Torreja nghe đối phương trả lời dửng dưng như chuyện đương nhiên, trong lòng bỗng lạnh đi một chút, cũng dứt bỏ luôn ý định tiếp tục truy vấn.
Thế nhưng hắn cũng không chịu quỳ xuống đầu hàng.
Hai tay run rẩy, hắn gắng gượng từ từ giơ lên.
Ý đồ, rõ ràng vẫn muốn phản kích!
Will thấy vậy, cũng không định tiếp tục phí thời gian với đối phương.
Hắn nhẹ nhàng nhấc chân, mạnh mẽ tung ra một cú đá cực nhanh!
Rankyaku — Thuấn Chém!
Torreja, trong trạng thái gắng gượng kiệt quệ, căn bản không kịp phản ứng.
Chỉ cảm thấy trước mắt một tia sáng xanh nhạt lóe lên.
Rồi sau đó…
Một lưỡi trảm nguyệt nha cực nhanh đập thẳng vào ngực hắn!
Ầm!
Cả bộ giáp xích sắt kiên cố cũng bị trảm kích xé rách, để lộ ra nhiều khoảng trống phòng ngự đáng sợ!
Will không hề dừng thế công.
Thân hình hắn áp sát trong nháy mắt.
Hai tay giơ lên, đồng thời duỗi thẳng hai ngón trỏ, liên tục đâm ra như vũ bão!
Shigan — Quần Tinh!
Chỉ thấy Will như hóa thành một trận cuồng phong.
Hai cánh tay hóa thành vô số tàn ảnh mơ hồ.
Ngón tay cứng như sắt thép, mỗi một lần đâm tới đều chuẩn xác xuyên qua kẽ hở giáp xích, hung hăng đâm thẳng vào thân thể Torreja!
Pặc pặc pặc —!!
Dưới làn mưa đòn tàn nhẫn ấy, toàn thân Torreja không ngừng run rẩy kịch liệt, giống như một con rối bị giật dây.
Khóe miệng hắn, máu tươi trào ra cuồn cuộn.
Lúc này, hắn chẳng khác gì một món đồ chơi mặc người chà đạp, hoàn toàn mất đi năng lực chống trả.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi.
Will đã tung ra hơn mấy chục đòn công kích chí mạng!
Sau đó.
Hắn bỗng nhiên thu tay lại.
Đứng đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn xuống “tấm thân” đã tan nát trước mặt.
Torreja.
Thân thể hắn cứng ngắc, cố gắng đứng thẳng thêm được vài nhịp.
Trên người là vô số lỗ máu vẫn đang điên cuồng phun trào.
Chỉ chưa đầy hai giây.
Đầu gối Torreja rốt cuộc khuỵu xuống.
Ầm một tiếng, quỵ gục trên mặt đất, cả người co quắp, run rẩy như sắp hấp hối.
Hắn ngẩng đầu, miễn cưỡng đưa mắt nhìn lên.
Ánh mắt tuyệt vọng, nhưng miệng vẫn mấp máy, tựa hồ còn muốn nói gì đó.
Thế nhưng…
Will lạnh lùng giơ ngón tay ra.
Shigan ——!
Nhưng Will căn bản không thèm kiên nhẫn chờ đối phương trăng trối.
Hắn lạnh lùng siết chặt hai ngón tay, vạch ra một tàn ảnh xé gió, cực nhanh đâm thẳng vào cổ họng Torreja!
Động tác cương quyết, nhanh gọn không chút lưu tình.
“Ngươi hình như còn muốn nói thêm mấy lời,” “Tiếc là… ta lười nghe.”
Will nhẹ nhàng thu tay lại, lạnh nhạt bổ sung:
“An tâm đi, những tài bảo kia của ngươi, ta sẽ thay ngươi sử dụng cho thật tốt.”
Torreja theo bản năng dốc hết chút khí lực cuối cùng, run rẩy giơ tay lên che lấy cổ họng.
Cặp mắt vằn tia máu trợn trừng, ngửa đầu trừng trừng nhìn Will, vẻ mặt vặn vẹo đến dữ tợn.
“Đáng ghét… Thực sự là… Không cam lòng…”
“Hải vực rộng lớn như vậy… Còn có biết bao… tài bảo… còn chưa…”
Sát khí cận kề cái chết khiến trong đầu Torreja hiện ra vô số ảo ảnh tham lam.
Chấp niệm đối với tài bảo, đến phút cuối vẫn không buông xuống được.
Đáng tiếc.
Bằng đôi tay trần, hắn căn bản không thể ngăn được dòng máu cuồn cuộn tuôn ra từ vết thương trí mạng.
Cuối cùng.
Thân thể Torreja vô lực đổ gục xuống đất.
Hai mắt trợn trừng cứng đờ, khuôn mặt vẫn còn giữ nguyên nét không cam lòng sâu sắc.
Không còn động đậy.
Kết thúc.
Giải quyết xong Torreja.
Will cũng không có nửa điểm cảm khái.
Hắn đứng thẳng người, đôi mắt trầm tĩnh, lập tức bắt đầu tiến hành tổng kết lại trận chiến vừa rồi:
“Trong trạng thái không sử dụng Tam Sắc Bá Khí, chỉ dựa vào Lục Thức Thể Thuật.”
“Đối phó loại năng lực giả cấp độ như Torreja… hoàn toàn không hề uy hiếp nổi ta.”
“Xem ra, thực lực tổng hợp hiện tại của ta… Ở Đông Hải, đã không còn đối thủ đáng ngại.”
Một bên.
Nami cùng Karina nhìn thấy Torreja cuối cùng cũng thảm bại ngã xuống đất, lúc này mới âm thầm thở phào một hơi.
Ánh mắt hai nàng lặng lẽ chuyển hướng về phía Will.
Thấy hắn chỉ lặng lẽ đứng đó, sắc mặt lạnh nhạt, như đang chìm trong suy nghĩ.
Karina liếc mắt với Nami.
Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, lập tức nhẹ nhàng xoay người.
Rón rén.
Dự định thừa dịp Will đang thất thần mà lén lút chuồn đi!
Dù từ những lời Will nói, có thể đoán được hắn không phải Hải Quân.
Hơn nữa trên người cũng không mang theo cái khí chất thô lỗ hỗn tạp của hải tặc.
Rất có thể là một tên thợ săn tiền thưởng độc hành.
Thế nhưng… bộ dạng quyết đoán sát phạt vừa rồi… Điều đó khiến Nami cùng Karina càng không dám tin đối phương chỉ đơn thuần là một kẻ “người tốt” xuất thủ cứu người.
Người này lựa chọn ra tay cứu các nàng… rất có thể là vì một mục đích nào đó.
Vì vậy.
Ngay khi phát hiện có cơ hội chạy trốn, hai nàng lập tức không chút do dự đưa ra lựa chọn.
Will, lúc đó vốn đang chuẩn bị kiểm tra hệ thống bảng trạng thái, cũng lập tức phát hiện động tác nhỏ của hai người.
Hắn quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói sắc như đao:
“Được ta cứu rồi còn muốn chạy? Các ngươi tưởng vậy mà dễ à?!”
Lời còn chưa dứt.
Thân ảnh Will đã biến mất tại chỗ!
Một khắc sau.
Hắn đã lặng yên xuất hiện phía sau hai nàng, lúc này chỉ mới kịp rón rén bước ra vài bước.
Hai bàn tay rắn chắc đặt lên vai Nami và Karina.
Cảm nhận được sự ấm áp và áp lực nặng nề từ hai bàn tay kia, toàn thân hai nàng như bị đóng băng.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Biểu cảm cẩn thận dè dặt cũng trong nháy mắt cứng đờ.
Dưới ánh sáng phía sau chiếu tới, một cái bóng người cao lớn phủ trùm lấy cả hai, uy hiếp đến mức bọn họ không dám động đậy.
Mấy giây sau.
Tự biết vô lực phản kháng, Nami và Karina chỉ đành buông tha ý định trốn chạy.
Hai người miễn cưỡng xoay người lại, né đầu đi, gượng cười nịnh nọt.
Thấy hai nàng “thức thời” như vậy, Will cũng không làm khó thêm.
Hắn thu tay về, sắc mặt bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Thấy Will dường như cũng không có ý tứ ác ý sâu hơn, Karina dần dần ổn định lại tâm lý, bèn thử mở lời dò hỏi:
“Ân nhân, có thể cho ta hỏi một câu không?”
“Biết rõ thân phận của bọn ta rồi… tại sao ngươi vẫn chọn ra tay cứu giúp?”
“Thân phận?” Will hơi ngạc nhiên nhướn mày.
“Ý ngươi là… kẻ trộm?”
Karina khẽ gật đầu, Nami cũng đồng dạng, ánh mắt mang theo vài phần dè dặt lẫn hiếu kỳ nhìn Will.
Lúc này, hai nàng cũng không hề định tìm cách che giấu nữa.
Dù sao thì… đối phương nhìn qua cũng không giống hạng người dễ bị gạt gẫm. Ở loại thời điểm này mà còn coi đối phương là kẻ ngu, chẳng khác nào lấy mạng mình ra đánh cược.
Karina và Nami — những kẻ đã sớm dạn dày sóng gió trên biển — tất nhiên sẽ không phạm phải hành động ngu xuẩn như vậy.
“Tại sao à?” Will trầm ngâm một lát, rồi dứt khoát trả lời:
“Bởi vì các ngươi… không giống hải tặc.”
“Hơn nữa, có thể dưới tình cảnh nhiều người truy đuổi như vậy mà vẫn trốn thoát được lên đảo này, kinh nghiệm hàng hải của các ngươi… chắc chắn không tầm thường.”
“Mà điều đó, lại vừa vặn trùng khớp với thứ ta đang cần.”
“Ta chuẩn bị rời biển Đông, nên cần tìm một hoa tiêu đáng tin.”
Nghe câu trả lời thẳng thắn ấy, ánh mắt Karina lập tức sáng rực.
Nàng nhanh nhẹn lùi lại nửa bước, hai tay vỗ lên vai Nami từ phía sau, trên mặt nở một nụ cười ngọt như mật:
“A hì hì ~ ân nhân à, vậy thì ngươi coi như tìm đúng người rồi!”
“Nami đây là một hoa tiêu cực kỳ chuyên nghiệp đó!”
“Tối thiểu trong số những người ta từng gặp, chưa ai có kinh nghiệm hàng hải phong phú bằng nàng!”
Nami nghe thế, khóe miệng lập tức co giật, mặt đầy khó chịu, cắn răng nghiến lợi:
“Đáng ghét! Ngươi đúng là con hồ ly gian xảo!”
“A hì hì hì ~” Karina vừa che miệng cười khúc khích, vừa thong thả lùi lại hai bước, tay chắp sau lưng, trông vô cùng vô tội.
Nàng cười híp mắt nói:
“Đã có hoa tiêu rồi, vậy ta, cái kẻ vô dụng này, liền không làm phiền hai vị nữa.”
“Thật lòng cảm tạ ân nhân đã cứu mạng, chúc hai người lên đường thuận buồm xuôi gió nhé ~.”
Dứt lời, Karina lập tức đứng thẳng người, định xoay người rời đi.
Nhìn bộ dáng nhanh nhảu, như thể chỉ hận không thể lập tức biến mất khỏi tầm mắt Will, tránh bị hắn túm lại lôi đi luôn!..
Hủy
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
Không có bình luận.
Đang tải...
Tên đăng nhập
Mật khẩu
Ghi nhớ đăng nhập