Chương 34
“Thầy, lễ trao giải sắp bắt đầu rồi!”
“Đừng tìm nữa, thầy Tống về rồi này.”
“Thầy, thầy đi đâu vậy, bọn em tìm thầy mãi!”
Tống Phất giơ máy ảnh lên: “Đi lấy máy ảnh.”
Y cầm máy ảnh nhưng ánh mắt của học sinh đều dán chặt vào bó hoa y cầm trên tay kia.
Trong lớp có một nữ sinh chớp mắt hỏi: “Thầy Tống, giáo sư đâu ạ?”
Tống Phất Chi nhìn về một hướng, Thời Chương đứng dưới bóng cây ở rìa sân thể dục, nhìn thấy ánh mắt Tống Phất Chi, hắn lập tức giơ tay vẫy vẫy với y.
Dù sao đây cũng là đại hội thể thao ở trường, thắng lợi thuộc về học sinh và Tống Phất Chi, Thời Chương không có ý cướp đi sự chú ý của mọi người, chỉ định ở bên cạnh yên lặng đứng xem.
Nhìn giáo sư Thời đứng một bên rất giống phụ huynh đang mong ngóng con mình tan học.
Tống Phất Chi bất giác nở nụ cười, chính y cũng không biết mình cười dịu dàng cỡ nào.
Bọn nhỏ mặt mày hớn hở, che miệng xì xào bàn tán, không dễ gì rình được cuộc sống riêng tư của chủ nhiệm lớp, lúc này phải bà tám mới được.
“Đệt, sao chưa bao giờ thấy anh Rìu dịu dàng như vậy với tụi mình nhỉ?”
“Bảo sao lần trước ở trường đại học, thầy Tống và giáo sư trú dưới một thân cây, thì ra là chồng thầy ấy! Aaa sao tui cảm giác như mới phát hiện ra một bí mật khủng khiếp nào đó.”
“Hoa hồng giáo sư tặng là màu đỏ cam, tui chưa nhìn thấy màu này bao giờ, đẹp thật đấy.”
“Nè, bà nói xem… Lúc đó đó anh Rìu, là công hay thụ ha? Hí hí hí.”
“Suỵt! Nhỏ giọng dùm cái… Theo tui thấy…”
Tống Phất Chi nheo mắt.
Không biết tại sao trẻ con ngày nay lại trưởng thành sớm như vậy, hiểu nhiều thì thôi, nói chuyện còn rất cởi mở, không biết đỏ mặt là gì.
Mặt Tống Phất Chi không đổi sắc, lạnh lùng nói: “Đây là kỷ luật của lớp đoạt chức vô địch sao?”
Đám trẻ con đang huyên thuyên lập tức im như gà.
Lão Diêm vương đã trở lại.
Dẫu sao bọn nhỏ cũng không sợ hãi quá lâu, người dẫn chương trình đứng ở trên bục bắt đầu dùng tông giọng dào dạt cảm xúc đọc lời trao giải đại hội thể thao.
Sự chú ý của đám học sinh ngay lập tức bị dời đi, các em lần lượt nghểnh cổ háo hức chờ đợi đoạn văn mà mình mong chờ nhất.
Trao giải bắt đầu từ lớp 10, giải cá nhân, giải tập thể, MC dong dài làm đám nhóc thấp tha thấp thỏm, trong mắt lũ trẻ thì đây là một màn tra tấn dài dằng dặc.
Thật vất vả mới xong lớp 10, đến lượt lớp 11, lại bắt đầu đọc từ vị trí thứ ba.
Khi lớp bên cạnh lên nhận cờ Á quân, các học sinh reo hò chúc mừng tưng bừng: “Nhiệt liệt chúc mừng lớp B4 đoạt giải Nhì nha!!”
Tính sát thương không lớn nhưng tính vũ nhục rất cao.
Các học sinh lớp bên cạnh cầm cờ đi xuống bục, trừng mắt nhìn họ, hung dữ nói: “Sang năm tái chiến!… À không, lớp 12 không có đại hội thể thao, vậy thì, vậy thì so thành tích thi tháng đi!”
Đến thời điểm được mong chờ nhất, người dẫn chương trình mỉm cười nói: “Bây giờ chúng ta hãy mời nhà vô địch đại hội thể thao năm nay —— lớp 11B3! Mời đại diện lớp lên sân khấu nhận giải.”
Thông thường lớp trưởng thể dục sẽ lên sân khấu nhận giải, lớp trưởng thể dục của bọn họ là một cô nàng có nước da khỏe khoắn, buộc tóc đuôi ngựa cao.
Cô nàng hấp tấp chạy lên bục, lớn tiếng hỏi người dẫn chương trình: “Bọn em lên cả lớp được không thầy?”
Giọng nói tràn đầy năng lượng khiến mọi người trong trường nghe thấy đều bật cười.
Thầy phụ trách cũng cười rất vui vẻ, điều đó cho thấy lớp này có tinh thần danh dự và đoàn kết tập thể rất cao.
Thầy giáo vung tay: “Vậy lên hết đi.”
Lớp trưởng thể dục vung tay lên, các học sinh lập tức ào ào xông lên bục như những con thiêu thân xuất động.
Tống Phất Chi ở dưới khán đài tìm góc đẹp, nâng máy ảnh lên, vừa vặn gom hết tất cả mọi người vào trong khung hình.
“Thầy Tống, thầy làm gì vậy!”
Một nam sinh trợn mắt, kinh ngạc rống to: “Mau lên đây thầy ơi!”
Tống Phất Chi không quen trở thành tiêu điểm của mọi người, y nắm chặt máy ảnh, thản nhiên cười nói: “Thầy ở chỗ này chụp ảnh cho mấy đứa.”
Bọn nhỏ trên đài thanh xuân chói mắt, Tống Phất Chi quen trở thành hậu thuẫn của bọn họ, quen chỉ làm người đứng xem.
Bọn nhỏ không chịu.
“Aaa! Vậy không được! Vậy không được!”
“Một nửa nỗ lực giành chức vô địch của lớp mình đều nhờ vào thầy.”
“Người đâu, mang Tiểu Phất Tử lên điện cho ta!”
Đám học trò thật sự to gan lớn mật, xưng hô gì cũng dám nói ra ngoài!
Tống Phất Chi còn chưa kịp dạy dỗ bọn chúng thì một đứa đã nhảy xuống bục, mở to mắt nhìn y.
“Thầy lên đi, nhờ sư mẫu chụp ảnh giúp mình.”
Những đứa trẻ khác rất phối hợp vẫy tay với Thời Chương cách đó không xa, gọi: “Giáo sư… giáo sư… đến giúp chúng em một việc đi…”
Thời Chương ngạc nhiên nhìn Tống Phất Chi, ánh mắt họ chạm nhau giữa không trung.
Tống Phất Chi bất đắc dĩ cười gật đầu, Thời Chương liền ngoan ngoãn đi tới.
“Đây là kính ngắm, ấn nút này, đây là khẩu độ, nhưng thông số em đã chỉnh hết rồi, anh lấy nét xong ấn nút chụp là được.”
Tống Phất Chi đưa máy ảnh vào tay Thời Chương, nhanh chóng dạy cách sử dụng cho hắn.
Thời Chương cười nói: “Anh biết.”
Tống Phất Chi còn chưa kịp hỏi làm sao hắn biết chụp ảnh thì đã bị học sinh kéo đi.
Chỉ gọi giáo viên chủ nhiệm vẫn chưa đủ, hôm nay đám khỉ hoang này khá kiêu ngạo và gọi tất cả giáo viên bộ môn có mặt lên sân khấu.
Nếu không có điểm giành lại trong cuộc thi đồng đội, có lẽ bọn họ phải đánh solo với lớp bên cạnh.
Trong tay Tống Phất Chi còn cầm hoa Thời Chương tặng, không biết là học sinh nào hỏi: “Thầy Tống, chia hoa của thầy cho chúng em đi!”
Không ngờ Tống Phất Chi nhanh chóng đáp một cách vô tình: “Không.”
Học sinh khác cười ha ha, nói cậu không nhìn xem là do ai tặng mà dám cướp loạn!
Các học sinh vây Tống Phất Chi ở chính giữa, giống như một vòng cánh hoa vây quanh nhụy hoa.
“Ba, hai, một —— Yeah!”
Tống Phất Chi không quen đối mặt với ống kính, nét mặt không được mềm mại cho lắm.
Nhưng khi bị âm thanh sung sướng của bọn nhỏ nhấn chìm, thầy Tống không khỏi mỉm cười.
Đại hội thể thao kết thúc vào giữa buổi chiều, học sinh có thể trực tiếp về nhà tận hưởng tuần lễ vàng, tương đương với việc được nghỉ thêm nửa ngày.
Chiếc cờ gấm đỏ tươi được treo cao trước phòng học ngay khi trở về lớp.
Tống Phất Chi cố gắng giữ vẻ mặt bình thản trong lúc hỗn loạn: “Về nhà cũng đừng mãi chơi quá. Sau kỳ nghỉ sẽ có bài thi tháng!”
Tuy nhiên không có mấy người nghe lọt, bọn nhỏ đều tạm biệt y: “Bái bai thầy Tống, kỳ nghỉ vui vẻ ạ!”
Sau đó vỗ cánh bay ra ngoài.
Tống Phất Chi thu dọn công việc rồi ra khỏi lớp, Thời Chương tựa vào tường chờ y.
“Để anh đợi lâu.” Tống Phất Chi nói.
Thời Chương lắc đầu, cười lắc lắc đồ vật rực rỡ sắc màu trong tay: “Đồ ăn vặt học sinh lớp em chia cho anh.”
Kẹo mút, khoai tây chiên, hạt dưa tẩm, còn có một gói ớt bột.
“Mấy đứa nhỏ còn nói anh phải chăm sóc tốt cho thầy Tống.” Giáo sư Thời cười khẽ: “Thì ra là tiền lương cho anh.”
Tống Phất Chi ấm áp trong lòng nhưng ngoài miệng lại hừ một tiếng: “Vậy là tụi nó hào phóng rồi đó.”
“Học sinh hào phóng là thế, sao thầy Tống lại keo kiệt vậy?” Thời Chương hỏi: “Học sinh muốn hai bông hoa cũng không chịu chia?”
Tống Phất Chi ôm chặt hoa trong ngực, hờ hững mượn lời học sinh: “Cũng không nhìn xem là ai tặng.”
Thời Chương khẽ cười hai tiếng: “Đi thôi, đi nghỉ phép.”
Công việc căng thẳng trong giai đoạn này cuối cùng đã kết thúc.
Lúc này Tống Phất Chi mới trầm tĩnh lại, mặc dù tinh thần vẫn còn hưng phấn khi bọn nhỏ đoạt giải Nhất nhưng cơ thể đã rất muốn nghỉ ngơi.
“Đồ cắm trại đã chuẩn bị xong.” Thời Chương ngồi vào ghế lái: “Anh lái xe, em nghỉ một lát đi.”
Tống Phất Chi thắt chặt dây an toàn: “Không sao, em ngắm cảnh.”
“Đúng rồi, nhắc mới nhớ.” Thời Chương khởi động xe: “Lúc nãy Chung Tử Nhan nhắn trong nhóm nói cô ấy sẽ dẫn thêm người đến, chắc còn mang theo chó.”
“Chó?” Tống Phất Chi ngạc nhiên.
“Bọn anh cũng ngạc nhiên.” Thời Chương nhướng mày: ” Trước giờ Chung Tử vẫn là hiệp sĩ độc hành, lần này lại nói muốn dẫn thêm người.”
Vừa nghe liền hiểu, Tống Phất Chi cười hỏi: “Người yêu của bà chủ Chung?”
“Không rõ lắm. Bà chủ Chung làm ra chuyện gì cũng không kỳ quái.”
Trong xe vang lên một bản nhạc êm dịu, Tống Phất Chi và Thời Chương trò chuyện phiếm câu được câu không.
Sau khi lên đường cao tốc, dưới tốc độ xe vững vàng Tống Phất Chi không biết mình đã ngủ thiếp đi như thế nào, còn ngủ như hôn mê.
Chờ Tống Phất Chi tỉnh lại, đập vào mắt chính là ánh tà dương rực rỡ ngoài cửa sổ và bãi cỏ xanh ngát rộng lớn.
“Đúng lúc đến nơi.” Thời Chương nói. “Chúng ta đến sớm nhất.”
Tống Phất Chi nâng lưng ghế lên, hơi ngượng: “Em ngủ ngon chết được.”
“Em mệt rồi.” Thời Chương xoa xoa tóc y: “Tối nay đi ngủ sớm một chút.”
Người thứ hai đến là gia đình Âu Dương Hi.
Một cô bé buộc tóc đuôi ngựa tỉ mỉ, vui vẻ nhảy xuống xe đầu tiên, khi nhìn thấy ông chú đẹp trai xa lạ trước mặt, cô bé chợt xấu hổ và trốn sau lưng mẹ. truyen bjyx
Sướng An là một người phụ nữ rất tri thức, trước tiên khéo léo chào hỏi Tống Phất Chi, sau đó nửa ngồi xổm xuống nói với con gái: “Tiểu Vũ, đây này là tiên sinh của chú Thời, Tống Phất Chi, chú Tống.”
Chắc chắn gia đình đã giáo dục cô bé rất tốt, mặc dù có đôi chút thẹn thùng nhưng rất lễ phép, chào giòn giã: “Chào chú Tống ạ.”
Tống Phất Chi cười chào hỏi: “Chào Tiểu Vũ.”
Lúc trước đã gặp mặt trò chuyện cùng Âu Dương Hi trong cuộc gọi video, hai người đàn ông rất tùy ý “say hi”, Âu Dương Hi nói thêm: “Thầy Tống trông còn đẹp hơn trong video.”
Thời Chương nhàn nhạt cướp lời: “Đẹp trai đúng không.”
Tống Phất Chi nhanh chóng thân thiết với bọn họ.
Người có con cái rất dễ có chủ đề chung với giáo viên, họ nói về giáo dục, áp lực của học sinh ngày nay và các môn học sở thích khác nhau, nói mãi không hết.
Thời Chương làm nghiên cứu khoa học lại không chen vào được, ngồi xổm bên cạnh cùng cô bé xem kiến chuyển nhà.
Tiểu Vũ nhỏ giọng hỏi: “Họ đang nói chuyện gì vậy chú?”
Thời Chương nhỏ giọng đáp: “Chú không biết.”
Một chiếc G63 vô địch kiêu ngạo dừng lại cách đó không xa, Âu Dương Hi vừa nhìn: “Chung Tử Nhan, bà chị đến trễ rồi!”
“Trễ hai phút cũng là trễ sao?”
Chung Tử Nhan nhảy xuống xe, đuôi tóc lắc lư duyên dáng phía sau cô.
Cô lướt qua mọi người, trước tiên ôm Sướng An một cái: “An, đã lâu không gặp.”
Sướng An cười ôm cô, ánh mắt chú ý người phía sau: “Chị không giới thiệu một chút à?”
Phía sau Chung Tử Nhan là một cậu trai trẻ mặc áo sơ mi trắng quần jean, dáng người cân đối, cánh tay có chút cơ bắp, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ mà ngượng ngùng, làn da rất trắng, trông rất trẻ trung và non ra nước.
Cậu trai trẻ còn dắt theo một con Gâu Đần, chú chó hoạt bát không ngừng vẫy đuôi phấn khích, có lẽ là muốn làm quen với con người trước mắt.
“Chào mọi người, em tên là Kim Hiểu Nam, hiện tại đang học năm ba, khoa kỹ thuật điện tử. Đây là chó nhà em nuôi, nó đã tám tuổi, tên là Đại Kim.”
Kim Hiểu Nam rất lễ phép, còn hơi cúi người, cúi xong lại đứng thẳng, ánh mắt hơi rụt rè nhìn theo Chung Tử Nhan, nhìn hai giây lại lủi đi.
Yo, có biến nha.
Bà chủ Chung chưa bao giờ dẫn người đàn ông nào đến trước mặt bọn họ.
Thời Chương nhíu mày, Tống Phất Chi khẽ cong môi.
Mọi người trưởng thành đều ngầm hiểu nhìn về phía Chung Tử Nhan, ánh mắt mập mờ.
Chỉ có Tiểu Vũ không hề hay biết bầu không khí này, cô bé chạy đi chơi với chú chó lớn.
Chung Tử Nhan “Ừ” một tiếng ngắn gọn, đi tới bên cạnh Kim Hiểu Nam, giơ tay lắc lắc cái đầu lông xù của cậu.
“Thế thôi.”
Âu Dương Hi cười nói: “Sao vậy bà chủ Chung, không hiểu.”
Chung Tử Nhan cười cười: “Không hiểu thì thôi.”
Từ lúc cậu trai trẻ dắt Gâu Đần xuống xe, mọi người đều hiểu. Ngay cả thú cưng cũng mang theo, có cái gì mà không hiểu.
Mặc kệ như thế nào, làm bạn bè đã nhiều năm, ai cũng mừng cho Chung Tử Nhan.
“Lịch trình đâu, bắt đầu đi!” Chung Tử Nhan vỗ tay.
Địa điểm bọn họ chọn rất được, nằm trong khu danh lam thắng cảnh đang được khai thác.
Hiện chưa có nhiều khách du lịch nhưng cơ sở vật chất gần như hoàn thiện, hơn nữa vẫn còn mới tinh.
Hoạt động đầu tiên là Xe địa hình hoang dã.
Những bánh xe cao lớn hung hãn cùng với khung kim loại độc đoán đầy sức mạnh hoang dã đậu một hàng ở bên rìa đồng cỏ, trông rất kích thích thị giác.
Tống Phất Chi nói một tiếng “Ngầu”.
Y thực sự không cưỡng lại được thứ tràn ngập dã tính này.
Bọn họ thuê tổng cộng sáu xe, Tiểu Vũ ngồi ở ghế sau của ba.
Các nhân viên muốn bọn họ đội mũ bảo hiểm và đeo găng tay, Tống Phất Chi quay đầu nhìn về phía Thời Chương và rồi sững sốt.
Thời Chương đã cởi áo khoác, lúc này hắn mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay bó sát màu xanh quân đội, quần công nhân nhét vào đôi bốt dã chiến dày nặng, dây lưng màu đen siết lấy eo bụng rắn chắc, dáng người này thật sự rất nam tính.
Tống Phất Chi nheo mắt lại, miệng lưỡi bỗng chốc khô khốc, tim đập thình thịch.
Thời Chương cúi đầu, yết hầu khẽ động, tóc mái tùy ý xõa xuống, ngón tay nhét vào nửa đoạn găng tay da màu đen, kéo lên trên, siết chặt dây đai, đường cong trên cổ tay giật giật nổi lên gân xanh rõ ràng.
Động tác này rất tùy ý nhưng Tống Phất Chi lập tức có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Đây đâu phải là giáo sư.
Đây rõ ràng là một tên cướp.
Tống Phất bị lạc trong cảm xúc hỗn loạn, Thời Chương gọi một tiếng: “Em chuẩn bị xong chưa?”
Giọng nói nhẹ nhàng của giáo sư kéo Tống Phất Chi trở lại.
Người trước mắt đeo kính gọng mảnh thanh lịch nho nhã, ngũ quan mộc mạc làm khí chất hung hãn lúc nãy tựa như ảo giác thoáng qua.
Tống Phất Chi bình tĩnh đeo găng tay vào: “Xong rồi.”
Xe địa hình vốn đã cao lớn và uy lực, bất cứ ai cưỡi trên đó đều có khí chất hoang dã này, Tống Phất Chi nhanh chóng bình tĩnh lại và chuyên tâm phóng nhanh xuyên rừng.
Lái xe địa hình trong khu hoang dã thực sự quá sảng khoái, mấy người lớn chơi còn vui hơn cả trẻ con.
Chung Tử Nhan nhờ nhân viên công tác chụp ảnh giúp bọn họ, mỗi một người ngồi trên xe thật sự đều rất “soái”.
Nhất là Sướng An, một người mẹ rất hiểu lễ nghĩa lại trông vô cùng khí phách khi chạy như gió lốc với vẻ mặt đeo kính râm lạnh lùng.
Sau khi chơi xong xe địa hình thì mặt trời đã sắp lặn, bọn họ phải nhanh chóng dựng lều cắm trại.
Giáo sư Thời quen tay, nhanh chóng dựng lều cho mình và Tống Phất Chi đâu vào đấy, xong lại đi giúp Âu Dương Hi.
Lều dành cho gia đình ba người rất lớn nên phức tạp hơn một chút.
Tốc độ của Chung Tử Nhan cũng khá nhanh nhẹn, cậu trai trẻ Tiểu Kim nhìn như người mẫu nhưng lại rất có năng lực. Hai người cùng nhau dựng màn trời lên.
Thời Chương và Tống Phất Chi đang dọn bàn gấp từ trong xe ra thì nghe thấy Tiểu Vũ nói: “Ba, ba nhìn bên kia kìa, diều của anh trai kia mắc trên vách đá rồi!”
Bên cạnh vách đá có nhiều người tụ tập, một cậu bé rất lo lắng và nói rằng con diều của nhóc bị đứt dây mắc vào vách đá, đó là món quà người bạn thân tặng cho nhóc, trên đó có tranh của bạn vẽ cho nên rất quý.
Những người nhiệt tình đã thử nhiều cách, lấy cành cây khều, ném đá lên trên, trải ghế xếp để với tới nhưng đều thất bại.
Con diều bị mắc kẹt không cao cũng không thấp, khoảng ba đến bốn mét.
Chủ yếu là kẹt ở giữa vách đá dựng đứng, nhảy lên với không tới, phỏng chừng chỉ có Tarzan leo lên mới được.
Chung Tử Nhan lấy tay che nắng, nhìn về phía đó và hô lên: “Thời Chương?”
Thời Chương “Ừ” một tiếng: “Thấy rồi.”
Tống Phất Chi không hiểu lắm, hắn thấy rồi thì có thể làm gì.
Thời Chương nghiêng đầu hỏi Tống Phất Chi: “Anh đi thử xem?”
Tống Phất Chi: “Thử thế nào?”
“Thì.” Giáo sư Thời dừng một chút, chỉ chỉ về phía đó: “Đi lên, lấy diều xuống.”
Tống Phất Chi nhíu mày: “Tay không leo lên? Tường đá kia rất dốc.”
Thời Chương đi tới, nghiêm túc quan sát một lúc, cười hỏi: “Thầy Tống, thầy có tin anh không?”
Tống Phất Chi vẫn nhíu mày: “Không an toàn.”
Nó thực sự không an toàn.
Nơi này rừng núi hoang vu, trên mặt đất không có đệm mềm, vách đá dốc đứng, ngã xuống thì không thú vị lắm.
“Trước đây anh từng học cái này.” Thời Chương giải thích: “Anh đã đạt chứng chỉ leo núi ngoài trời.”
“Anh vừa coi thử, diều mắc không quá cao, vách đá không quá dốc, dọc đường có điểm bám, cũng không khó đâu.”
Tống Phất Chi vẫn lặng thinh, không nói lời nào.
Thời Chương nhìn y, đột nhiên nở nụ cười.
“Thầy Tống lo lắng cho anh à?”
Tống Phất Chi:…
“Vậy thế này đi.”
Thời Chương nói: “Nếu anh thật sự ngã xuống, em đỡ anh nhé?”
Được rồi, giáo sư Thời có vẻ không phải là người hành động bốc đồng. Sự kiên định của hắn luôn khiến mọi người vô thức tin tưởng.
Thầy Tống – người luôn giữ vững lập trường đã thỏa hiệp một chút.
Tống Phất Chi yên lặng vài giây, chạm vào vành tai Thời Chương.
“Anh đi đi.”
Không ngờ chỉ nhẹ nhàng chạm vào, vành tai Thời Chương đã đỏ lên.
Điều này làm Tống Phất Chi sửng sốt.
Thế mà đỏ á?
Thời Chương ngượng ngùng che lại: “Ngại quá, không thể chạm vào nó đâu.”
Tống Phất Chi khụ một tiếng: “Đi nhanh đi, chú ý an toàn.”
Cuối cùng lại thêm một câu: “Em sẽ đỡ anh.”
Thời Chương đột nhiên quay người lại, hôn lên khóe mắt Tống Phất Chi.
“Được.”
Thời Chương đi tới bên cạnh cậu bé, nói với nhóc hai câu.
Cậu bé ngẩng đầu lên và gật đầu như thể nhìn thấy vị cứu tinh của mình.
Biết được sắp có dũng sĩ tay không leo núi, quần chúng nhiệt tình đều tản ra.
Có người chạy đi kéo một chiếc sofa bơm hơi tới, ít ra có thể làm đệm.
Thời Chương nói cám ơn người nọ, lúc này sắc mặt Tống Phất Chi trông khá hơn nhiều.
Ghế sofa bơm hơi rất dày và trông đáng tin cậy hơn.
Thời Chương đứng dưới vách đá, ngẩng đầu nhìn một lúc rồi đưa tay ra thử vài điểm nắm.
Sau khi nắm chắc, hắn dùng cánh tay phải mạnh mẽ lấy lực nhảy lên, tay trái lập tức theo sau, vững vàng bắt được phần nhô ra phía trên.
Cơ thể Thời Chương bay lên không trung một đoạn, toàn bộ trọng lượng cơ thể dựa vào một cánh tay chống đỡ nhưng hắn lại làm như rất nhẹ nhàng.
Vừa mới bắt đầu đã khá mạo hiểm, mọi người thốt lên cảm thán, Tống Phất Chi mím môi.
“Thầy Tống, căng thẳng à?”
Chung Tử Nhan đứng bên cạnh y, cười hỏi.
Tống Phất Chi im lặng một chút, bất đắc dĩ thẳng thắn nói: “Khó mà bình tĩnh được.”
“Không sao đâu, đừng lo quá.”
Chung Tử Nhan mỉm cười: “Trước đây có lúc Thời Chương phát rồ, chạy đi chơi leo núi ngoài trời. Đó là những vách đá cao hơn mười mét với đủ loại địa hình kỳ quái, chỉ cho một ít thời gian quan sát tuyến đường và sau đó cho leo lên một lần.”
“Đương nhiên có dây an toàn —— nhưng mà tôi chưa từng thấy cậu ta mắc lỗi lần nào.”
Thời gian chỉ mấy câu nói mà Thời Chương đã sắp leo đến chỗ con diều.
Không biết sao hắn có thể làm được, như thể việc leo trèo và nhảy giữa các vách đá đều là khả năng bẩm sinh của hắn.
Rõ ràng ở nơi hoang dã xa lạ nhưng động tác của hắn vẫn toát lên sự tao nhã. Cơ bắp căng cứng lại giãn ra, lúc lấy lực, cơ lưng rắn chắc làm căng lớp vải áo khiến hắn trông thật mạnh mẽ.
Tống Phất Chi hơi thất thần, hỏi Chung Tử Nhan: “Tại sao anh ấy tập leo núi?”
Chung Tử Nhan nhún vai: “Ai biết được. Cậu ta học mọi thứ, đam mê các môn thể thao và một số… sự nghiệp khác. Dù sao thì thời gian của cậu ta lúc nào cũng lấp kín mít. Làm liên tục, cuồng công việc, đại biến thái.”
Đây là lần đầu tiên nghe thấy có người mắng giáo sư Thời là “đại biến thái”, thật mới mẻ làm sao.
Tống Phất Chi nhướng mày: “Trước kia giáo sư cũng liều mạng như vậy?”
“Nói thật là.” Chung Tử Nhan nhìn Tống Phất Chi nở nụ cười: “Hình như sau khi kết hôn với cậu, Thời Chương mới thoải mái hơn một chút, công việc cũng không kín mít như trước… Còn chủ động tham gia du lịch cùng chúng tôi. Trước đây thỉnh thoảng cậu ta đến cho có vài ngày rồi lại trở về làm thí nghiệm.”
Thời Chương đứng ở giữa vách đá với tư thế chênh vênh nhưng thoải mái, nhẹ nhàng đưa tay với lên lấy được con diều từ trong khe đá ra.
“Wow —— “
Phía dưới vang lên tiếng reo hò, kèm theo vài tiếng “đẹp trai quá”.
Tống Phất Chi khoanh tay, yên lặng khó chịu.
Kêu cái gì mà kêu.
“Đỡ lấy.”
Thời Chương ném con diều cho cậu bé, cậu bé nhận được, ngẩng đầu lớn tiếng nói: “Cảm ơn siêu nhân!”
Thời Chương ở trên cao nghe vậy cười hai tiếng.
Tiếng cười trầm thấp làm say lòng người.
Thời Chương đi xuống với tốc độ nhanh hơn rất nhiều, Tống Phất Chi nhìn dáng người nhanh nhẹn của hắn, trong lòng có chút chua xót.
Nửa cuộc đời đầu của chồng như thế nào nhỉ?
Tống Phất Chi giật mình nhận ra mình không biết gì hết.
Mà bạn bè của Thời Chương đều biết rõ hắn hơn mình nhiều.
Thời Chương nhanh chóng đi xuống một nơi rất gần mặt đất.
Mọi người la lên: “Nhảy được đó, bên dưới có ghế sofa bơm hơi! An toàn lắm.”
Thời Chương một tay nắm chặt vách đá, xoay người nhìn ra xa, khi nhìn thấy Tống Phất Chi, ánh mắt liền cố định.
Tống Phất Chi hơi sửng sốt rồi hiểu ra.
Y đi về phía trước, đi đến phía dưới Thời Chương và dang rộng vòng tay.
Tống Phất Chi cười: “Siêu nhân, nhảy đi. Thầy Tống đỡ anh.”
Thật ra khoảng cách không có bao xa, Thời Chương buông lỏng tay, nhẹ nhàng đạp một cái rồi nhảy xuống vòng tay Tống Phất Chi.
Hơi thở của giống đực ngay lập tức tràn vào khoang mũi, trộn lẫn với mùi của núi đá và thực vật.
Tống Phất Chi đỡ rất vững vàng, ôm chặt lấy Thời Chương.
Trong vòng tay là cơ thể rất nặng, rất nóng, rất mạnh mẽ của hắn.
Còn có nhịp đập rất nhanh từ trái tim hắn.
Thời Chương nhanh chóng hôn vành tai Tống Phất Chi một cái.
Tống Phất Chi không kịp phản ứng.
Thời Chương nhìn vài giây, mỉm cười: “Em xem, em cũng đỏ này.”