Chương 7: Q.1 - Tan học chớ đi

Lại là một sáng sớm.

Bùi Củ hai tay để trần sau khi luyện một trận kiếm ở trong sân, tắm rửa, mặc vào đồng phục, đeo cặp sách lên lưng, bên ngoài đã có người đang gọi tên hắn.

Bên ngoài có một học sinh trung học đang dạng chân ngồi trên xe đạp, đạp một cước ở trên tường hô hào: “Đại cưa, nhanh lên, đến trễ.”

“Đến.” Bên trong truyền đến trả lời, sau đó lại có tiếng đẩy xe đạp, tùy theo một người mở cửa, đẩy ra xe đạp, ngồi lên, đứng lên đạp.

“Nhanh lên.” Bùi Củ phía trước hô hào.

Hai chiếc xe đạp một trước một sau ra ngõ hẻm Thanh Y, trên lầu sát vách, có một nữ hài cũng đi ra, nàng thế mà cũng mặc đồng phục giống Bùi Củ, phía trên mặc áo thun ngắn tay màu trắng cổ màu xanh, phía dưới quần dài màu lam, một đôi trắng giày, tóc buộc tóc đuôi ngựa bằng dây thun màu xanh.

“Tiểu thư, cặp sách, trường học cách nhà không xa, thật không có ý định về nhà ăn cơm trưa sao?” Nữ tử trung niên hỏi.

“Không về, tới tới lui lui cũng thật phiền toái.” Tiếng của thiếu nữ mặc dù tương đối mềm mại, lại rất có chủ kiến.

“Vậy được rồi, tiểu thư, chúng ta đi thôi.” Nữ tử trung niên thuận theo trả lời.

. . .

Hai người Bùi Củ cùng đồng học Chu Du đều mua đồ ăn ở cửa hàng bánh bao Lão Đao Tử trên đường cái Tiền Môn ngay đầu ngõ hẻm Thanh Y.

“Đại cưa, ta mời ngươi ăn bánh bao lớn đi.” Chu Du mở miệng nói.

“A? Vì sao, làm chuyện gì có lỗi với ta sao?” Con mắt Bùi Củ nhìn chằm chằm Chu Du.

“Không có không có, ta không có nói cho Tứ Gia ngươi đi đánh nhau.” Chu Du vội vàng nói.

Bùi Củ cũng không hỏi lại, hắn cũng không nghĩ rằng Chu Du sẽ nói.

Bất quá, đang yên đang lành sao lại mời hắn ăn bánh bao lớn.

Bánh bao lớn của nhà này hai đồng một cái, bên trong rất nhiều thịt, bọn họ đều rất thích ăn, chỉ là hắn thích thì thích, nhưng không nỡ, cho nên thường thì sẽ là một bánh bao nhỏ bình thường, thêm hai màn thầu, vừa vặn một khối tiền.

Bùi Củ sống cùng gia gia, lợi nhuận của kiếm đường cũng không cao, cho nên cuộc sống cũng chỉ vừa đủ sống mà thôi, bình thường ăn gì ở bên ngoài, hắn đều là có thể tiết kiệm liền tiết kiệm.

“Vậy vì sao ngươi mời ta?” Bùi Củ lại một lần nữa hỏi.

Trước lồng hấp, người đến người đi, rất nhanh liền đến bọn họ.

“Hai lớn hai nhỏ.” Chu Du nhanh chóng nói.

Hai người cầm bánh bao rời đi quầy hàng, ngồi lên xe đạp, vừa đạp vừa ăn.

“Nói a.” Bùi Củ một tay đạp xe, cắn một cái bánh bao, có chút mơ hồ không rõ truy hỏi.

Gia gia từng nói, vô luận là ai đối tốt với ngươi hoặc là xấu với ngươi, đều có nguyên nhân, nguyên nhân hoặc là chính ngươi, hoặc là đối phương.

Bùi Củ sau khi ngừng một chút, tiếp tục nói: “Ta nói cho ngươi, nếu như trái với nhân tính thì đừng nói, ta là luyện kiếm, một kiếm có thể đâm xuyên cổ họng của ngươi, ngươi không chịu đựng nổi.”

“Cái gì?” Chu Du biểu thị mình nghe không hiểu, làm sao kéo tới luyện kiếm rồi? Mặc dù không rõ Bùi Củ có ý tứ gì, nhưng hắn cảm thấy khả năng không phải chuyện gì tốt, thế là tranh thủ thời gian nói: “Ta viết một phong thư, ngươi đưa giúp ta nhé!”

“Đưa ai vậy?” Bùi Củ hơi kinh ngạc hỏi.

“Ủy viên văn nghệ lớp các ngươi, Lưu Nghệ Giai.” Chu Du không biết có phải là có bánh bao trong miệng hay không, hay là xấu hổ, cho nên thanh âm có chút mập mờ.

“A, ngươi thầm mến nàng.” Bùi Củ vẫn là có biết, dù sao hai người thường thường đến trường cùng nhau, tự nhiên sẽ nói chuyện về các nữ sinh trong lớp của mình, mà Lưu Nghệ Giai ở lớp Bùi Củ bất kể là ăn mặc đều rất tốt, trong trường học rất nhiều người viết thư tình cho nàng.

Không chỉ có đồng học cùng cao nhất, thậm chí còn có lớp lớn, thậm chí nghe nói còn có trên xã hội.

Không nghĩ tới Chu Du mày rậm mắt to này cũng phóng ra một bước này.

“Được thôi, lát nữa đưa cho ta, ta giúp ngươi.” Hai người một tay đạp xe, đeo cặp sách, vừa ăn vừa đạp.

Trên đường đi, không ngừng có học sinh hội tụ thành một con sông thanh xuân, đi về phía Thần Trà xã khu Đệ Nhị trung học.

Để xe đạp dưới mái che trong trường, cũng khóa lại tốt.

Mà Chu Du thì là lấy ra một phong thư tình bọc giấy màu hồng, cũng không dám nhìn Bùi Củ đưa qua.

“Màu hồng a!”Bùi Củ trêu ghẹo nói.

Chu Du đỏ mặt muốn chảy máu, không nói tiếng nào.

Bùi Củ cầm trên tay niết niết, còn rất dày, thế là nói: “Được, nhất định đưa giúp ngươi.”

Hai người không chung lớp, bởi vì sắp vào học, thế là đi rất nhanh. Tách ra ở chỗ hành lang, Bùi Củ bước những bước dài, ba bước hóa hai bước, bước một phát lên ba bậc thang, chuyển một chỗ ngoặt, thế mà thật là đúng dịp nhìn thấy Lưu Nghệ Giai kia.

Một đầu mái tóc dài màu vàng óng nàng, đang cùng lên lầu với một nữ đồng học, Bùi Củ lập tức lấy ra thư tình bọc giấy màu hồng, hô: “Lưu Nghệ Giai.”

Lưu Nghệ Giai lập tức quay đầu, kinh ngạc nhìn Bùi Củ nói: “Làm gì?”

“Cho này!” Bùi Củ trực tiếp đưa tới, đối phương theo phản xạ tiếp nhận.

Hắn cũng không thấy ngại ngùng, dù sao không phải thư tình của hắn, cũng không hề nói ai đưa, bởi vì trong thư tình nhất định sẽ viết tên a.

Ai viết thư tình mà không kí tên chứ?

Cho nên hắn không hề nói là của ai, sau khi đưa cho đối phương, vẫn là ba bước hóa hai bước, nhanh chân lên lầu, bỏ qua các nàng.

Bất quá, trong tai hắn nghe được một đồng học khác hoảng sợ nói: “Oa, thư tình à, Bùi Củ à!”

Lưu Nghệ Giai đưa tay vuốt mái tóc vàng bên tai, miệng hơi hé ra, mặc dù không nói chuyện, lại hóa thành một loại ý cười không che giấu được.

“Nhìn xem, xem hắn viết gì?” Nữ đồng học kia muốn Lưu Nghệ Giai mở ra bay giờ, Lưu Nghệ Giai lập tức thu thư tình vào trong túi, sau đó nói: “Thứ này sao có thể cho người khác nhìn.”

“Hẹp hòi a, quỷ hẹp hòi.”

“Hừ!” Lưu Nghệ Giai đắc ý hừ nhẹ.

Bùi Củ không có nghe thấy đằng sau hắn, hắn trực tiếp đi vào từ phía sau phòng học, ngồi xuống giữa hàng cuối cùng, treo gậy gỗ dẹp mình luyện tập ở khe nhỏ bên cạnh bàn.

Lúc này, đồng học hàng phía trước lại lập tức quay đầu lại, nói: “Bùi Củ, kiếm xã chiêu tân, ngươi có muốn đi báo danh không?”

“Kiếm xã a, chuyện khi nào?” Bùi Củ cũng không ngoài ý muốn, hắn biết trong trường học có xã trưởng kiếm xã là giáo viên thể dục, hơn nữa còn biết xã trưởng có chứng nhận kiếm sĩ cấp một.

Toàn bộ trường học, học xã thịnh vượng nhất là thần bí lữ xã, sau đó là cách đấu xã, lại sau đó là một chút học xã tìm tòi bí mật, lại có là kiếm xã, về phần bóng rổ cùng bóng đá thì xếp ở càng phía sau.

Kiếm xã cũng không phải là lựa chọn đầu tiên của mọi người, cả lớp đều biết Bùi Củ luyện tập kiếm thuật.

Bởi vì mỗi ngày hắn đều mang theo một cây gậy gỗ giống kiếm, mới lên cao nhất không bao lâu, cũng đã đánh nhau mấy trận, hơn nữa là với những người lớn tuổi.

Huống chi, sơ trung hắn cũng đọc sách ở đây, toàn bộ trường học, thanh danh của hắn cũng không nhỏ.

Trong mắt rất nhiều đồng học, hắn chính là một tiểu hoàng mao không có hoàng mao, có thể ra ngoài trường khiêu chiến với lưu manh.

“Chờ tan học đi xem một chút.” Bùi Củ nói.

Chỉ là hắn vừu nói xong, ở cửa đột nhiên có người hô: “Bùi Củ là ai?”

Bùi Củ sững sờ, hắn nhìn người ở cửa, nói không biết lại nhận biết, bởi vì đó là một vị học trưởng lớp trên, xem như một vị nhân vật phong vân của trường học, không chỉ có người đẹp trai, còn có một thân kiếm thuật tốt, đã từng tham gia biểu diễn đại hội thể dục thể thao của trường học, rất nhiều nữ hài tử thích.

Hắn tên là Nguyên Bách Dật, mà hiện tại hắn đứng ở cửa, hô hào ai là Bùi Củ, để Bùi Củ nhận mặt một chút.

Người trong lớp không khỏi đều nhìn Bùi Củ.

Con mắt Bùi Củ khẽ híp một cái, hắn cũng không sợ ai, ai còn có thể ăn ai?

Bùi Củ rướn lên, nếu phía sau có chỗ tựa lưng, hắn đều muốn khẽ dựa về sau, nói: “Là ta, có chuyện gì sao?”

“Tan học không muốn đi.” Nguyên Bách Dật chỉ Bùi Củ, nói xong, quay người liền đi, lạnh lùng, lãnh khốc.

Hắn quay người đi, không cho Bùi Củ cơ hội nói chuyện, cả phòng học đều yên tĩnh, mà Lưu Nghệ Giai vừa tiến vào phòng học cũng nhìn về phía Bùi Củ, trong mắt sinh ra thần thái không hiểu.

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập