5.
Hôm ấy, ta đang quét dọn thì một tiểu nha hoàn hớt hải chạy tới.
“Hỉ Nhi tỷ sắp bị phu nhân đánh chet rồi! Ngươii mau đến xem chút đi!”
Ta cảm thấy sau gáy mình tê rần, chợt nghĩ đến lời tỷ tỷ nói về thiếu gia, trong lòng mơ hồ đoán được điều gì đó. Ta bảo nàng ấy mau đi báo cho mẹ ta, còn ta thì tức tốc chạy đến chỗ của phu nhân.
Còn chưa bước vào phòng, ta đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc. Ngay sau đó là tiếng phu nhân quát mắng:
“Ta vốn nể tình mẹ ngươi hầu hạ ta bao nhiêu năm, định bụng sau này tìm cho ngươi một nơi tử tế để gả, chẳng ngờ ngươi lại hạ tiện đến thế!”
“Đồ lẳng lơ này, có phải ngươi đã sớm mơ tưởng đến vị trí của ta rồi không?”
Giọng nói yếu ớt của tỷ tỷ đầy vẻ quật cường:
“Xin phu nhân minh xét, ta… ta chưa từng quyến rũ lão gia…”
Ta hoàn toàn không ngờ rằng người đó lại là lão gia!
Tỷ tỷ thường than phiền với ta rằng lão gia vừa già vừa hói, có thể làm ông nội nàng cũng được. Với tính cách kiêu hãnh của tỷ tỷ, sao nàng có thể nhìn trúng lão gia được chứ? Nàng thậm chí còn không muốn làm thiếp của thiếu gia cơ mà!
Ta không màng đến lễ nghi, vội vàng đẩy cửa xông vào phòng phu nhân.
Tỷ tỷ nằm sấp dưới đất như một cái xác không hồn, nửa thân dưới đã bị máu thấm ướt, nhưng đầu vẫn kiên cường ngẩng lên.
Ta “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt phu nhân, hai tay túm chặt lấy váy bà ấy, dập đầu liên hồi.
“Xin phu nhân minh xét! Tỷ tỷ luôn trung thành với phu nhân, chưa từng có ý phản bội!”
Sự xuất hiện của ta khiến phu nhân càng giận dữ hơn.
“Xem ra ta đối xử với các ngươi quá khoan dung, cho nên từng đứa từng đứa đều chẳng để ta vào mắt nữa rồi!”
Bà ấy giơ một chân đá vào ngực ta, ta lập tức cảm thấy khó thở.
Đúng lúc này, mẹ ta cũng chạy tới. Ta hoảng hốt nhìn bà, hy vọng bà có thể nói đỡ cho tỷ tỷ vài lời. Nào ngờ bà ấy thậm chí còn không liếc nhìn chúng ta lấy một cái, chỉ quỳ sụp xuống trước mặt phu nhân.
“Chỉ là hai đứa nô tài mà thôi, phu nhân muốn đánh muốn giết thế nào cũng được.”
“Chỉ mong người bảo trọng thân thể, đừng vì bọn hèn hạ chúng ta mà làm tổn hại sức khỏe.”
Nghe xong lời này của mẹ, dường như phu nhân đã nguôi giận phần nào. Bà ấy phất tay, ra hiệu cho chúng ta lui xuống.
Mẹ cung kính dập đầu, đứng dậy định đỡ ta nhưng ta lại né tránh.
6.
Tỷ tỷ nằm rũ người trên giường, hơi thở mong manh, đôi môi khô nứt đến tái nhợt. Vốn dĩ nàng như một đóa hoa hướng dương rực rỡ, giờ đây lại như sắp tàn úa.
Ta cầm khăn lau mồ hôi trên trán nàng, nước mắt không kìm được mà rơi xuống lã chã. Tỷ tỷ cố gắng nhếch môi cười, giọng nói yếu ớt:
“Muội khóc xấu quá.”
Ta không nhịn nổi nữa, ôm lấy mép giường mà gào khóc. Tỷ tỷ quay đầu đi, không dám nhìn ta. Giọng nàng run run:
“Bạc của ta đều để ở trong rương, muội cầm đi.”
Ta sụt sịt, nhào vào lòng nàng:
“Ta không cần bạc, ta cần tỷ.”
“Đồ ngốc, cứ coi như thay ta giữ hộ đi.”
Ta nghĩ đến việc mình có thể mang theo ký ức khi chuyển sinh. Kiếp này đã vậy, có lẽ kiếp sau cũng thế. Biết đâu có một ngày, ta thực sự có thể trả lại số bạc này cho tỷ thì sao.
Ta đem hết chuyện mình được đầu thai kể cho nàng nghe. Cuối cùng, ta hỏi:
“Nếu sau này chúng ta thật sự có thể gặp lại ở tương lai, ta phải làm gì mới có thể giúp tỷ?”
Nghe xong, ánh mắt tỷ tỷ dần lóe lên vài tia sáng. Nàng nghiêm túc suy nghĩ:
“Ngày mùng chín tháng chín năm hai nghìn không trăm hai mươi lăm, tỉnh Giang, thành phố Quảng Hán, giữa giao lộ đường Hòa Bình và đường Hồng Tinh, ta bị biển quảng cáo từ trên trời rơi xuống đập vào đầu.”
“Sau khi bị đập trúng, ta đã đến thời đại này. Nếu tương lai chúng ta thực sự gặp lại, xin muội… hãy cứu ta…!”
Giọng nàng tràn đầy nghẹn ngào, càng nói càng trở nên run rẩy.
“Ta không muốn đến cái thời đại ăn thịt người này nữa… Ta nhớ mẹ, ta muốn về nhà!”
7.
Đêm đó, tỷ tỷ ra đi.
Ta thu dọn di vật của tỷ tỷ, đặt cây trâm chưa kịp tặng cho nàng vào trong hộp.
Lần trước ra ngoài vào dịp Tết Nguyên Tiêu, tỷ tỷ đã nhìn cây trâm này mấy lần. Chỉ là nó quá đắt, ta dành dụm cả năm mới có thể mua được. Vốn định cho tỷ ấy một bất ngờ…
Ta oán hận mẫu thân, không muốn để tỷ tỷ dùng quan tài do bà mua. Mẫu thân chua xót nói:
“Hỉ Nhi là cốt nhục của ta, sao ta không đau lòng cho được? Nhưng nếu không trấn an được phu nhân, e rằng ta lại mất thêm một đứa con nữa.”
Trong phủ, chẳng ai bận tâm đến sự ra đi của tỷ tỷ, mọi thứ vẫn diễn ra như thường.
Về sau, ta mới nghe các nha hoàn bàn tán. Hóa ra hôm đó lão gia uống say, cưỡng ép tỷ tỷ trong lúc tỷ tỷ gác đêm. Phu nhân không muốn đối đầu với lão gia, nhưng cũng muốn răn đe ông ta nên đã đánh tỷ tỷ ba mươi trượng để thị uy.
Ta không tài nào tin nổi, tỷ tỷ của ta lại chết vì lý do này.
Sự tranh đấu giữa phu thê bọn họ, cớ gì phải dùng mạng sống của tỷ tỷ ta để dằn mặt nhau?
Lúc đó ta mới hiểu ra. Không chỉ có trượng phu có thể giết chết ta, mà chủ nhân cũng có thể nhẫn tâm xuống tay không chút lưu tình.
Hủy
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
Không có bình luận.
Đang tải...
Tên đăng nhập
Mật khẩu
Ghi nhớ đăng nhập