“Đường chạy ở đây dài hai trăm mét, hiện tại bề mặt vẫn là sỏi nhỏ, nhưng dự án làm đường chạy trải nhựa đã được phê duyệt rồi, hè năm sau sẽ khởi công, lúc đó cả sân bóng rổ cũng sẽ được làm cùng.”
“Đây là căng-tin, còn kia là tòa nhà tổng hợp. Phòng máy tính, thư viện, phòng thí nghiệm, phòng nhạc, phòng mỹ thuật đều nằm trong tòa nhà tổng hợp. Bên cạnh có hành lang nối hai dãy nhà với nhau, chính là khu lớp học.”
Không ngờ trường tiểu học Quế Quán dù diện tích không lớn, nhưng “nhỏ mà có võ”, thứ gì cũng đầy đủ, cảnh quan cây xanh cũng rất chăm chút.
Hiệu trưởng Vương Đông Hưng tiếp tục giới thiệu các lớp học:
“Trừ khối ba và khối sáu là mỗi khối có hai lớp, các khối khác chỉ có một lớp, đều nằm ở tòa nhà phía Đông kia. Riêng lớp đặc biệt thì ở tòa khác.”
Một tòa nhà mà chỉ dành cho một lớp… không, chỉ dành cho năm học sinh?
Vương Đông Hưng không để Lộc Minh kịp hỏi, nói tiếp:
“Theo quy định thì tiếng Anh, Khoa học và Tin học sẽ bắt đầu từ lớp ba, nhưng lớp đặc biệt thì cho học tất cả các môn này ngay từ đầu.”
Ông cười hỏi:
“Lộc Minh, tiếng Anh của em thế nào?”
Nghe vậy, Lộc Minh biết ý thầy Vương rồi. Với trường làng như Quế Quán, giáo viên phải dạy nhiều môn, Lộc Minh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Nhưng trong khoảnh khắc này vẫn không khỏi xấu hổ, bèn gãi mũi:
“À…môn ấy….em cũng không giỏi lắm!”
“Không sao đâu, tiếng Anh tiểu học chỉ cần cơ bản thôi.”
Vương Đông Hưng vỗ vai Lộc Minh, giọng nói kiên quyết:
“Vậy nhờ em dạy thêm môn Tiếng Anh với Đạo đức nhé.”
“Em thông cảm chút, lớp đặc biệt chỉ có hai giáo viên, còn mấy môn nhạc, mỹ thuật thì các em tự xoay sở. Nếu vất vả quá thì cứ việc đề nghị tăng tiền thưởng, yên tâm, kinh phí cấp trên lo.”
Lộc Minh: “……”
Đang nói, Vương Đông Hưng lại hạ giọng, đổi giọng:
“Nếu thực sự không muốn dạy cũng không sao, các trò ấy thực ra cũng chẳng cần mấy kiến thức đó.”
Có lẽ thấy Lộc Minh chưa rõ, ông nửa ẩn ý nửa giải thích:
“Lớp đặc biệt mà… học sinh đều khá đặc biệt, giáo viên bình thường cũng chẳng dạy được gì. Lớp này chỉ có hai giáo viên, người phó vừa rồi cũng chuyển đi vì sức khỏe, nên phần còn lại nhờ em lo giúp.”
Lộc Minh cân nhắc một hồi, rồi hỏi:
“Các trò ấy sức khỏe có gì lạ thường không ạ?”
Vương Đông Hưng chỉ mập mờ trả lời:
“Đại khái thế…nào…để thầy đưa em đến chỗ sẽ rõ.”
Chỗ ở của Lộc Minh là một căn nhà nhỏ hai tầng gần trường, trông bên ngoài còn khá mới, phía trước còn có sân vườn rộng rãi.
“Nhà này, ban đầu thầy xây cho con trai, mà nó làm ở thành phố Z, chẳng chịu về quê, nên cứ để trống. Đúng lúc vận dụng thành chỗ cho thầy, trò ở, cũng đáng lắm. Hiện trong nhà là thầy Phùng với năm học sinh của lớp đặc biệt. Thầy Phùng rất dễ gần, chúc hai thầy trò hòa hợp vui vẻ nhé.”
Vương Đông Hưng đưa chùm chìa khóa cho Lộc Minh:
“Đây là chìa khóa cổng, gara và xe máy điện. Garage có một chiếc xe đạp với một xe máy điện, ngày thường đi chợ hoặc đi loanh quanh chỉ dùng xe điện là được, còn muốn ra phố xem phim thì đi xe buýt, mười lăm phút có một chuyến, đi đến bến xe ở thị trấn. Có một chiếc xe hơi nhưng là xe của thầy Phùng.”
Lộc Minh gật đầu, ra hiệu mình đã nhớ kỹ.
Vương Đông Hưng tiến đến cửa, gõ mạnh:
“Thầy Phùng ơi! Tôi đưa thầy giáo mới tới rồi đây!”
Chẳng bao lâu, cửa vang lên tiếng “két” rồi mở ra.
Người mở cửa là một cậu bé trắng trẻo, mặt mũi thanh tú như búp bê, thân hình cao gầy, trông rất có thần thái, nhưng lại không bộc lộ cảm xúc gì, còn thêm vẻ già dặn trước tuổi.
Lộc Minh chợt có cảm giác đứa trẻ này nhìn hai thầy trò chẳng khác gì quan sát hai củ cải.
Quan sát người đối diện một lúc, khi ánh mắt cậu bé nhìn qua, Lộc Minh lập tức nở nụ cười thật tươi.
“Là Ức Hựu à.”
Vương Đông Hưng cúi xuống, kéo ánh mắt cậu bé hướng lại bên mình:
“Thầy Phùng đâu rồi?”
“Nghe nói có giáo viên mới đến, thầy ấy đi mua đồ ăn rồi, chưa về.”
Ức Hựu vừa nói vừa nghiêng người mời vào:
“Giờ chỉ còn năm đứa bọn em ở nhà thôi.”
Bên trong lúc nào cũng mở điều hòa hay sao mà vừa bước vào, Lộc Minh đã cảm thấy không khí mát lạnh chạy dọc sống lưng. Tựa như cánh cửa này là ranh giới cắt ngang chấm dứt cái nóng oi bức ngoài kia, khiến bản thân cảm thấy dễ chịu hẳn.
Bên phải là phòng khách, một chiếc tivi màn hình lớn đang phát bộ phim truyền hình ăn khách, trên sofa mấy đứa trẻ nằm la liệt, vừa nghe tiếng động đã đồng loạt thò bốn cái đầu nhỏ lên nhìn ra.
“Lại đây nào, cả đám qua đây.”
Vương Đông Hưng vẫy tay gọi, bốn đứa trẻ liền tụ lại đứng cạnh Ức Hựu thành một hàng thẳng.
“Lộc Minh này, đây là năm học sinh lớp đặc biệt mà thầy từng nói, hiện đều ở chung nhà với thầy Phùng.”
Ông quay sang lũ nhỏ, đi dọc từng đứa xoa đầu:
“Đây là giáo viên mới, thầy Lộc Minh. Các em phải ngoan, thầy Phùng chưa về, nhớ tiếp đãi thầy Lộc Minh cho tốt nhé…còn em, Tần Khâm, cấm nghịch ngợm đấy!”
Đứa bị nhắc tên khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi, tóc dài qua vai, còn nhuộm lọn đỏ, tóc buộc đuôi ngựa trông cực nổi bật, nghe vậy chỉ cười toe toét gật đầu.
Vương Đông Hưng có vẻ nóng ruột, cười gượng hai tiếng cho qua, dặn dò thêm vài câu cho có lệ rồi cũng không chờ thầy Phùng về, mà tạm biệt đi cả đám đi ngay. Căn nhà rất nhanh chỉ còn Lộc Minh với năm đứa nhỏ mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau.
Lộc Minh âm thầm quan sát từng đứa: cậu bé tên “Ức Hựu” thì điềm tĩnh, đối đãi có phần lạnh nhạt; Tần Khâm đích thực là kiểu thanh thiếu niên nổi loạn, nhìn là biết nghịch ngợm đúng như hiệu trưởng nhận xét; duy nhất có một bé gái, xinh xắn, lanh lợi, vừa rời khỏi ghế sofa đã lập tức chỉnh tóc và váy áo, rõ là người rất chú ý hình thức; còn lại một nhóc mập chỉ cúi gằm mặt không dám nhìn ai, chắc là rụt rè, mà trên cổ lại có vết đỏ như sợi chỉ, không biết là gì; cuối cùng là một cậu bé mặt trắng hồng, trên má có bớt đỏ nhạt, nãy giờ cứ đứng cuối cùng mỉm cười, ngoại hình khá nổi bật nhưng nếu không để ý cũng dễ bị mọi người bỏ qua.
Hủy
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
Không có bình luận.
Đang tải...
Tên đăng nhập
Mật khẩu
Ghi nhớ đăng nhập