùng em chứ?”
Kiều Mặc không nói gì.
Diệp Cố nói tiếp: “Em xem thử rồi, vào mấy ngày đó anh đều không có việc bận.” Cậu lộ ra một nụ cười đùa giỡn, “Hẳn là anh cố tình sắp xếp như vậy phải không.”
“Không.” Kiều Mặc phản bác nói.
“Chậc.” Diệp Cố nhịn cười, “Lại khẩu thị tâm phi nữa rồi.”
Cậu xoay người Kiều Mặc lại, không kìm được hôn sâu xuống.
“Cục cưng à, mỗi lần anh nói thế kia, em đều muốn chịch anh ép anh nói ra lời thật lòng mới thôi.”
Kiều Mặc lạnh lùng đẩy Diệp Cố ra, biểu cảm trên mặt không đổi: “Còn muốn đi nữa thì đừng có quấy.”
Diệp Cố nâng cổ tay nhìn nhìn đồng hồ, thời gian còn lại quả thật không đủ để cậu làm một nháy.
Đáng tiếc ghê.
Cậu cosplay gấu Koala ôm dính lấy Kiều Mặc không buông, giọng nhõng nhẽo nói: “Cùng đi nha.”
Kiều Mặc còn chưa có phản ứng, tự cậu đã nổi một tầng da gà trước, nhanh chóng khôi phục âm thanh bình thường, giữ lấy tay Kiều Mặc, mười ngón tương giao.
“Trong lòng anh cũng muốn đi mà.” Cậu dán vào lỗ tai Kiều Mặc, giọng nói khàn khàn tựa Cello*, “Em không muốn tách khỏi anh.”
(*Cello hay Violoncelle, còn được gọi trung vĩ cầm, là một loại đàn cùng họ với vĩ cầm, thuộc họ nhạc cụ dây dùng cây vĩ.)
Vành tai Kiều Mặc bị hơi thở của cậu quấn lấy làm đỏ ửng lên, hoàn toàn không nói ra nổi lời từ chối.
Cuối cùng hắn vẫn là không thể qua được cửa của Diệp Cố.
Ánh mắt Diệp Cố nhìn hắn sáng ngời, hai tay thay hắn chỉnh trang lại quần áo, nói: “Mặc Mặc của em thật là ngoan.”
Sắc mặt Kiều Mặc thoắt cái trắng bệch.
Hắn gian nan điều chỉnh vẻ mặt của mình, ác mộng suốt mấy năm như hình với bóng khiến hắn không thở nổi, hắn thấp giọng nói: “Đừng gọi tôi như vậy.”
Diệp Cố nhìn Kiều Mặc đột ngột thay đổi sắc mặt, hoảng đến mức ôm chặt lấy hắn.
Là vì câu nói vừa rồi của cậu sao?
… Mặc Mặc?
Cách gọi này có điểm nào không ổn?
Vẻ mặt Diệp Cố cũng thay đổi mấy lần, sau cùng cậu kiềm chế tất cả những nghi hoặc này xuống, giữ lấy gáy Kiều Mặc, trao cho hắn một nụ hôn.
“Vậy anh muốn em gọi anh thế nào?” Diệp Cố nhướn mày nói, “Anh yêu? Cục cưng? My love?”
Kiều Mặc nghiêng đầu đi, không định trả lời câu hỏi rõ ràng chỉ mang tính chất thả thính này của cậu.
Diệp Cố lại không bỏ qua cho hắn, kéo tay hắn đặt lên môi chậm rãi liếm từng ngón từng ngón một.
Động tác hàm xúc đầy tình sắc này khiến hô hấp Kiều Mặc thoáng rối loạn, hắn quay đầu đi không nhìn Diệp Cố, xúc giác ấm áp ẩm ướt nơi đầu ngón tay càng khiến tâm trí hắn người ngã ngựa đổ.
Ngay trước khi tay Diệp Cố vói vào trong quần áo hắn, hắn rốt cuộc không nhịn được nhẹ giọng đáp: “Cục cưng đi.”
Thời gian của Diệp Cố phảng phất như dừng lại một giây.
“Đáng chết, tại sao mẹ nó không đủ thời gian chứ.” Cậu nhịn không được thầm mắng một câu thô tục hung bạo, nghiến răng ken két từng chút một vuốt phẳng cổ áo Kiều Mặc bị cậu làm loạn, lòng hận không thể trực tiếp đè Kiều Mặc xuống làm này làm nọ một phen.
Kiều Mặc cười khẽ một tiếng, chủ động nắm lấy tay Diệp Cố, dắt cậu ra cửa.
Ánh mặt trời ngoài cửa hơi chếnh choáng, xuyên thấu qua mái hiên rọi lên người bọn họ, ánh sáng đậm nhạt lộn xộn trôi nổi giữa không trung.
Diệp Cố nheo mắt nhìn Kiều Mặc dưới ánh mặt trời, thấp giọng nói: “Anh là của em, cục cưng ạ.”
*
Khác với Diệp Cố “lãn công* tiêu cực”, An Thiến Trưng cơ hồ tham dự gần như tất cả hoạt động tuyên truyền của [Ác Ý].
(*Lãn công là một dạng đình công mà người lao động không rời nơi làm việc nhưng không làm việc hoặc làm việc cầm chừng, biểu hiện sự phản ứng tập thể của người lao động.)
Diệp Cố có hơi khiếp sợ trước trình độ chuyên nghiệp lẫn trình độ liều mạng của cô, nhất thời soi lại bản thân thường hay vắng mặt sinh ra một loại cảm giác áy náy.
An Thiến Trưng như là nhìn thấu được suy nghĩ của cậu, an ủi nói: “[Ác Ý] là tác phẩm cuối cùng của đạo diễn Trịnh, mấy năm nay tôi đã nhận không ít ân tình của ông ấy, ngày sau sợ là không gì báo đáp, chỉ có thể tận lực vì [Ác Ý] làm thêm chút việc nhỏ thôi.”
Cô hơi miễn cưỡng cười cười: “Tôi mong rằng [Ác Ý] không chỉ có thể trở thành tác phẩm rửa tay gác kiếm của đạo diễn Trịnh, mà còn có thể trở thành tác phẩm nổi danh nhất của ông ấy.”
Tác phẩm của Trịnh Hải Kính bộ nào bộ nấy đều kinh điển, Diệp Cố thân là diễn viên chính của [Ác Ý], cũng không dám nói nó nhất định có thể siêu việt như những tác phẩm trước đó của đạo diễn Trịnh, trái lại không phải cậu không có niềm tin đối với diễn xuất của mình và An Thiến Trưng, mà là một bộ phim điện ảnh cuối cùng có thành công hay không cũng không phải chỉ dựa vào mỗi diễn viên là có thể quyết định.
Diễn viên, kịch bản, ánh sáng, quay chụp, âm thanh, cắt ghép biên tập,… Tất cả những bộ phận này kia gắn kết đan xen hợp lực lại mới có thể quyết định ưu khuyết sau cùng của một bộ phim.
Diệp Cố không định tạo thêm áp lực cho An Thiến Trưng, không tiếp tục nói thêm về đề tài này nữa, ngược lại nhắc tới những tin vặt trong vòng giải trí.
“Nói mới nhớ.” An Thiến Trưng nghiêng đầu nhìn cậu, “Tôi không ngờ cậu vậy mà còn mang theo người nhà đến dự.”
Diệp Cố sửng sốt, ánh mắt dịu dàng hướng về phía vị “người nhà” kia.
Kiều Mặc tựa lên bức tường trên hành lang, nửa bàn chân co lên đặt trên vách tường, đang gọi điện thoại với người nào đó. Trên tay hắn đeo một đôi găng trắng thuần, khiến cả người hắn đều toát lên khí chất lãnh đạm nghiêm cẩn như máy móc. Găng tay là Diệp Cố trước khi ra khỏi nhà cố ý đeo cho hắn, cậu sợ Kiều Mặc trong lúc “vô tình” lại làm tay chính mình bị thương, bất cứ vết thương dù là rất nhỏ nào xuất hiện trên người Kiều Mặc cũng khiến trái tim Diệp Cố đau xót theo.
Khi nhìn Kiều Mặc, ánh mắt cậu trong phút chốc nhu tình như nước, phảng phất như hội tụ tất thảy dương quang cùng ấm áp thế gian này sở hữu. An Thiến Trưng nghĩ, bất kể là ai, được người này dùng ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, đều sẽ không thể chịu được mà ngã xuống để rồi chìm sâu.
“Chúng tôi…” Diệp Cố thu lại ánh mắt, có hơi xấu hổ nhìn về phía An Thiến Trưng, “Chúng tôi thật ra…”
“Tôi biết.” An Thiến Trưng cười cười, “Hai người sẽ hạnh phúc thôi.”
Diệp Cố đáp lại bằng một nụ cười: “Cảm ơn, cô cũng vậy.”
Tán gẫu cùng An Thiến Trưng là việc khiến người ta cảm thấy rất vui vẻ và thoải mái. An ảnh hậu hiểu rõ nên giao tiếp với người khác thế nào, mỗi lần Diệp Cố trò chuyện cùng cô đều có cảm giác không quen lại thân, sẽ không khiến người ta thấy vô vị nhàm chán, cũng không để lòng người nảy sinh khúc mắc.
Trừ An Thiến Trưng, Diệp Cố cũng chào hỏi những nhân viên công tác và diễn viên khác tham gia hoạt động tuyên truyền một lượt. Mấy tháng không gặp, nhiệt tình của mọi người đã có hơi tan đi, cảm tình lại mảy may không giảm.
Diệp Cố lúc này mới biết được từ trong miệng người khác, cảnh diễn của Phương Tử Cẩm thế mà lại bị cắt bỏ hoàn toàn rồi.
Sau khi phát sinh sự việc hạ thuốc kia, tất cả người trong đoàn đều việc ai người nấy xong, Diệp Cố cũng không nhận được lời nhắn gọi đến ghi hình bổ sung nào, vậy nên cũng không biết chuyện này. Đáy lòng cậu có hơi nghi hoặc, cắt hết cảnh diễn của Phương Tử Cẩm, vậy vai diễn phụ nhỏ kia phải làm sao đây?
Trịnh Hải Kính tự mình trả lời cậu: Ông dứt khoát bỏ đi nhân vật phụ này luôn rồi.
Nhân vật đó vốn cũng chỉ là một vai diễn nhỏ không quan trọng, vậy nên mới để cho phó đạo diễn Lý Lâm đưa tới vớt chút quan hệ, xóa đi vai diễn của cậu ta không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với mạch phim chính, hậu kỳ lại cắt ghép biên tập một chút cũng có thể chắp vá hoàn chỉnh.
Chỉ là Diệp Cố cảm thấy có chút kỳ quái, cảnh diễn của Phương Tử Cẩm đều đã quay xong cả rồi, cứ vậy dùng luôn cũng không có vấn đề gì, không nhất thiết phải làm chuyện thừa thãi cố tình xóa đi như vậy. Cậu tự thấy bản thân còn chưa quan trọng đến mức có thể khiến Trịnh Hải Kính nể mặt nhường nhịn, để cho Trịnh Hải Kính trôi chảy dứt khoát cắt đi toàn bộ cảnh quay của Phương Tử Cẩm một cách ngoài ý muốn như thế.
Cậu hơi mím môi, hỏi: “Có phải là Kiều Mặc bảo ngài xóa đi không…”
“Cậu ta đúng là từng liên hệ với tôi.” Trịnh Hải Kính nói: “Có điều việc cắt bỏ cảnh lên hình của Phương Tử Cẩm, là tôi tự quyết định.”
Diệp Cố không nhịn được hỏi: “Vì sao vậy?”
Trịnh Hải Kính ánh mắt thâm thúy: “Cậu ta đã… không còn hợp xuất hiện trong phim của tôi nữa rồi.”
Diệp Cố nhíu mày, cậu không hoàn toàn nghe hiểu hàm ý trong lời nói của Trịnh Hải Kính, lại mơ hồ cảm nhận được —- Phương Tử Cẩm sợ là đã xảy ra chuyện.
Là Kiều Mặc làm ư?
Anh ấy đã làm gì?
Nhắc tới Kiều Mặc, Diệp Cố nhất thời cảm thấy có chút bất an gấp gáp xao động trong lòng.
Trịnh Hải Kính lại mang dáng vẻ giữ kín như bưng, không định nói thêm gì về chuyện này, ngược lại hỏi Diệp Cố: “Hôm nay Kiều Mặc cùng đến đây à?”
Diệp Cố gật gật đầu: “Đạo diễn Trịnh muốn gặp anh ấy sao?”
“Khỏi đi.” Trịnh Hải Kính lắc đầu từ chối, “Cậu ta chắc là không sẵn lòng gặp tôi lắm đâu.”
Lần trước cuộc trò chuyện giữa hai người ở đoàn làm phim cuối cùng tan rã trong không vui, Trịnh Hải Kính nhìn ra được mâu thuẫn và bài xích của Kiều Mặc đối với ông. Đương nhiên, Trịnh Hải Kính cũng hiểu rõ, mâu thuẫn của Kiều Mặc không phải nằm ở bản thân ông, mà nằm ở chuyện “Ông quen biết và qua lại với bà ta”.
Mẹ của Kiều Mặc, tựa như cái gai chôn sâu dưới đáy lòng hắn, bị thịt gắt gao bọc lấy, không nhổ ra được, vừa nhẹ nhàng chạm một cái, chính là đau đớn thấu tim.
Trịnh Hải Kính sau cùng vẫn không kìm được khuyên giải Diệp Cố nói: “Thật ra tôi cũng không thấy việc cậu và Kiều Mặc ở bên nhau là tốt.”
Diệp Cố ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía Trịnh Hải Kính, đôi môi thoáng mím lại, nếu người nói những lời này không phải Trịnh Hải Kính mà cậu kính trọng, chỉ sợ Diệp Cố lúc này đã quay đầu bỏ đi.
Cậu thấp giọng hỏi: “Tại sao? Ông… tại sao lại thấy như vậy.”
“Lần trước tôi và cậu từng nhắc tới mẹ của cậu ta nhỉ.” Trịnh Hải Kính bình thản nói, “Tôi nói họ rất giống nhau, cậu biết mẹ cậu ta tên gì không?”
Diệp Cố thành thật lắc lắc đầu.
“Mẹ cậu ta tên là Giang Sênh.”
“Giang Sênh…?” Cái tên này quả thật có hơi quen tai, nhưng Diệp Cố nhất thời không nghĩ ra đã từng thấy ở đâu, cau mày không ngừng lật lại kí ức trong đầu.
“Đúng, Giang Sênh, giang hải giang, sênh ca sênh.” Trịnh Hải Kính nói.
Thân thể Diệp Cố run lên, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, khiến cậu tựa như bừng tỉnh đại ngộ*, nhớ ra đến cùng đã từng thấy cái tên này ở nơi nào.
(Gốc là “Thể hồ quán đỉnh”: Đây là một thuật ngữ để miêu tả trạng thái sáng tỏ, sự giác ngộ sâu sắc và hiểu biết bừng sáng đột ngột.)
Là ở trên đĩa phim của Trịnh Hải Kính —- [Vị thần trong tráp], tên người chế tác, Giang Sênh.
Diệp Cố thấp giọng hỏi: “Bà ấy… trước đây đã từng ngược đãi Kiều Mặc sao?”
Trịnh Hải Kính có chút kinh ngạc nhìn Diệp Cố, ngạc nhiên cậu thế mà sẽ hỏi một vấn đề như vậy, nhưng ông vẫn lắc đầu bảo: “Không thể nào. Kiều Mặc là con trai duy nhất của bà ấy, từ trước đến nay rất được bà trân trọng, Giang Sênh hẳn sẽ không làm chuyện gì ngược đãi lên cơ thể cậu ta đâu.” Trịnh Hải Kính hơi ngừng lại, bổ sung thêm, “Tôi với bà ấy cũng không phải quá thân thiết, không dám nói chắc một trăm phần trăm. Nhưng nếu lấy tính cách của bà ấy mà nói, hẳn là sẽ không thèm làm ra loại chuyện ngược đãi đó.”
“Lần trước ông nói, Kiều Mặc chịu ảnh hưởng rất sâu từ mẹ của anh ấy, về mặt tính cách cũng có điểm giống nhau.” Diệp Cố liếm liếm đôi môi khô khốc, hỏi, “Giống chỗ nào vậy?”
“Dục vọng khống chế.” Trịnh Hải Kính đáp, “Loại dục vọng khống chế đó không khác nhau chút nào, khiến tôi mỗi lần nhìn Kiều Mặc đều tưởng như thấy được Giang Sênh vậy.”
Hô hấp Diệp Cố nghẹn lại.
Cậu cảm thấy bản thân phảng phất như đã gạt ra sương mù, từng bước từng bước tiếp cận bí mật giấu sâu trong làn sương, bí mật không muốn bị người khác trông thấy kia.
Diệp Cố còn muốn hỏi sâu thêm, nhưng hoạt động tuyên truyền đã sắp bắt đầu, người trong hậu trường cũng dần đông hơn.
Thẳng đến tận khi hoạt động kết thúc, Diệp Cố cũng không tìm được cơ hội nói chuyện lại với Trịnh Hải Kính nữa.
Có điều, việc này cũng không vội.
Tiến độ tuyên truyền của phim điện ảnh [Ác Ý] vẫn đang từng bước tiến hành.
Nhân mạch Trịnh Hải Kính tích lũy mấy chục năm quả nhiên không thể xem thường, chỉ cần phàm là minh tinh có chút tên tuổi đều hoặc nhiều hoặc ít ở trong các chương trình, tiết mục, phỏng vấn, chào hỏi, weibo nhắc tới [Ác Ý], tuyên truyền cho bộ phim này, cũng có không ít người tiếc hận việc đạo diễn Trịnh lui về ở ẩn.
Màn tuyên truyền phô trương thanh thế này khiến [Ác Ý] còn chưa chính thức công chiếu đã trở thành đề tài siêu hot, một vài tài khoản marketing cũng ăn theo chạy đến cọ nhiệt, đối với nhân viên phụ trách công tác tuyên truyền mà nói quả thật là niềm vui bất ngờ ngoài dự liệu.
Trịnh Hải Kính chung quy tuối cũng lớn rồi, không có nhiều sức lực tham dự từng cái hiện trường hoạt động, khi Diệp Cố lần nữa gặp lại ông đã cách lần gặp trước đó một khoảng thời gian.
Vị đạo diễn danh tiếng lẫy lừng trong giới điện ảnh này giờ đây đã tóc nhuộm trắng sương, dấu vết tang thương tựa như từng bộ từng bộ phim được tôn sùng là danh tác kinh điển của ông để lại cho ngành sản xuất điện ảnh, thật sâu thật sâu khắc tới đáy lòng người.
Chờ sau khi ông triệt để thối lui, e là cơ bản sẽ không còn cơ hội gặp mặt, vậy nên Diệp Cố hết sức quý trọng quãng thời gian cuối cùng chung đụng với Trịnh Hải Kính này.
Cậu xuất phát từ tôn trọng trong nội tâm mà kính yêu vị đạo diễn hiến trọn một đời cho phim ảnh đó.
Khi Trịnh Hải Kính nhìn thấy cậu bèn vẫy vẫy tay, ý bảo cậu lại đây.
Sau đó Trịnh Hải Kính liền đưa điện thoại di động cho cậu, để cậu xem tin tức trên màn hình.
Ánh mắt Diệp Cố vừa đảo qua, đồng tử đã mạnh mẽ dựng lên.
[Một tiểu thịt tươi họ Phương nọ đêm qua bất ngờ chết trong chung cư, sau khi cảnh sát điều tra thì tuyên bố: Nguyên nhân tử vong là vì hít thuốc phiện quá lượng.]
_____________________
Chú thích không liên quan lắm: ╰(*’︶’*)╯
Cái chương này đúng kiểu như tên chương, dài như ba chương hợp lại làm một vậy á. ¯_(ツ)_/¯
Bản edit của mình còn nhiều thiếu xót, hoan nghênh mọi người góp ý! Nhất là những chỗ mà mình vô tình lậm QT, huhu. ( ꈨຶ ˙̫̮ ꈨຶ )