Tô Thành chú ý đến thần sắc của đại bá Dương Mịch, kỳ quái nói: “Ta đắc tội ông ấy sao?!”
Dương Mịch nhỏ giọng nói: “Đại bá ta là người cổ hủ, đối với việc ta tiến vào giới giải trí đã rất bất mãn, biết quan hệ của ta với công tử, càng cảm thấy ta bị tiền của công tử mê hoặc, cam tâm tình nguyện làm tiểu tam cho công tử….”
Tô Thành trêu chọc: “Đại bá quả không hổ là giáo sư, nhìn người thật chuẩn.”
Dương Mịch cho hắn một quyền nhỏ, “Khi ta bị ngươi ngủ, ngươi có tiền đâu? Còn suốt ngày than nghèo, lừa tiền của ta! Hừ, ta bị tài hoa của ngươi mê hoặc! Hơn nữa ta không phải tiểu tam, ta dung túng ngươi tìm ba người tình!!”
Tô Thành ôm ngực, giả vờ bị thương, “Ngươi không giải thích với đại bá sao?”
“Giải thích rồi chứ, nhưng tài hoa ông ấy công nhận và tài hoa ta công nhận không giống nhau, diễn xuất tốt, biết hát, biết đóng phim, trong mắt ông ấy đều là tiểu đạo, chỉ có học bá như Vi Đông Dịch, ông ấy mới cho là có tài, Vi Đông Dịch ngươi biết chứ?!”
“Biết, người nổi tiếng khoa Toán đại học Yến Kinh mà, đại bá ngươi dạy Toán, ngưỡng mộ cậu ta là bình thường.”
“Đáng tiếc ngươi không phải học bá, nếu không đại bá ta chắc sẽ rất hài lòng ngươi, ta nói cho ngươi biết, đại bá ta là người hai mặt, đối với học bá có tiêu chuẩn hoàn toàn khác.”
Dương Mịch nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tô Thành thần bí cười, “Ai nói ta không phải học bá?!”
Dương Mịch bĩu môi, “Học bá ngươi còn thi Bắc Ảnh?”
“Hôm nay sẽ nói cho ngươi một chân lý, anh hùng không hỏi xuất thân, học bá không nhìn chuyên ngành!!”
Tô Thành hất cằm.
Mở hệ thống vạn năng ra.
Ta tuy không phải học bá.
Nhưng ta là kẻ có buff!!
—— Buff đến đây!!
Trong hệ thống tìm đạo cụ tạm thời liên quan đến chuyên ngành của đại bá Dương Mịch.
Đổi lấy và sử dụng.
Tô Thành trong chốc lát từ một người không biết gì về Toán học trở thành thiên tài Toán học.
Ngay sau đó.
Kéo đại bá Dương Mịch nói chuyện về vi tích phân, hàm phức, Toán ứng dụng.
Lão đầu ban đầu còn rất khinh thường, đây đều là lĩnh vực ta giảng dạy, ngươi một người làm đạo diễn múa rìu qua mắt thợ, chẳng phải tự rước lấy nhục?!
Nhưng chẳng mấy chốc đã lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ.
Đến cuối cùng.
Ông ấy thay đổi vẻ mặt lạnh lùng trước đó.
Nở nụ cười tươi rói.
Kéo Tô Thành bắt đầu so tửu lượng.
Ở giữa, cha mụ Dương Mịch và cả vợ ông ấy bảo ông ấy uống ít thôi.
Ông ấy lại vung tay áo, “Rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít, đám người tầm thường, tục tằng các ngươi hiểu gì? Ta và A Thành gặp nhau hận muộn, hôm nay không say không về!”
Dương Mịch đều ngây người….
Cẩu nam nhân ngươi một bộ rồi lại một bộ, ngay cả đại bá ta cũng có thể cho vào tròng à!!
Đến đây, nàng tuy kinh ngạc.
Nhưng vẫn rất vui vẻ.
Dù sao Tô Thành dỗ đại bá vui vẻ, nàng cũng được nở mày nở mặt mà!!
Cho đến khi tiệc gia đình sắp kết thúc.
Nàng thấy đại bá nắm chặt tay Tô Thành, mắt say lờ đờ, nhưng rất nghiêm túc nói:
“A Thành à, Mịch Mịch nó đầu óc ngu ngốc, không hợp với thiên tài như cậu, ta ấy à, cũng có một nữ nhi, tuy rằng không xinh bằng Mịch Mịch, nhưng tính cách dịu dàng, hiểu lễ nghĩa, nó hiện đang du học ở đại học Tự do Berlin, học cũng là khoa Toán, cậu và nó hẳn là có nhiều chủ đề chung…..”
Tô Thành nhịn cười, “Không được đâu đại bá, ta người này hoa tâm, ta nghe Mịch Mịch nói, trong mắt bác không dung được cát, ghét nhất là đàn ông hoa tâm.”
Dương Mịch đứng bên cạnh xem kịch vui nghe thấy những lời “kinh thiên động địa” này của đại bá.
Hoàn toàn không nhịn được nữa.
Tức giận nói: “Giáo sư Dương Tiểu Cảnh! Có ai lại đi đào góc tường chất nữ như ông không?!”
Đại bá ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
Lè lưỡi nói: “Ta không đào góc tường của ngươi mà, ta là muốn Loan Loan gia nhập các ngươi…..”
Loan Loan là tên con gái ông ấy.
Dương Mịch tức giận, nhìn sang bá mẫu bên cạnh, “Đại bá nương, người nghe xem, đại bá nói toàn những lời gì!!”
Bá mẫu Dương Mịch cũng rất tức giận—— Dù muốn đào góc tường, cũng phải lén lút mà đào chứ, lão già dạy học đến ngu cả người rồi! Hơn nữa…… nữ nhi nói không kết hôn thì ông không cho nó kết hôn sao? Nếu nó sớm gặp được đại soái ca như Tô Thành, có khi ta đã bế ngoại tôn rồi!!
Đang định phát động kỹ năng sư tử Hà Đông.
Huấn cho đại bá Dương Mịch một trận.
Lại thấy lão đầu lẩm bẩm trong miệng, đầu càng lúc càng cúi thấp, cho đến khi rơi xuống mặt bàn, vui vẻ ngủ thiếp đi.
Bá mẫu Dương Mịch giật mình.
Tiến lên xác nhận còn thở mới yên tâm.
Tô Thành vội vàng giả vô tội, “Không liên quan đến ta, ta vẫn luôn bảo đại bá uống ít thôi.”
Bá mẫu cũng không trách Tô Thành.
Tô Thành so tửu lượng với chồng bà ấy bà ấy nhìn thấy hết, là chồng bà ấy tự lượng sức mình, cứ nhất định phải ép bản thân!
Khó chịu lắc đầu, gọi cha Dương Mịch, “Tiểu Lâm, ông giúp tôi một tay, đưa lão Dương ra ghế sofa nằm nghỉ một lát.”
“Để con để con.”
Tô Thành xung phong nhận việc.
Bế xốc lão đầu nhỏ vào lòng.
Đưa ra ghế sofa ở phòng khách.
Cha mụ Dương Mịch nhìn thấy cảnh này.
Trong lòng dâng lên sự khâm phục đối với con rể như sóng cả trào dâng không ngớt.
Trong gia tộc bọn họ.
Khó đối phó nhất chính là đại bá Dương Mịch, Dương Tiểu Cảnh.
Làm người cố chấp, bảo thủ, có tài học.
Còn có chút coi thường giới giải trí.
Nhưng…….
Chính là lão đầu khó đối phó như vậy.
Cùng Tô Thành uống một bữa ở bàn ăn.
Không chỉ ngầm thừa nhận quan hệ mờ ám của chất nữ và Tô Thành.
Còn nảy ra ý định để con gái mình cũng gia nhập!!
Con rể này.
Quá trâu bò!!!
Đêm đó.
Tô Thành và Dương Mịch không đi.
Ở lại biệt thự của cha mụ Dương Mịch.
Tô Thành ăn xong cơm tối liền lấy lý do xử lý công việc, về phòng ngủ trước, Dương Mịch ở lại dưới lầu nói chuyện phiếm với cha mụ và mấy người thân thích.
Cho đến khi mấy người thân thích đều đi mới lên lầu.
Tô Thành đang gọi video với Lưu Diệc Phi ở tận Mỹ.
Trong video.
Lưu Diệc Phi đang khoe sự thay đổi của mình.
Mang thai bước sang tháng thứ năm, đã bắt đầu có dấu hiệu rồi.
Bụng nhỏ của nàng hơi nhô lên, có chút đầy đặn.
Dương Mịch đi đến gần Tô Thành liền nhìn thấy cảnh này, vội vàng chen vào trước ống kính, kinh ngạc nói: “Diệc Phi ngươi không bị rạn da khi mang thai à!!”
Rạn da thuộc một loại vân giãn.
Trong thời gian mang thai, do bụng phình to khiến sợi đàn hồi và sợi collagen của da bị tổn thương hoặc đứt gãy, da bụng mỏng đi và nhỏ lại, có thể xuất hiện một số hoa văn hình gợn sóng màu hồng hoặc tím khác nhau về độ rộng, dài ngắn.
Béo phì quá mức trong thời gian ngắn, cũng sẽ xuất hiện hoa văn tương tự —— đương nhiên, loại này thường được gọi là vân béo phì.
Lưu Diệc Phi trước tiên là chào hỏi Dương Mịch mới trả lời, “Mụ mụ ta nói bà ấy mang thai ta cũng không bị rạn, chắc là do di truyền.”
Dương Mịch nghe vậy không khỏi cau mày khổ sở, “Bụng mẹ ta có vân, nếu ta mang thai, không phải cũng sẽ bị sao.”
“Kiểm soát ăn uống là được, mụ mụ Đường Đường cũng có rạn da khi mang thai, nhưng Đường Đường mang thai lại không bị.”
Tô Thành an ủi nàng, “Chỉ cần trong thời gian mang thai không tăng cân quá nhanh, chú ý bảo dưỡng, sẽ không bị đâu.”
“Hy vọng vậy.”
Dương Mịch lại dời sự chú ý lên bụng no tròn của Lưu Diệc Phi, kỳ quái nói: “Không phải nói “bụng nhọn sinh nữ” sao? Bụng của ngươi nhìn nhọn thế kia, sao lại mang thai nữ nhi?!”
Lưu Diệc Phi cười nói: “Cái này ta biết, mấy ngày trước rảnh rỗi nên tra qua rồi, có nghiên cứu cho thấy, độ chính xác của việc đoán giới tính thai nhi thông qua hình dạng bụng của phụ nữ mang thai chỉ là 43% cho nên, cách nói này không đáng tin, siêu âm B hoặc xét nghiệm máu đáng tin hơn!”
“Ra là vậy.”
Dương Mịch tỏ vẻ đã hiểu.
Lưu Diệc Phi rất thức thời không làm phiền thế giới riêng của Tô Thành và Dương Mịch, nói vài câu liền tắt video…….
Hủy
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
Không có bình luận.
Đang tải...
Tên đăng nhập
Mật khẩu
Ghi nhớ đăng nhập