Mấy Đời Phiêu Bạt

Mấy Đời Phiêu Bạt

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hàm Áp Đản

Mấy Đời Phiêu Bạt – Chương 5

16.

Ta cứ như vậy mà mơ hồ bị Hoàng đế giam cầm.

Bao năm qua, ta không tham gia vào cuộc tranh giành trong hậu cung, cũng không can thiệp vào chuyện triều chính. Trong thâm cung này, ta giống như một kẻ mắt điếc tai ngơ.

May mắn thay, ta đối đãi với các cung nữ trong cung không tệ, nên vẫn có người dám mạo hiểm truyền tin tức về cha mẹ cho ta. Khi hay tin cha qua đời vì bệnh tật, mẫu thân tự vẫn, ta chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại.

Ta nắm chặt bức thư biệt ly mà cha gửi trước khi mất, ngực nghẹn lại, một ngụm máu tươi trào ra.

Ta ân hận vô cùng!

Rõ ràng tỷ tỷ đã nói, lòng dạ của nam nhân không đáng tin. Cớ sao ta lại sa vào những lời dối gian ngọt ngào ấy.

Sợ hãi thế lực của huynh trong quân đội, hắn đã dùng cớ vô lý mà giết chết huynh ấy. Và cả đứa con chưa kịp chào đời của ta! Chính hắn, chính người cha ấy đã hại chết nó!

Ta từng nghĩ rằng mình nắm chặt dây cương của vận mệnh, cuối cùng lại chỉ là quân cờ trong tay hắn.

Đặt nhầm tình cảm, tin nhầm lời hứa!

Ta thực sự quá ngu ngốc, quá ngu ngốc!

Trong mắt ta chỉ còn lại sự căm hận.

Cha mẹ, đứa con, huynh trưởng, tất cả đều chết thảm vì hắn.
Loại người tiểu nhân hèn hạ, ích kỷ như vậy sao xứng đáng làm Hoàng đế!

17.

Ta dùng hết toàn bộ gia tài để mua chuộc công công bên cạnh Hoàng đế, chỉ mong có thể đưa một cây trâm vàng lên bàn của hắn. Đây là cây trâm vàng mà hắn đã nhờ thợ làm cho ta, lúc nhận được cây trâm này, ta đã cảm động vô cùng. Nhưng giờ nghĩ lại, thật là nực cười.

Tỷ tỷ nói không sai, tình yêu nói bằng lời là rẻ mạt nhất, tại sao lúc trước ta lại sa vào đó.

Cuối cùng thì Hoàng thượng cũng đến phòng ta như đã hứa. Ta giả vờ nũng nịu, òa khóc rồi nhào vào lòng hắn, đầu cố ý dụi vào trong lòng ngực hắn.

“Chỉ vì hành động nông nổi của thiếp mà làm Hoàng thượng tức giận, hôm nay thần thiếp xin chịu phạt, thiếp thân tuyệt không nói hai lời.”

Bản tính ta vốn trầm lặng, không hay làm nũng như vậy. Có lẽ vì chưa từng thấy ta như thế, hoàng thượng lại dịu dàng hơn với ta đôi chút.

Hắn ôm lấy eo ta, giọng nói cũng dịu đi: “Sao ta có thể trách nàng được? Nàng là Quý phi mà ta hết mực yêu thương.”

Nói rồi, hắn cầm lấy cây trâm vàng mà ta đưa cho hắn, nhẹ nhàng cắm vào tóc ta. Vai ta lộ ra, ánh mắt thẹn thùng, dẫn hắn vào trường kỷ. Khi áo quần đã được cởi bỏ, khi hai thân thể giao hòa, ta khựng lại, mở miệng hỏi:

“Hoàng thượng có biết ai đã giết huynh trưởng của ta không?”

Sắc mặt hoàng thượng lập tức tái mét, giọng điệu lạnh lùng: “Chẳng lẽ Quý phi hồ rồi ư? Oai Vũ Tướng quân là tự sát.”

“Nàng có biết ta đã tìm được long bào trong phủ của hắn không? Nếu không phải vì công lao hắn đã đóng góp cho đất nước thì đáng lẽ phải kéo hắn ra xé xác ra làm vạn mảnh cũng không quá.”

Ta cười khẽ, đưa tay xuống dưới thân hắn.

“Vậy long bào ấy không phải chính tay ngài giấu sao?”

Hoàng thượng tức giận, vừa muốn mắng ta nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn thay đổi hẳn.

“Vô lễ!”

Ta chẳng hề sợ hãi, cầm lấy hai vật ấy, nhắm chặt tay rồi bóp mạnh.

“Ngài hại ta không thể sinh con, ta cũng sẽ khiến ngài không thể có con, món nợ này ta xem như tha cho ngài rồi.”

Hoàng thượng thét lên một tiếng thảm thiết. Hắn ôm lấy vùng hạ thân, cơ thể cong lại như con tôm, đau đến mức suýt ngất đi. Ta cười nhạt, nâng tay rút cây trâm mà hắn đã tặng ta ra khỏi tóc.

“Nếu đôi mắt này đã mù rồi thì giữ lại cũng vô dụng.”

Khi hắn đau đớn quằn quại, ta liền dùng trâm đâm mù mắt hắn. Khi thị vệ vội vã xông vào, hoàng thượng đã trở thành một hoạn quan mù loà.
Đối diện trước những binh khí lạnh ngắt, ta hét lớn, chỉ trích tội ác của hoàng thượng.

“Trung thần lương tướng đều bị sát hại, triều đình đầy rẫy những kẻ đồng lõa!”

“Cẩu Hoàng đế này ngu ngốc vô năng, giết hại trung thần, hắn sẽ phải mang nhục suốt ngàn đời!”

“To gan!Dám bất kính với hoàng thượng!”

Nghe thấy câu quát mắng ấy, ta bật cười một tiếng.

“Hoạn quan mù loà ngu xuẩn như ngươi cũng dám xưng hoàng đế?”

“Được cá quên nơm! Hình phạt của Oai Vũ tướng quân chính là tương lai của các ngươi.”

“Ta sẽ từ trên cao nhìn xuống, đợi đến khi các ngươi phải đối mặt với sự trừng phạt khi Man tộc xuôi nam tràn xuống, xem triều đình các ngươi sẽ có kết cục ra sao!”

Nghe được những lời này của ta, hoàng thượng gầm lên đầy hận thù, giọng như bị xé nát.

“Bắt ả ta lại! Lăng trì! Lăng trì!”

“Trẫm muốn xẻo từng miếng thịt trên người ả ta! Trẫm muốn sống sờ sờ mà xẻo ả ta!!!”

“Nằm mơ!” Ta nâng trâm vàng lên, đặt vào cổ.

“Mạng của ta, chỉ có ta mới có quyền quyết định.”

“Ta sẽ từ cõi âm trông lên, nhìn hoàng đế hoạn quan mù lòa sẽ trở thành trò cười suốt ngàn đời!”

Nói xong, ta cầm trâm vàng, kiên quyết đâm vào cổ mình.

18.

Khi “sống” không dễ dàng như vậy, thì “chết” lại trở nên đơn giản vô cùng.

Vẫn là bóng tối quen thuộc, đau đớn lan tỏa khắp cổ.

Trong bóng tối, ta suy nghĩ rất nhiều. Ta đã nghĩ rằng cả đời này mình sẽ sống hạnh phúc đến già, nhưng không ngờ tất cả lại nằm trong mưu kế của kẻ đầu ấp tay gối.

Ta hối hận vì sự ngu muội của mình. Rõ ràng ở kiếp trước ta đã bị trượng phu đánh chết, vậy mà kiếp này vẫn tin vào những lời dối trá của nam nhân.

Ta đã tưởng Hoàng đế sẽ khác với những kẻ bình dân, nhưng cuối cùng thì bản chất cũng vẫn là như nhau.

Khi cần cầu xin, hắn ta sẽ đối tốt với ngươi, càng mong muốn cái gì, hắn càng chiều chuộng ngươi. Nhưng khi ngươi lơi lỏng, không còn giá trị, hắn sẽ lao đến xé nát ngươi như một miếng thịt.

Vì thế, khi ta tái sinh một lần nữa, không thể không tiến cung làm tú nữ.
Ta mua chuộc ma ma, hy vọng có thể sắp xếp ta làm người hầu hạ bên cạnh công chúa.

Kiếp này, ta sẽ không lặp lại sai lầm nữa.

Ta sẽ không làm phi tần của Hoàng đế, cũng không làm cung quyến của Hoàng tử.

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập