Chương 451: Q.91 - Tù trưởng mới của bộ tộc Barbarian

Ngay khi tôi trèo lên khỏi hố đất sau khi kết thúc cuộc đấu tay đôi với cựu tù trưởng bộ lạc, các chiến binh – những người đang hò hét vì phấn khích – đột nhiên ngậm chặt miệng và nhìn tôi.

Có vẻ như họ đang đợi tôi nói điều gì đó.

“Behel—raaaaaaaaaa!!”

Tôi hét lên một tiếng thét xung trận dữ dội, và các chiến binh, trông có vẻ thỏa mãn, cũng gầm lên cùng với tôi.

Ui, tai tôi đau quá.

Vù vù.

Nhận được tiếng reo hò của rất nhiều chiến binh, tôi nhìn xuống hố. Các trưởng lão đang kéo tên tộc trưởng đã ngã xuống đi.

Thật là một kết cục cô đơn cho kẻ bại trận.

Không có chiến binh nào quan tâm đến hình bóng rời đi của tộc trưởng. Thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng trong nền văn hóa này, điều đó hoàn toàn tự nhiên.

Người thắng và kẻ thua chỉ đơn giản được xác định bởi quy luật tự nhiên. Không hơn, không kém.

Bùm—! Bùm—! Bùm—! Bùm—!

Không có sự chuẩn bị nào được thực hiện, nhưng một lễ hội đã bắt đầu ngay tại chỗ. Những chiến binh biết chơi nhạc cụ sẽ đánh trống, trong khi những người không có kỹ năng nào chỉ đơn giản là đập nắm đấm vào ngực.

Mọi người nhảy múa cuồng nhiệt và giơ cao cốc rượu.

Họ chặt một cái cây ngay tại chỗ để nhóm một đống lửa lớn, và không ai biết họ lấy thịt ở đâu, nhưng họ nướng nó trên lửa và chia nhau ăn.

Thời gian trôi qua như thế, và đến lúc chạng vạng—

“Chiến binh vĩ đại!! Anh đi đâu vậy!!”

“Suỵt.”

Tôi rời khỏi trung tâm của lễ hội ồn ào và hướng về khu sinh hoạt. Thỉnh thoảng các chiến binh nói chuyện với tôi khi tôi đi qua, nhưng giờ họ có vẻ thích tận hưởng hơn là nói chuyện với tôi.

Bước, bước.

Khi tôi rời xa trung tâm lễ hội, quang cảnh xung quanh trở nên tối hơn và yên tĩnh hơn.

Bùm—! Bùm—!

Tiếng trống xa xa vọng lại yếu ớt trên con đường rừng.

Aynar, người đã vắng mặt từ giữa lễ hội, đi về phía tôi từ hướng ngược lại.

“Bjorn? Anh đang làm gì ở đây?”

Aynar tỏ vẻ bối rối khi thấy tôi, ngôi sao của lễ hội, lại đi lang thang đến một nơi xa xôi thay vì tiếp tục lễ hội.

“Tôi chỉ… đi gặp tộc trưởng. Ông ấy ở đâu?”

“Trong lều của ông ấy.”

“Ông ấy đã tỉnh chưa?”

“Không chắc. Ông ấy vẫn ngủ cho đến một lúc trước.”

“Cô mới từ đó tới à?”

“Ừ… Tôi hơi lo lắng.”

“Thật sao?”

Tôi không hỏi chính xác điều gì đang làm cô ấy bận tâm. Sau cùng, Aynar vẫn luôn ở gần tộc trưởng kể từ khi có tin đồn về cái chết của tôi.

Chắc hẳn cô ấy có rất nhiều điều muốn nói.

“Quan trọng hơn, xin chúc mừng, Bjorn! Anh là chiến binh đầu tiên trở thành tộc trưởng ở độ tuổi còn trẻ như vậy!”

“Vậy ý cô là tôi là người trẻ nhất?”

“V-Vâng! Tù trưởng trẻ tuổi nhất! Thật tuyệt vời phải không? Dù sao thì, nếu hai chúng ta đang đi gặp tộc trưởng thì sao không đi cùng nhau?”

“Cô không phải mới từ đó tới sao?”

“Ha! Có gì quan trọng chứ? Dù sao thì tôi cũng đang trên đường đến gặp anh mà!”

“Nếu cô nói vậy.”

Khi tôi đi cùng Aynar đến lều của tộc trưởng, chúng tôi trao đổi vài lời. Phần lớn là về cuộc đấu tay đôi, sau đó là về tình trạng hiện tại của tộc trưởng.

Có vẻ như vết thương của ông ấy đã gần lành rồi.

“Bọn trưởng lão đều là một lũ khốn nạn nhỏ mọn! Họ nói rằng vết thương sẽ tự lành, vì vậy họ không cho ông ấy sử dụng một lọ thuốc nào. Cuối cùng, tôi phải tự mình đổ thuốc cho ông ta! Anh có tin không?!”

“……”

“Và trong lễ trưởng thành nữa! Tôi đã nói chúng ta ít nhất cũng nên đưa cho các Barbarian trẻ tuổi một đôi giày đàng hoàng, nhưng những trưởng lão bướng bỉnh đó cứ nói về truyền thống. Mặc dù tôi đã nói hợp lý!”

“Aynar.”

“Vâng?”

“Khi ai đó hành động như vậy, cô nên gọi họ là những kẻ vô lý, chứ không phải là những tên khốn nhỏ nhen.”

“À… Vậy à?”

Khi tôi sửa lại cách dùng từ của cô ấy, Aynar gãi đầu một cách ngượng ngùng.

Và sau đó…

Bước, bước

Chúng tôi lặng lẽ đi bộ dọc theo con đường trong rừng một lúc.

Chỉ đến khi lều của tù trưởng xuất hiện thì Aynar mới lên tiếng lần nữa.

‘Björn.’

Cô ấy chậm bước lại, để tôi đi trước một chút, rồi khẽ huých vai tôi trong khi nói.

“Tôi đoán là dù sao thì anh cũng giỏi hơn tôi. Thông minh, mạnh mẽ, và anh không cần phải làm gì nhiều để khiến các chiến binh đi theo anh.”

Tôi đoán là điều đó cũng chẳng dễ dàng gì với cô ấy.

“Aynar—”

Tôi quay lại định trả lời, nhưng Aynar đã ngắt lời tôi.

“Vậy thì tôi trông cậy vào anh.”

“…?”

“Anh sẽ làm tốt hơn tôi gấp 150 lần! Các chiến binh khác cũng nghĩ vậy!”

Tôi không hiểu cô ấy lấy đâu ra con số 150 đó, nhưng tôi chỉ gật đầu.

“Hiểu rồi.”

“Tuyệt, đó là tất cả những gì tôi cần nghe. Tiến lên nào. Chúng ta đã đến đích rồi. Tôi nghĩ mình sẽ tham gia cùng các chiến binh để vui chơi và nghỉ ngơi.”

“Được rồi. Gặp lại sau nhé.”

Nói xong, Aynar quay người và bước trở lại con đường trong rừng, còn tôi bước vào lều của tù trưởng bộ lạc.

“Anh đây rồi.”

Thật ngạc nhiên, vị tù trưởng đã tỉnh.

Và trông có vẻ khá ổn.

Có lẽ là do thuốc Aynar dùng, cơ thể ông vẫn còn hơi sưng, nhưng đó là tất cả vấn đề còn lại.

Cót két.

Không đợi được cho phép, tôi kéo một chiếc ghế khổng lồ size Barbarian và ngồi xuống.

“Ông cảm thấy thế nào?”

“Anh không cần phải lo lắng cho tôi.”

“Vậy sao?”

Vâng, dù sao thì tôi cũng chỉ hỏi vì phép lịch sự thôi. Bỏ qua những thủ tục rườm rà, tôi đi thẳng vào vấn đề.

“Khi nào thì ông sẽ bàn giao chức tù trưởng?”

“Ngày mai, ngay khi bình minh ló dạng.”

Đây là câu trả lời mà tôi không ngờ tới.

“Tôi nghĩ phải mất một lúc mới thông báo được cho những chiến binh khác.”

“Bây giờ tin tức về anh có lẽ đã truyền khắp thành phố rồi, những người nên đến thì tự sẽ đến thôi.”

Ừm… Ông ấy không sai.

Số lượng chiến binh nghe nói đến tôi tăng lên theo cấp số nhân khi lễ khải hoàn diễn ra.

“Nhưng trông ông có vẻ khá nhẹ nhõm so với một người vừa mất đu chức vị tù trưởng không phải sao?”

Câu hỏi thứ hai của tôi là sự tò mò cá nhân.

“Tôi đã luôn nghĩ rằng đó không phải là công việc phù hợp với mình. Tất nhiên, thua cuộc vẫn khiến tôi tức giận.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Vậy, tại sao anh lại đến gặp tôi?”

Tù trưởng bộ lạc có vẻ chắc chắn rằng tôi đến đây vì một lý do khác, và tôi mỉm cười nhẹ khi nêu ra vấn đề thực sự.

“Tôi muốn nghe về nhà vua.”

“…Nhà vua?”

“Đúng vậy, nhà vua vủa Raphdonia là người như thế nào?”

Rốt cuộc, ngày mai tôi sẽ là thủ lĩnh của bộ tộc. Đã đến lúc khám phá những bí mật đen tối của vương quốc có tường bao quanh này.

***

“Nhà vua…”

Tựa vào tường, tộc trưởng bật ra tiếng cười cay đắng.

“Chỉ một lần duy nhất.”

“Hả?”

“Ta chỉ mới gặp ông ta một lần duy nhất.”

Điều này có phần bất ngờ.

Thật ngạc nhiên. Trước đây ông ta đã từng nói về nhà vua một cách đầy sợ hãi, nên tôi cho rằng ông ta biết rõ nhà vua.

“Đó là vào cuối cuộc Thánh chiến… tức là hơn 13 năm trước. Ngay sau khi ta trở thành tù trưởng. Lần đầu tiên ta nhìn thấy ông ấy tại một hội nghị thượng đỉnh của các chủng tộc, được thúc đẩy bởi tham vọng khôi phục lại bộ lạc đang suy yếu của chúng ta.”

Khi ông ấy nhìn chằm chằm vào khoảng không, hơi thở của ông trở nên gấp gáp.

Như thể những ký ức của ngày hôm đó đang trở về với anh.

“Vậy… chuyện gì đã xảy ra?”

“Lúc đầu, nó không khác gì bất kỳ hội nghị nào khác. Tên khốn người lùn và thành viên của bộ tộc thú nhân đang lẩm bẩm về những điều không biết là gì giữa họ, và ta thì bận cãi nhau với tên khốn của tộc Fairy và pháp sư già trong tòa tháp, người đại diện cho loài người đến.

“Một pháp sư ư? Nhà vua không phải là người đại diện cho loài người sao?”

“Đó là những gì anh nghĩ. Nhưng sau khi ta trở thành thủ lĩnh, mọi chuyện vẫn luôn như vậy. Nhà vua không bao giờ xuất hiện; một người khác luôn xuất hiện thay thế ông ấy.”

“Hiểu rồi…”

Đây là thông tin mới đối với tôi. Là một chiến binh, thật khó để tìm hiểu chi tiết về các hội nghị liên loài này.

“Dù sao đi nữa, đó chính là lý do vì sao ngày hôm đó lại đặc biệt.”

Một chuyến viếng thăm của hoàng gia mà bạn có thể chỉ chứng kiến một lần trong đời.

Tuy nhiên, tù trưởng bộ lạc cho biết ông không bao giờ hiểu tại sao nhà vua lại đến vào giữa hội nghị thượng đỉnh đó.

“Tôi đang cãi nhau với lão pháp sư thì nhận ra lão đã ngồi xuống. Không ai trong chúng tôi biết lão là ai. Một người trong chúng tôi thậm chí còn cố đuổi lão ra ngoài, hỏi lão là ai. Nhưng…”

“Nhưng?”

“Ông ta chỉ nói một câu thôi.”

‘Hãy cúi mình xuống, thần dân của ta’

Ngay khi những lời này vừa thốt ra khỏi miệng nhà vua, các tộc trưởng, quên mất lời nói và câu hỏi của chính mình, đều sửng sốt đứng dậy và quỳ xuống trước mặt nhà vua.

Và…

“Mặc dù chúng tôi vẫn chưa biết ông ấy là ai, nhưng lời nói vẫn vô tình thoát ra khỏi môi chúng tôi.”

“Chúng là gì?”

“Chúng thần kính chào Đức Vua.”

Thậm chí ngay cả khi nghĩ lại về điều đó, ông vẫn thấy sợ, tộc trưởng nói thêm. Ông cảm thấy một cảm giác bất lực tràn ngập, tước đi mọi ý chí chống cự trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó.

Tất nhiên, phần khiến tôi quan tâm là điều khác.

‘Khả năng điều khiển… có thể là của một pháp sư nào đó chăng?’

Nguồn gốc sức mạnh của nhà vua có thể đến từ đâu?

Chắc chắn là không có Tinh chất nào trong mê cung cho phép một người điều khiển người khác mà không cần bất kỳ tiếp xúc vật lý nào. Vì vậy, nếu điều đó có thể xảy ra thì đó có thể là phép thuật.

Nhưng khi tôi nêu vấn đề đó, vị tộc trưởng lập tức lắc đầu.

“Nó không giống như phép thuật hay Tinh chất. Nó giống như giọng nói của ông ấy có sức mạnh. Như thể nó đã được khắc sâu vào máu và linh hồn tôi ngay từ khi tôi sinh ra. Rằng ông ấy là vua của ta, là chủ nhân của ta.”

Càng nghe, tôi càng thấy bối rối. Tuy nhiên, tôi vẫn lắng nghe phần còn lại của câu chuyện.

“Vậy chuyện gì xảy ra tiếp theo?”

“Không nhiều lắm. Anh ta liếc nhìn chúng tôi một cái, như thể đang tìm kiếm ai đó, và nói, ‘Anh ta không có ở đây.’ Sau đó anh ta rời đi. Chỉ sau đó chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm.”

Đó là tất cả những gì có trong câu chuyện của tù trưởng về cuộc gặp gỡ với nhà vua. Trước khi hình thành bất kỳ lý thuyết nào, tôi muốn xác nhận thêm một vài chi tiết.

“Ngươi hỏi những người đại diện khác lúc đó mạnh đến mức nào? Ừm… phần lớn bọn họ có lẽ đều mạnh như ta.”

Vậy nên, “khả năng kiểm soát” của nhà vua là vô cùng tuyệt đối.

Ông ta đã chế ngự được năm nhà thám hiểm cấp cao nhất—tất cả có lẽ đều có lực chiến ít nhất là đủ để hoạt động ở tầng 8—chỉ bằng một mệnh lệnh.

Và dường như không có giới hạn nào cho phạm vi kiểm soát của ông ta.

“Anh không nghĩ là tôi sẽ chống cự nếu tôi có thể sao? Thật nực cười. Tôi thà chết còn hơn quỳ trước một người lạ.”

Tù trưởng đã chắc chắn.

Nếu nhà vua ra lệnh giết họ thì mạng sống của họ sẽ chấm dứt ngay tại đó.

‘Nếu không phải là Tinh chất hay phép thuật… thì nhà vua đã sử dụng loại năng lực nào?’

Tôi không biết.

Nhưng may mắn thay, vẫn còn một tia hy vọng.

“À, nhân tiện, ông pháp sư già trong Tháp chỉ quỳ xuống sau khi nhận ra danh tính của ông ta sau khi chúng ta đã làm vậy.”

Có lẽ nó không có tác dụng với con người.

Đó là một khả năng, nhưng không chắc chắn.

Có lẽ nhà vua chỉ có thể sử dụng quyền lực của mình một cách độc quyền đối với các tộc trưởng.

‘…Dù sao thì chắc chắn nhà vua có năng lực như vậy.’

Tuy nhiên, xét về mọi mặt thì đây không phải là kết quả tệ. Cuối cùng, tôi hỏi thêm một câu hỏi nữa.

“Sắc mặt nhà vua trông như thế nào? Có vẻ như đang bị bệnh không?”

“…Ta không nhớ. Ta không nhớ nổi anh ta trông bao nhiêu tuổi, là nam hay nữ, thậm chí giọng nói vang vọng bên tai tôi…”

Hmm… Liệu nhà vua có thể thao túng ký ức không?

Không, có lẽ ông ta đã sử dụng một loại phép thuật hoặc vật phẩm nào đó. Không giống như khả năng điều khiển của ông ta, có một số vật phẩm có thể tạo ra hiệu ứng tương tự.

“Vậy, sự tò mò của anh về nhà vua đã được thỏa mãn chưa?”

“Ở một mức độ nào đó.”

“Thật sao? Vậy thì tốt.”

Tộc trưởng vẫy tay ra hiệu đã đến lúc tôi phải rời đi. Nhưng có điều gì đó trong thái độ của ông ấy khiến tôi chú ý.

“Tù trưởng, tôi có thể hỏi một câu cuối cùng không?”

“Làm nhanh đi.”

“Sao ông có vẻ không quan tâm thế? Ông biết tôi có thể làm gì với tư cách là thủ lĩnh mà.”

Trước đây, tù trưởng đã từng nói với tôi:

[Ghét loài người sẽ khiến chúng ta không còn nơi nào để sống.]

[Chúng ta phải chịu đựng dù có vô lý]

Thật khó chịu khi nghe điều này, nhưng theo quan điểm của người đứng đầu, điều đó có lý.

Nhưng bây giờ…

“Tại sao tôi phải quan tâm? Tôi không còn là thủ lĩnh hay bất cứ thứ gì khác nữa.”

Tù trưởng cười khúc khích như thể ông vừa nghe được điều gì đó buồn cười.

“Từ ngày mai, tôi chỉ là một người Barbarian bình thường.”

Không phải là một tù trưởng mà là một chiến binh.

“Và…”

Với tư cách là một chiến binh, ông ấy đã nói với tôi:

“Từ xưa đến nay, chúng ta vẫn luôn chỉ quan tâm tới những việc ngay trước mắt, câu trả lời này đủ với anh chưa?”

“Quá đủ rồi.”

“Tốt. Bây giờ tôi đói rồi, đi đi.”

Sau khi bị tù trưởng đuổi, tôi rời khỏi lều và vào đại một căn lều để ngủ.

Sáng hôm sau.

“Các chiến binh, tôi, Bjorn, con trai của Jandel, xin thề trên danh nghĩa của chiến binh!”

Những từ ngữ hoa mỹ chẳng có mấy ý nghĩa với họ. Vì vậy, tôi chỉ nói đơn giản và mạnh mẽ.

“Chúng ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, lấy lại tất cả những gì đã mất và tiến xa hơn nữa!”

Tôi tuyên bố điều này trong khi nhìn về phía những bức tường phía bên kia khu rừng.

Và sau đó…

[Vị trí của nhân vật trong bộ tộc thay đổi từ ‘chiến binh bình thường’ thành ‘tù trưởng’]

[Chỉ số đặc biệt ‘Ủng hộ’ được tạo ra]

Vì thế, tôi đã trở thành Tộc trưởng của tộc Barbarian.

***

[Ủng hộ của nhân vật tăng thêm +1.]

[Ủng hộ của nhân vật tăng thêm +1]

[Ủng hộ của nhân vật tăng thêm +1]

[Ủng hộ của nhân vật tăng thêm +1]

[Ủng hộ của nhân vật tăng thêm +1…]

“…”

“…”

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập