Chương 233: Q.2 - Mệnh như cỏ dại (Một)

Chương 211: Mệnh như cỏ dại ( Một )

“Lin đại nhân, về công ty sao?”

Lâm Dược đi ra từ Afterlife bây giờ đang ngồi ở trên ghế sau xe.

Suzuki cũng đã sớm làm xong việc ở học viện Arasaka, bây giờ toàn bộ chuyển giao cho V, Phòng an ninh của học viện Arasaka làm việc không bền chắc tất yếu sẽ lọt vào phòng Counter-Intelligence thanh toán, một nửa quyền lực của bọn hắn cũng là nhằm vào nội bộ, rất hoàn mỹ nói là “duy trì trật tự nội bộ”.

Đương nhiên, Lâm Dược sẽ không làm việc bắn tên không đích, V cũng sẽ không xuất hiện tại nơi đó.

Phòng Counter-Intelligence sớm lấy được tình báo về việc học viện Arasaka sẽ bị tập kích ở một tháng trước, V đã nhìn chằm chằm vụ án này một đoạn thời gian, thế lực sau lưng nghe nói là phần tử phản đối công ty, Lâm Dược cũng không hỏi, tóm lại đi ra phải rồi thì phải có giác ngộ đi ra ngoài, hắn không có trông cậy vào V giảng cho mình nghe tất cả mọi chuyện.

Nhìn xem kiểu tóc già dặn trong kính chiếu hậu, ánh mắt Lâm Dược dường như tiến vào trạng thái chạy không, Suzuki yên lặng nghiêng đầu sang chỗ khác kiên nhẫn chờ đợi cấp trên trả lời.

Liền thuộc hạ như hắn đều cảm thấy Lin hiện giờ quá bận rộn…

Sau khi được mang ra tới từ đống người chết ở Dogtown, cơ hồ không nhìn thấy hy vọng thức tỉnh —— Đã có thể leo xuống từ trên giường bệnh thì đều xem như vận khí đỉnh thiên, bây giờ lại làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, tận lực giải quyết việc có ảnh hưởng lớn nhất ở lần này đối với các phương xí nghiệp của Night City và hộ không chịu di dời “Dogtown”.

Quá nhiều người có quan hệ với Lin, nhưng mà hắn đều làm được.

Hắn không dám tưởng tượng áp lực của Lin đại nhân lớn bao nhiêu khi đối mặt tổng bộ rất nhiều thứ là hắn đoán được từ một chút việc nhỏ không đáng kể, dù cho Suzuki muốn phân ưu cũng không cách nào làm đến.

“Night City…”

Lâm Dược nhìn chăm chú lên thành phố này tại sân sau của Afterlife.

Hắn giống như chưa từng thể nghiệm qua thứ mà tất cả mọi người trong tòa thành này truy đuổi, mộng tưởng.

Cách cửa sổ xe, còn có thể rõ ràng nghe thấy tiếng của xe bay phía trên, trong phố lớn ngõ nhỏ truyền đến tiếng quảng cáo dùng các loại ngôn ngữ khác biệt nhưng lại dùng ngữ điệu nhanh chóng tương tự để phát ra, đám người rộn ràng ở cửa ngõ, trong ngõ tối thỉnh thoảng có tiếng cười duyên của nữ nhân mang theo vài phần men say, nước bẩn tùy ý lan tràn trên mặt đất phản chiếu lấy quang ảnh linh động trên nhà chọc trời, sau đó bị sương mù phun ra từ nắp giếng dưới mặt đất che đậy.

Hắn lần đầu tiên dùng ánh mắt thật tình như thế để dò xét thành phố này.

Nhưng trái lại, thứ Lâm Dược càng nhớ kỹ lại là dáng vẻ của Dogtown, Graffiti trên đống đổ nát, hai mắt khi mọi người đánh mất tinh thần, kiến trúc lâu năm thiếu tu sửa, còn có tiếng súng vang như khúc nhạc.

Suzuki nghe lão bản thì thầm tên của tòa thành thị này, chưa hề nói bất kỳ lời nào chỉ là nhẹ nhàng chạy xe, dùng kỹ thuật điều khiển vững vàng lái xe ra Afterlife, trì hoãn tốc độ mà chạy trên đường cái chen chúc của Night City.

“Hô…”

Cửa sổ xe bị Suzuki nhẹ nhàng quay xuống, kèm theo một hồi không khí hơi hơi tanh rót vào, tầng khói mù trên mặt Lâm Dược tựa hồ tản đi một chút.

Võ sĩ trung thành thông minh ở chỗ hắn biết cấp trên cần gì, rất rõ ràng Lin tràn đầy mê luyến đối với Night City, có loại cảm giác hưng phấn hiếm thấy khi nhìn tòa thành thị này, nhưng nó lại để Suzuki rất không rõ —— Hắn thấy bây giờ Lin tựa như là người xứ khác, đang lần thứ nhất nhìn về Night City.

Kỳ thực Lâm Dược cũng không nghĩ nhiều như Suzuki.

Hắn chỉ cảm thấy còn sống thật là tốt, sống sót sau tai nạn sẽ để cho loại cảm giác này mãnh liệt hơn, hắn hiện tại đã làm tất cả việc trong tầm tay, cần một hồi nghỉ ngơi cho khỏe.

Cảnh sắc ngoài cửa sổ xe lao nhanh lướt qua, Lâm Dược lần thứ nhất biết Night City vì sao sẽ hấp dẫn rất nhiều kẻ nguyện ý bí quá hóa liều tới đây truy đuổi mộng tưởng.

Giống như là hài tử quái gở trong núi lớn lần thứ nhất nhìn thấy cao ốc chọc trời, đủ loại sự vật siêu việt trí nhớ kiếp trước đã cụ tượng hóa trước mắt, quảng cáo công nghệ cao không chỗ nào không có mặt, còn có văn hóa rất khai phóng và to gan, những thứ này có sức hấp dẫn trí mạng đối với linh hồn đang bế tắc.

Hắn thậm chí có một loại xúc động, muốn thật tốt thể nghiệm qua Night City vì sao sẽ để cho kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, cho dù là chết cũng muốn lưu danh sử sách.

Xe lái vào Japantown, không khí không quá dễ ngửi của Night City chui vào một tia mùi thơm nhân tạo quái dị —— Vừa ngửi qua thì đúng là mùi của mỹ thực tản mát ra, nhưng trên thực tế có mùi tinh dầu nồng đậm của thịt và mùi gay mũi tận lực nhân tạo mới có.

Lâm Dược lúc này mới nhớ tới tối hôm qua chỉ ăn vài miếng khi V chia đồ ăn cho mình, bận rộn đến bây giờ còn chưa có hạt gạo nào vào bụng.

“Suzuki?”

Suzuki kéo cửa sổ xe, “Lin đại nhân, ngài nói.”

Lâm Dược nhìn chằm chằm tiểu thương bày sạp trong Japantown ngoài cửa sổ, “Xuống ăn vặt.”

Xe chậm rãi dừng lại, Suzuki nửa ngày cũng không phát ra tiếng, Lâm Dược lúc này mới nghiêng về phía trước, tò mò liếc mắt nhìn Suzuki có sắc mặt khổ sở.

“Không mang tiền?”

Lâm Dược đưa tay vỗ vỗ bả vai Suzuki, “Ta còn không đến mức cắt xén tiền lương của ngươi để mua đồ ăn, xuống xe a.”

“Xin chờ một chút! Lin đại nhân.”

Suzuki nghiêng mặt qua, xoắn xuýt một hồi lâu, “Tha thứ ta, ta muốn nói thô tục.”

Lâm Dược cảm thấy kẻ có bài bản hẳn hoi này quá mức khả ái, liền chửi bậy đều phải xin chỉ thị cấp trên.

“Đồ ăn nhật nơi này, đơn giản chính là phân ! Ta đã ăn qua một lần khi ra làm nhiệm vụ… Ta không có cách nào để chúng nó vào trong bụng, nếu như nguyên liệu là do nông dân khổ cực trồng ra, ta sẽ nói bọn hắn là hỗn đản chỉ biết lãng phí thức ăn.”

Lâm Dược sửng sốt một hồi lâu.

Hiếm lạ, đây chỉ sợ là một đoạn văn dài nhất mà Suzuki mang cảm xúc nói qua.

“Làm sao có thể Suzuki…”

Nghe cấp trên nói, Suzuki cảm thấy chẳng lẽ vị giác của đại nhân gặp vấn đề, vừa định nói chuyện ——

Lâm Dược nói tiếp: “Làm sao lại lãng phí lương thực, yên tâm đi, đó đều là chất phụ gia và đồ nhân tạo, không có nguyên tố tự nhiên, ăn vào sẽ rất yên tâm.”

Suzuki Takera trợn tròn mắt.

“Xuống xe!”

Lâm Dược vừa định chui ra, Suzuki lại hô đợi chút, dù cho là Lâm Dược thì cũng có chút chịu không được cảm giác có rắm không thể một lần thống khoái phóng xong đủ phiền hà trong văn hóa làm việc của Nhật Bản, “Mẹ nó ngươi tốt nhất có việc, Suzuki.”

Suzuki thần sắc lúng túng chỉ chỉ âu phục trên người Lâm Dược, “ Cyberware của ngài có một chút vấn đề, ngoại trừ Corpo Plaza, dấu vết hoạt động của bang phái trong những địa khu khác là vô cùng thường xuyên…”

Lâm Dược cảm thấy Suzuki tám thành là đọc quá nhiều dự án an ninh từ máy móc, hắn không cảm thấy có bang phái nào có thể đến gần hắn.

Bất quá việc tầng dưới chót căm thù nhân viên công ty là thật sự, nếu như không muốn để mọi người trong Japantown đều biết hoặc là làm tin tức hơi lớn đi ra, tốt nhất vẫn là mặc lôi thôi chút, ít nhất âu phục cũng phải có nếp may, để có cảm giác giá rẻ, cũng có thể mặc quần áo phong cách Kitsch, tóm lại đừng như Corpo tùy thời gây sự với người là được.

Lâm Dược lắc đầu, lấy ra một kiện áo jacket từ phía sau.

Nhìn xem hoa văn quen thuộc trên áo jacket, Lâm Dược không khỏi nghĩ tới lúc V đi cùng mình tới Dogtown để giải quyết việc của Angie, hắn thuần thục đổi xong quần áo, ngậm lấy điếu thuốc chui ra ngoài từ phía sau xe.

Thanh âm huyên náo cấp tốc cuốn tới từ bốn phương tám hướng, ánh nắng lộ ra từ bầu trời mang theo có khói mù, có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời, Oracle của Kiroshi có cảm quan không khác với mắt thật mặc dù chưa khôi phục công năng chiến đấu mạnh mẽ, nhưng công năng cơ bản vẫn hoạt động bình thường, bởi vậy có một loại cảm giác hơi hơi chói mắt.

Lâm Dược lấy tay che trán, dần dần thích ứng tia sáng, vừa định cất bước thì lại thấy phía dưới giống như có vật gì đen thùi lùi.

“Ân?”

Nhìn xem cặp mắt to trên khuôn mặt vô cùng bẩn kia, Lâm Dược hơi nghi hoặc một chút.

Quần áo trên người đứa nhỏ này giống như chế tác từ nhựa plastic, khoan hãy nói, nó có 1 loại cảm giác như ca sĩ lang thang, chỉ có điều thật sự là không sạch sẽ, ngoại trừ con mắt ra thì những nơi khác rõ ràng đều là màu nâu đen khi có vết bẩn bao trùm, bây giờ mặt mũi tràn đầy mong đợi nhìn xem nam nhân cao lớn vừa xuống xe.

“Kuso!

Ai bảo ngươi đứng ở chỗ này?”

Suzuki long hành hổ bộ vòng qua tới từ sau xe, lông mày nằm ngang, lại phối hợp vết sẹo nơi khóe mắt và vết tích của Cyberware trên cổ, để cho hắn trông khá hung thần ác sát.

Đang khi nói chuyện, hắn định nhấc tiểu quỷ này lên rồi vứt qua một bên ——

“Tyger Claws!”

Đứa bé bị dọa sợ bởi Suzuki gầm nhẹ, vô ý thức định quay người, thế nhưng là con đường lồi lõm của Japantown để cho hắn lập tức đặt mông ngồi trên đất, nhưng mà chính là sơ sót này, Suzuki đều nhanh chạy bộ đến bên cạnh hắn.

“Chúng ta không phải Tyger Claws.”

Lâm Dược còn đang suy nghĩ đây là nam vẫn là nữ đã sửng sốt một chút, không biết hắn vì sao sợ hãi như vậy… Suzuki lập tức phản ứng lại cũng dùng tiếng Nhật để xua đuổi đứa nhỏ này.

“Không thu phí!”

Tròng mắt của đứa bé quay tròn, xem xét chính là một tiểu quỷ thông minh, “Lần này miễn phí cho hai vị đại ca!”

Thu phí?

Biểu lộ của Lâm Dược có chút cổ quái.

Đứa bé này còn không quá thông minh, “Là quý khách du lịch từ Nhật Bản sao?”

Du lịch?

Đánh chết Lâm Dược đều không nghĩ đến, Night City mỗi đêm đều sẽ có người ăn đất trên đường lại còn có khách du lịch.

Lâm Dược ngăn lại Suzuki, tạm thời coi là buông lỏng tâm tình, hơi hơi quỳ gối trêu ghẹo nói: “Ta từng tới Japantown, nhưng chưa nghe nói qua khi dừng xe cần thu phí —— Chẳng lẽ ngươi làm việc cho NCPD ? Bọn hắn thích mở hóa đơn phạt nhất , nhưng đây là phố đi bộ, ngươi có thể quản được sao?”

Đứa bé gặp nam nhân phía trước dễ nói chuyện ngoài dự liệu, hơi hơi nâng cao lồng ngực, khinh thường nói: “Cắt! Ai làm việc cho mấy con chó đen của NCPD ? Không nên vũ nhục ta tốt a?”

“Ngươi nói thu phí, ta muốn nhìn xem ngươi cầm tiền đi từ trong tay của ta như thế nào ?”

Lâm Dược kẹp lấy một trăm eddie giữa hai ngón tay, mỉm cười liếc mắt nhìn, đứa bé lập tức bị màu sắc của tiền hấp dẫn.

Kẻ này vẫn còn có chút định lực, nuốt nước miếng một cái, Suzuki ở sau lưng ngăn cản nói: “Đây chỉ là một tiểu quỷ muốn lừa tiền… Japantown còn nhiều hài tử như vậy.”

Lâm Dược lắc đầu, giải buồn ở đâu không được ? Huống chi người mình thường xuyên giao thiệp không phải lính đánh thuê chính là Corpo, trái lại đứa bé này càng có ý tứ hơn một chút.

Suzuki nhìn ra Lin quyết tâm phải nói chuyện với đứa nhỏ này, mặc dù không hiểu vì sao, nhưng hắn vẫn là hơi hạ thấp đầu thối lui đến sau lưng.

“Ta bảo đảm xe tốt của ngươi sẽ không bị cạo sờn ở trên con đường này… Ta thế nhưng là đại ca của mấy đứa bé ở khu này, bọn hắn đều nghe ta, đại ca của Tyger Claws nói với ta, chỉ cần ta trưởng thành liền có thể gia nhập vào bọn hắn, thành nhân vật ngưu bức hống hống của nơi này !”

Tyger Claws…

Xem ra làm thế lực lớn nhất chiếm cứ tại Westbrook, hài tử trong này cũng không cảm thấy bang phái là nhóm người phạm tội đang nghiền ép mọi người, dưới bầu không khí khó mà tự vệ của xã hội, vũ khí và sức mạnh thường thường lại là đối tượng được sùng bái, mà không phải là quan hệ cần cân nhắc có mâu thuẫn không.

“Tyger Claws sẽ thu phí bảo hộ, đây không phải là nghề đứng đắn gì.”

Đứa bé gãi đầu một cái, lấy đầu của hắn là không đủ để hiểu lời của người trước mặt.

Tựa hồ sợ câu chuyện đi vào ngõ cụt, đứa bé này đã quay đầu gân giọng la lên một tiếng tới phía sau, “Đều đi ra!”

Trong hẻm nhỏ cạnh một cửa hàng bán đồ người lớn, nhô ra thật nhiều đầu của trẻ con ——

Có nhiều hài tử tuổi nhỏ như này để cho hắn vô ý thức muốn nhìn cha mẹ của bọn hắn ở nơi nào…

Bọn hắn đều hiếu kỳ đánh giá nam nhân ngồi xổm cười và võ sĩ đầu tròn còn muốn hung ác hơn du kỵ binh của Tyger Claws sau lưng hắn, ánh mắt sợ hãi rụt rè, tựa hồ không dám đi ra.

“Xe chung quanh đây chỉ cần không đỗ tại bãi mà băng đảng cai quản, thì sẽ bị chúng ta chọc lốp hoặc làm hư, như vậy thì sẽ cần đi xưởng sửa xe của Tyger Claws… Chúng ta có thể cầm tới năm eddie làm tiền hoa hồng sau mỗi chiếc xe, nhưng ngươi hôm nay có vận khí không tệ, một trăm eddie mua xe ngươi bình an —— Không đúng, năm mươi!”

Lâm Dược bị kẻ lấm la lấm lét này chọc cười.

Khá lắm, mấy con sâu hút máu trong bang phái này cũng không buông tha bất kỳ chỗ nào, đều phải nhạn qua nhổ lông ở loại chuyện này.

“Tốt, một vấn đề cuối cùng, ngươi… Còn có cha mẹ của bọn hắn đâu?”

Đứa bé nhếch miệng, “Cha ta làm đồ ăn nhật tại đầu đường, bọn hắn… Ân, cũng là hài tử trong băng đảng của Tyger Claws, biết mẹ là ai, còn cha ruột —— Ta cũng không biết.”

“Khó tránh khỏi có ngoài ý muốn đi! Ngươi hiểu!”

Biểu lộ của Lâm Dược cổ quái…

Gia hỏa này hiểu cũng rất nhiều.

Nói đến chủ đề này, “đại ca” đã có một tia khí chất thành thục không tương xứng với độ tuổi.

Biểu lộ của Lâm Dược dần dần thu vào, đứa bé thầm nghĩ không tốt… Sớm nghe nói có chút đại nhân vật của Tyger Claws hỉ nộ vô thường, sẽ không phải là bọn hắn a?

Đứa bé vội vàng lấy tay ngăn trở khuôn mặt ——

Nhưng mà tiếp đó lại là tiếng nắn bóp tiền mặt kèm theo cảm giác nhỏ nhẹ trên ngực, một trăm eddie mình tha thiết ước mơ bây giờ hơi nhăn mà lẳng lặng nằm ở trong khuỷu tay…

Lâm Dược đứng dậy chỉ nói một câu “Đi thôi”, Suzuki duỗi ra ngón tay cách không chỉ vào tiểu thí hài này, lấy đó làm cảnh cáo.

Gặp tên kia đi xa, mấy hài tử kia mới tụ tập cùng một chỗ, mong chờ nhìn thấy tờ tiền mặt ở giữa.

Lâm Dược căn bản không có cân nhắc về xe, chỉ coi như là đưa tiền cho bọn nhỏ không khác biệt với ăn mày này đi mua đồ ăn, một trăm eddie là vừa đủ, không dễ dàng bị cướp, đủ mấy đứa bé phân chia.

Mặc dù sớm đã có giác ngộ, nhưng Lâm Dược vẫn cảm thấy dáng vẻ mới vừa rồi đã tạo thành so sánh rõ ràng với quảng cáo về xe thể thao cao cấp treo trên đường phố của Japantown, nếu như nhớ không lầm… Trên người mấy hài tử trong ngõ vừa rồi thậm chí còn có vết tích cải tạo từ Cyberware.

Dường như là cảm thấy bầu không khí quá nặng nề.

“Suzuki, dẫn ngươi đi ăn một lần thực phẩm nhân tạo, sẽ không để tâm chứ? Vừa rồi ngươi thế nhưng là có ý kiến rất lớn.”

Suzuki nhúc nhích môi, nào còn dám nói một chữ không… Nghĩ đến người cường đại đều có một chút dở hơi, chỉ là Lin đại nhân tương đối đặc thù thôi.

Lâm Dược rất hay thấy vết tích của Goro trên người hắn, kẻ kia đã giơ thịt viên xiên gà nhân tạo mắng to thứ này chính là phân…

Thấy Lâm Dược nhếch miệng lên cười.

Suzuki đã hỏi: “Ngài đang cười cái gì?”

Lâm Dược liếc một cái, “Cười có người kén chọn giống như ngươi, là người có ý tứ, đáng tiếc có chút ngu muội.”

Không biết có phải là bởi vì đứa bé kia nhắc nhở hay không, Lâm Dược ma xui quỷ khiến đi tới góc đường mà hắn nói tới, chỉ có một toa ăn cũ nát đậu ở chỗ đó.

“Ân? Lại là chỗ này.”

Đây cũng quá vừa vặn, Lâm Dược lần thứ nhất ăn mì sợi tại Night City chính là ở chỗ này!

Đầu bếp hơi mập dùng khăn mặt trên bả vai để lau sạch lấy mồ hôi trên trán, “Chào mừng ngài quang lâm khách nhân!”

Không có khách lại bận rộn như vậy, tựa hồ là đang chế tác một nhóm thức ăn nhanh.

“Xin ngồi!”

Lâm Dược ngồi xuống xong, chỉ chỉ mì sợi, “Muốn một phần này.”

Suzuki khổ sở trái lo phải nghĩ, cuối cùng tuyển mấy xâu thịt gà nhìn qua có “Độc tính nhỏ nhất”.

Lão bản gật đầu, liếc mắt nhìn tới khách nhân, “Kỳ quái, khách nhân đã tới đây ăn cơm một lần a ?”

Lâm Dược đang ngắm phong cảnh bốn phía đâu, không nghĩ tới kẻ chỉ gặp mặt mình một lần này lại có ấn tượng, hơi trầm mặc xong đã gật đầu trả lời: “Xem như thế đi.”

Lão bản cười tủm tỉm gật đầu, thuần thục bóp lấy nước sốt salad, “Xem ra trí nhớ của ta không tệ.”

Chủ đề đến nơi này liền không có.

Khi mì sợi nóng hổi được bưng đến trước mặt Lâm Dược, hắn cố ý đảo mấy lần, phát hiện không có vật như con gián nổi lên mới yên tâm cúi đầu hít một hơi.

Làm xong thì lão bản lau tay, dùng tiếng Anh có khẩu âm Nhật dò hỏi: “Hương vị không tệ a?”

Suzuki cắn xiên thịt gà một cái, nhịn nửa ngày, mới miễn cưỡng nuốt xuống, gạt ra một nụ cười cổ quái đầy uy hiếp lớn hơn tán thưởng, lão bản không tự giác mà hướng nhích lại gần Lâm Dược.

Lâm Dược ngược lại là hơi gật đầu, “Nguyên liệu từ lúa mì Chew 2, cũng không tệ lắm.”

Đầu bếp hai mắt tỏa sáng, “Khách nhân thực sự là có phẩm vị.”

Suzuki hơi mở to mắt, vô ý thức nhìn về phía xiên thịt gà trong tay, náo loạn nửa ngày đồ trong tay mình là nhân tạo?

Dựa vào…

Lâm Dược nín cười nhấm nháp mì sợi cũng không dễ ăn lắm, hắn hiện tại buông lỏng hơn bất luận lúc nào, tốc độ ăn cơm cũng rất nhanh.

Đến lúc hút một ngụm mì sợi cuối cùng vào trong bụng, Lâm Dược thỏa mãn ngửa đầu thở phào một cái ——

Suzuki cảm thấy ghế dưới mông có loại cảm giác hơi béo, mãi mới chờ đến lúc đại nhân ăn xong, vội vàng đứng lên muốn chuyển khoản rời đi.

Lâm Dược nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa định đứng dậy rời đi.

Một vật đen thùi lùi bị ném qua, lăn đến mấy lần trên mặt đất mới miễn cưỡng dừng lại.

Suzuki trong nháy mắt chắn phía trước, Lâm Dược dùng giấy ăn thô ráp lau sạch bờ môi, biểu lộ bình tĩnh.

Tầm mắt hắn dời qua, lạnh lùng nhìn về mấy tên Tyger Claws có tóc đủ mọi màu sắc xông tới.

Suzuki cúi đầu liếc mắt nhìn vật trên đất —— Không đúng, thi thể, mí mắt giật một cái.

Là… Đứa bé kia?!

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập