Chương 9: Mượn đồ Hà Anh
Khoảng thời gian ấy tuy nước sôi lửa bỏng với Dương Anh Ngọc nhưng lại là đẹp nhất, dễ thở nhất với Hà Anh. Cho đến mãi hôm con bé đi thi, khiếp vía thật sự, con bé bắt cả nhà đưa nó đi, con bắt mẹ sang rủ cả nhà anh Bảo của nó mới sợ cơ chứ.
Hôm em nó vừa thi xong, nó rủ cái Hiền với Ánh sang nhà nó chơi, mặc dù chơi với nhau mấy năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên nó dắt bạn về nhà, bình thường nó không đưa ai về cả vì nó ngại. Thấy chị đưa bạn về, cái Ngọc cũng ra hóng hớt, vừa nhìn cô đã không có thiện cảm với cái Ánh, ăn mặc chán đời quá nên cô không thích, như chị Hiền thì đúng gu con bé nhé, trông xinh xắn mà cũng sành điệu nữa nên chưa gì đã ra kéo tay chị, mới quen mà làm như thân lắm rồi.
“Chị, em là Ngọc, là em gái chị Hà Anh đấy”
“Chị xinh gái thế nhờ, trông ăn mặc cũng sành phết, chắc chị là con nhà giàu chứ gì, em trông là biết ngay nhá”
Gì cơ, con nhà giàu á, cái Hiền chột dạ, không dám nói gì chỉ ậm ừ cho qua, thấy bạn khó xử nên nó cũng giải vây.
“Thôi, để bọn chị lên phòng có việc”
Phải nói mấy lần Ngọc mới chịu buông cái Hiền ra. Ba đứa lếch thếch kéo nhau lên phòng. Bước vào phòng, Hiền hoa hết cả mắt vì cái phòng của Hà Anh thật sự xa xỉ, đó là so với phòng của cô. Lúc này, cô thèm muốn cái cảm giác được làm con nhà giàu như bạn mình và có phần ghen tị. Thấy bạn mình có vẻ thích, nó cũng không nghĩ nhiều còn nói thêm, nhưng nó không ngờ rằng câu nói đó khiến cho Hiền cảm thấy tự ái.
“Này đã là gì, thế là mày chưa xem phòng con Ngọc rồi, nó trang trí màu mè kinh khủng lắm”
Thế này mà còn chưa là gì, câu nói này còn chẳng phải gián tiếp khoe nhà nó giàu còn ý nói nhà mình nghèo sao, Hiền nghĩ, nhưng chỉ thầm nghĩ trong bụng thôi.
“Phòng thế này mới gọi là phòng chứ, như cái phòng của tao chỉ là chỗ chứa thôi”
Đúng là kẻ thiếu người thừa.
“Ơ, thế tủ quần áo phòng mày đâu rồi?”
Thấy bạn mình cứ ngáo ngáo ngơ ngơ, cái Ánh phì cười, hỏi lại:
“Thế mày nghĩ nó có nhiều quần áo không?”
“Nhiều”
“Thế mày nghĩ một cái tủ có đựng hết đống quần áo của nó không”
“Tao nghĩ là không”
“Đóo, tức nghĩa là nó không có tủ quần áo, mà nó có phòng để quần áo riêng, hiểu chưa con gái?”
“Àa, đỉnh vừa, Hà Anh, dẫn tao đi xem phòng để đồ của mày đi, tao muốn xem đống đồ của em gái nhà mình như nào lắm rồi”
Nó nãy giờ ngồi vắt vẻo ở chỗ sô pha, cười ngặt nghẽo với hai đứa bạn dở hơi. Ừ, bạn thích thì nó cũng chiều. Sang đấy thì Ánh không tỏ ra quá là ngạc nhiên nhưng cũng khá thích, chắc do nhà Ánh cũng khá giả nên nhìn chỗ này không có gì quá kinh khủng lắm nhưng vẫn rất hâm mộ bạn đẹp nhà mình vì thật sự rất nhiều thể loại. Váy vóc, quần áo, giày dép rồi đến cả trang sức nước hoa đều có một góc riêng, tất nhiên nó không to như của siêu sao nhưng cũng thuộc hàng khủng rồi.
Nhưng Hiền ngược lại, cô mê tít cái phòng này, chao ôi, nhìn cái kệ đặt túi xách của Hanh kìa, xơ qua cũng phải tầm hơn hai mươi cái. Đi qua đi lại một hồi cô mới nhớ ra, cuối tuần này cô có một cuộc hẹn toàn với bọn nhà giàu, Hiền được mời từ hôm qua cơ, đang đúng lúc không có gì để mặc thì cứu tinh đây rồi. Chưa gì, Hiền đã tia được mấy thứ rồi.
“Hà Anh này… ừm… thì cuối tuần này tao có một cái hẹn với một chị… đến cái câu lạc bộ gì đấy”
“Ừ, đi chơi à, sướng nhé, nhưng mà đến thì đừng có mà rượu chè be bét, club không phải chỗ vui chơi bình thường cho học sinh bọn mình đâu”
Gớm, suốt ngày lên mặt ta đây dạy bảo người khác.
“Tao biết, tao biết nhưng vấn đề tao không có đồ gì để mặc cả, Hà Anh xinh gái, bồ của em, cho em mượn bộ đồ để đi nhé. Dù sao ở đó cũng toàn con nhà có điều kiện, với cả là club gì đấy nên em không thể mặc quần đùi áo phông đi được. Nha!”
“Ừ thoải mái đi mày, thích gì vào mà lựa, cái đống váy vóc tao cũng thỉnh thoảng mới mặc”