Chương 29: Hắn thậm chí còn chẳng biết rõ...
edit: Quyniee
—————————————————
Buổi chiều, Quý Nhiêu trở về chỗ ở của mình, Tiểu Trương cũng đi theo giúp hắn thu dọn hành lý.
Nơi này ba năm nay Quý Nhiêu chỉ thỉnh thoảng mới trở về đôi lúc nên ở đây sắm sửa rất ít đồ đạc và hôm qua quản lí của Diệp Hoài Ninh mới nhờ người đem đồ của hắn trả lại hẳn mấy cái thùng lớn. Trước đây, Quý Nhiêu vẫn cảm thấy căn biệt thự kia là nhà của Diệp Hoài Ninh, không liên quan đến hắn cả, mãi cho đến hôm nay hắn mới phát hiện ra rằng mấy năm nay mọi dấu vết trong cuộc sống của mình đều là lưu lại ở đó.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Tình Đầu Ngọt Ngào
3. Không Muốn Làm Nữ Phụ Ác Độc
4. Bà Nội Tôi Siêu Giàu
=====================================
Bây giờ Diệp Hoài Ninh đem trả lại toàn bộ cho hắn.
Quý Nhiêu ngồi thẫn thờ trên sô pha, Tiểu Trương lâu lâu lại đây hỏi hắn có cần cái gì không, đồ để ở đâu, rồi thoáng nhìn thấy màn hình điện thoại di động của hắn đang dừng lại ở hộp thoại WeChat với Diệp Hoài Ninh, Tiểu Trương mới ho nhẹ một tiếng, sau đó do dự nói: “Anh Quý à, em nghe người ta nói hình như gần đây Diệp tổng đã đổi số điện thoại rồi, Wechat cũng đổi luôn ấy.”
Quý Nhiêu ngẩn người, thực ra hắn cũng đoán được việc Diệp Hoài Ninh không kéo hắn vào danh sách đen không phải là vì còn lưu luyến gì với hắn mà là đã dứt khoát đổi tài khoản để không nhìn thấy hắn nữa.
“… Nếu anh muốn biết tài khoản mới của Diệp tổng như vậy thì hay là em tìm người hỏi một chút nhé?”
Im lặng một hồi, Quý Nhiêu hạ thấp thanh âm: “Bỏ đi, đừng làm phiền em ấy.”
Tiểu Trương tiếp tục thu dọn đồ đạc, phát hiện ở phía dưới cùng của của hộp có một chiếc cối xay gió bằng giấy đã bị hỏng từ lâu.
Tiểu Trương lấy ra có một chút bất ngờ, loại đồ chơi cối xay gió trẻ con này cậu ta còn cho rằng bỏ nhầm, liền thuận tay muốn ném vào thùng rác, Quý Nhiêu bỗng nhiên gọi cậu lại: “Đừng ném, đưa tôi…”
Tiểu Trương sửng sốt, vội vàng đưa đồ qua.
Quý Nhiêu cầm lấy cối xay gió kia, nhẹ nhàng khều một cái.
Cối xay gió là mẹ làm cho hắn, được ghép lại bằng những tờ giấy màu rực rỡ, mẹ hắn rất khéo tay nên cối xay gió này được làm rất tinh tế. Khi còn nhỏ hắn coi cái này là báu vật của mình, ngay cả cho người khác đụng một chút vào cũng không nỡ, nhưng hắn lại tặng cho Diệp Hoài Ninh.
Hắn vẫn nhớ rõ dáng vẻ ngày bé của Diệp Hoài Ninh, rõ ràng chỉ nhỏ hơn hắn có nửa tuổi, nhưng vóc dáng lại nhỏ bé gầy gò thấp hơn hắn rất nhiều, khi đó Diệp Hoài Ninh đang mặc trên người quần áo lớn hơn một size, ngồi ngẩn người trên hành lang dài trong vườn hoa bệnh viện, hắn đi ngang qua bị sự tò mò thôi thúc liền chủ động tới bắt chuyện với Diệp Hoài Ninh.
Hắn chơi cùng Diệp Hoài Ninh cả một buổi chiều, lúc đi còn hào phóng đưa cối xay gió cho cậu, Diệp Hoài Ninh hỏi hắn ngày mai có đến nữa không, hắn nói mình không biết, nếu mẹ đưa theo thì sẽ đến, lúc đó ánh mắt Diệp Hoài Ninh nhìn hắn lưu luyến không rời, bây giờ sau nhiều năm lại một lần nữa hiện lên rõ ràng trong trí nhớ của hắn.
Diệp Hoài Ninh nói sẽ đợi nhưng hắn đã thất hứa, tối ngày hôm đó mẹ liền đưa hắn về quê, sau đó hơn mười năm trời, hắn không bao giờ đến thành phố này thêm lần nào nữa, cũng đã sớm quên mất cậu bé năm đó nhận cái cối xay gió yêu thích của mình.
Hắn biết Diệp Hoài Ninh sớm hơn cả Lâm Sâm.
Nửa năm sau khi trở về quê, cha mẹ qua đời vì tai nạn xe, hắn lại được bà nội đón về thị trấn nhỏ kia, ở nơi này hắn mới gặp được Lâm Sâm.
Hắn và Lâm Sâm cùng chia sẻ niềm vui thời thơ ấu của mình với nhau như những đứa trẻ khác, chỉ riêng có cối xay gió giấy do mẹ hắn gấp được này tặng cho mỗi mình Diệp Hoài Ninh.
Thế nhưng bây giờ, Diệp Hoài Ninh đã trả nó lại.
Hắn không chỉ làm tổn thương trái tim của Diệp Hoài Ninh mà còn làm tổn thương cả cậu bé năm xưa nữa.
Tiểu Trương gọi: “Anh Quý?”
Quý Nhiêu từ trong hồi ức hoàn hồn lại: “… Cậu đã từng thích ai chưa?”
Tiểu Trương gãi đầu, xấu hổ nói: “Trước đây khi đi học có thích nhưng tốt nghiệp thì đã chia tay rồi ạ.”
“Vậy, cậu có cảm thấy tiếc nuối không?”
Tiểu Trương suy nghĩ một chút, trả lời hắn: “Không có gì phải hối tiếc ạ, khi thích cũng thích thật lòng mà, chỉ là sau này cảm thấy không phù hợp khoảng cách cũng xa nên mới tách ra, không cần phải hối tiếc bởi vì đã hạnh phúc với nhau là đủ rồi.”
Nhưng trong những năm hắn và Diệp Hoài Ninh ở bên nhau, hầu hết thời gian đều là có lệ cho qua, ở bên hắn, Diệp Hoài Ninh có lẽ chưa bao giờ có được niềm vui và hạnh phúc thực sự cả.
Hắn thậm chí còn chẳng biết rõ mình có thích hay không, hắn thật sự rất tệ bạc.
Cho nên Diệp Hoài Ninh đã không cần hắn nữa rồi.
“Cậu giúp tôi xuống siêu thị ở dưới tầng mua giấy màu, hộp màu và chai hồ dán lên đây với.”
Quý Nhiêu nhìn cối xay gió kia một hồi trong lòng lại dâng lên một cỗ xúc động, hắn muốn sửa nó lại.
Như vậy, hắn có thể ám chỉ bản thân mình rằng hắn vẫn còn cơ hội để nắm được thứ gì đó
Tiểu Trương nhanh chóng mua đồ đem lên, Qúy Nhiêu tìm thấy video hướng dẫn làm cối xay gió này trên mạng, kỳ thực cũng không khó lắm.
Hắn cẩn thận tháo cối xay gió trong tay ra, thay thế hai cánh quạt bị hỏng nặng nhất xong, phần còn lại được dán lại bằng keo để cố định, sau đó nhặt cọ lên tô màu mới cho phần giấy đã bị trôi màu, che đi khuyết điểm.
Một chiếc cối xay gió bị hỏng trong nhiều năm cuối cùng cũng một lần nữa quay về trong tay của mình.
Quý Nhiêu vẫn bận rộn đến tận đêm, cơm tối cũng không ăn, đồ ăn trước khi đi Tiểu Trương đã gọi cho hắn cũng bị nguội mất.
Thở dài một hơi, hắn cầm điện thoại lên chụp một tấm đăng lên Weibo, không ghi gì cả.
Bài đăng Weibo cuối cùng của hắn dừng lại ở bài viết xin lỗi kia, sau đó cũng không cập nhật gì thêm nữa. Cũng không biết Diệp Hoài Ninh có nhìn thấy cái này không, lúc đăng lên hắn thậm chí không có bất kỳ ý nghĩ gì.
Sau khi đăng lên rồi cũng không xem bình luận nói gì, thoát Weibo Nhiêu đặt điện thoại xuống, ở trong bóng tối dần dần từ nhắm hai mắt lại.
Diệp Hoài Ninh ở bệnh viện đến chạng vạng mới rời đi, không có khẩu vị ăn uống, cũng không muốn trở về sớm như vậy, nửa đường liền cho trợ lí với vệ sĩ về trước, một mình đi ra ngoài hít thở hóng gió.
Trợ lý lo lắng nhắc nhở cậu: “Hay là mang theo một người đi…”
“Không sao, tôi không đi tới chỗ ít người đâu.”
Lái xe không mục đích trên đường phố thành phố rực rỡ ánh đèn, rồi cuối cùng cậu lái xe vào bãi đậu dưới hầm của trung tâm mua sắm trên phố.
Diệp Hoài Ninh rất ít khi đi mua sắm, lần trước… cậu nhớ lại, chắc là lễ giáng sinh năm ngoái, đó cũng không phải là một ký ức vui vẻ cho lắm, một mình cậu cũng không muốn đến những nơi quá náo nhiệt, nhưng cậu chẳng thể tìm được một ai khác, một ai đó có thể đồng hành cùng mình.
Hôm nay đột nhiên tâm huyết dâng trào, nên muốn đi xem phim một mình.
Mua vé một bộ phim hài đứng đầu phòng vé gần đây và chỉ còn nửa tiếng nữa là đến lúc phim chiếu, Diệp Hoài Ninh ngồi xuống trong khu vực chờ, nhàm chán chơi game trên điện thoại.
Nhưng một hồi cũng chẳng thấy thú vị liền thoát ra lên Wechat xem vòng bạn bè.
Hai cô gái ngồi phía sau đang trò chuyện về mấy tin đồn trong làng giải trí.
Diệp Hoài Ninh nghe các nàng nhắc tới Quý Nhiêu.
“Cậu nhìn cái này đi, Quý Nhiêu vừa đăng weibo đó, chỉ có một bức ảnh thôi, cũng không biết anh ấy đang muốn nói cái gì nữa.”
“Gần đây anh ấy cũng xui thật, tin huấn luyện viên với thực tập sinh lén lút yêu đương bị đồn ra, nghe nói còn một chân đạp hai thuyền kìa, thật không nhìn ra mà, trước đây mình còn cảm thấy anh ấy là một người cao lãnh cấm dục nữa, hình như anh ấy đã hủy hợp đồng với Thịnh Tinh rồi thì phải, phỏng chừng cuộc sống sau này cũng không dễ chịu đâu.”
“Cái gì chứ, anh ta làm sao giống người cao lãnh được, nhưng đối tượng scandal của anh ta sao đều là nam omega vậy chứ, không biết anh ta có thích nữ hay không nữa, anh ta và Lâm Sâm kia cũng không thật sự ở bên nhau mà? Mình thấy fan CP của họ hò hét một trận rồi cuối cùng người người cũng thành trò cười.”
“Lâm Sâm lại phủ nhận, có quỷ mới biết thật giả thôi, có lẽ chỉ là không dám thừa nhận đó thôi.”
Diệp Hoài Ninh vào nhóm bạn thấy hình họ mới gửi vào, là ảnh chụp màn hình bài viết của Quý Nhiêu vừa đăng lên Weibo hai mươi phút trước.
Cậu ngẫm nghĩ một chút, mới nhớ ra đây là Wechat của một biên kịch mà mình đã thêm vào vài ngày trước, không ngờ người này vẫn là fan của Quý Nhiêu. Ánh mắt dừng lại trong bức ảnh chiếc cối xay gió kia mấy giây rồi không có hứng thú nhanh chóng lướt đi.
Quý Nhiêu rốt cuộc xuất phát từ tâm tư gì mà đăng bài này, cậu cũng không muốn biết nữa.
Sau khi bắt đầu kiểm tra vé, Diệp Hoài Ninh cất điện thoại di động, hòa vào đám đông đi vào phòng chiếu.
Tỷ suất chỗ ngồi của phim rất cao, một bộ phim hài về gia đình, khán giả chủ yếu là các cặp đôi mang theo gia đình. Diệp Hoài Ninh ngồi ở góc sau, trông đó có vẻ không thoải mái lắm nhưng cậu cũng không để ý, tập trung sự chú ý vào cốt truyện của bộ phim.
Xung quanh thỉnh thoảng có tiếng cười vang, Diệp Hoài Ninh cũng sẽ cười theo, miễn cưỡng bản thân hòa nhập vào bầu không khí như vậy.
Giữa chừng Từ Nhân Tỉnh lại gửi wechat tới, hỏi cậu: “Anh Diệp ơi, anh về nhà chưa? Cơm tối đã ăn chưa?”
Diệp Hoài Ninh chậm rãi nhắn lại: “Không về, đang xem phim ở bên ngoài.”
“Một mình?”
“Ừ.”
Bên kia lại gửi tới một tin nhắn: “Anh Diệp, anh nói đi xem phim sớm hơn thì em có thể đi cùng anh mà.”
“Thôi, bây giờ cậu nổi tiếng như vậy rồi mà còn với tôi nữa thì không chừng tối nay sẽ lên đầu trang báo đấy.”
Từ Nhân Tỉnh lại một gửi một nhãn dán biểu cảm gấu trúc quay cuồng vô cùng đáng yêu: “Chuyện đó có liên quan gì, có thể cùng anh Diệp lên tiêu đề thì em một chút cũng không để ý.”
“Tôi để ý.” Diệp Hoài Ninh buồn cười nói.
Từ Nhân Tỉnh mới mười tám tuổi, cậu cũng không muốn cùng nghệ sĩ công ty mình gây ra scandal gì đâu.
Từ Nhân Tỉnh cũng không chịu im lặng: “Vậy anh Diệp đang xem phim gì đấy, hay không ạ?”
Diệp Hoài Ninh nói tên phim cho cậu ta.
“À phim này thì em có biết, gần đây bùng nổ phòng vé luôn mà, tiếc là em không có thời gian để xem nó.”
“Cậu lo làm việc chăm chỉ đi.” Diệp Hoài Ninh nhắc nhở cậu ta.
Từ Nhân Tỉnh nhắn lại một icon mặt cười: “Biết ạ, anh Diệp yên tâm, em sẽ nghiêm túc thay công ty kiếm tiền.”
Bị thằng nhóc này làm phiền như vậy, Diệp Hoài Ninh càng thêm mất tập trung mãi cho đến khi bộ phim kết thúc.
Sau đó cậu tìm thấy một quán mì trong trung tâm mua sắm, lấp đầy dạ dày của mình rồi trở lại bãi xe.
Lúc tìm tiền lẻ để trả phí đậu xe, cậu không khỏi nhíu mày khi nhìn thấy chiếc ví đựng tiền lẻ của Quý Nhiêu còn sót lại trong hộp tủ xe.
Mở ra nhìn thoáng qua, bên trong chỉ có vài đồng xu, trong ngăn nhỏ còn rơi ra một tờ ghi chú ố vàng nhiều năm rồi, nét bút ngây thơ viết vài chữ chúc mừng sinh nhật, kí tên là Lâm Sâm.
Bao nhiêu năm như vậy, một cái ghi chú không có giá trị gì mà vẫn được Quý Nhiêu giữ lại. Diệp Hoài Ninh lần đầu tiên ý thức được thì ra Quý Nhiêu người kia, thật ra cũng là có tâm, chỉ là có tâm với đúng người nào đó mà thôi.
Nhưng thật buồn cười là cái ví tiền lẻ này cuối cùng lại bị bỏ rơi ở đây.
Diệp Hoài Ninh suy nghĩ một chút, chắc là rất lâu trước đây lúc cậu và Quý Nhiêu làm tình trong xe thì trong lúc giằng co chiếc ví này mới từ trong túi Quý Nhiêu rơi ra, lúc sau có lẽ là bị tài xế của cậu nhặt được thuận tay bỏ vào trong hộc này, sau đó cũng chẳng thấy Quý Nhiêu tốn tâm tư đi tìm.
Nói người này có lòng, nhưng cũng không có trái tim.
Thật đúng là mỉa mai.
Diệp Hoài Ninh khởi động xe.
Lúc đi ngang qua thùng rác, liền nhấn mở cửa sổ, thuận tay ném ví tiền lẻ cùng với tờ ghi chú bên trong đi. Cậu không có hảo tâm phái người đi đưa đồ cho Quý Nhiêu lần nữa như vậy.
Chiếc xe rời khỏi bãi đậu xe ở tầng hầm, hòa mình vào bóng đêm vô tận.
————————
editor có đôi lời muốn nói: “dạo này mình ôn thi nên có thể sẽ không đăng truyện đều được, nhưng sẽ không để quá một tuần đâu, thi xong sẽ làm bù chương cho anh em nhé…. mãi yêww 😘😘”