Ánh mắt Hàn Dĩ Đồng lập tức sáng, nói: “Chính là điều này.”
Ngón tay của nàng chỉ vào câu được thêm vào phía sau của ghi chép.
“Đến tột cùng nguồn truyền nhiễm là gì đây? Hay là nói, kỳ thật qua nhiều năm như vậy, chưa bao giờ cắt đứt nguồn lây nhiễm?”
“Tiền thân của Hải Dương Hoàn Cảnh Bảo Hộ Hiệp Hội là Cấm Đoạn Dương Vụ Bài Tra Tổ, hiện tại cơ hồ toàn bộ hiệp hội bị tiêu diệt, có phải là trả thù hay không?” Hàn Dĩ Đồng hỏi nghi hoặc trong lòng mình.
Trên mặt Bùi Tứ Gia cũng xuất hiện ngưng trọng, bởi vì nếu quả thật chính là như vậy, thì sự tình tuyệt đối không chỉ như hiện tại.
Nếu như dây xích truyền nhiễm vẫn chưa cắt đứt, mà là đang âm thầm truyền bá, vật thì trong toàn bộ Hải Thị, qua nhiều năm như vậy đến tột cùng có bao nhiêu người thành ngư quái rồi?
Thậm chí, nàng hoài nghi Bạch Long Vương kia rất thuận lợi bị giam cầm lại, kỳ thật cũng chỉ là một cạm bẫy để cho mình chủ quan.
“Tứ Gia, ngươi cảm thấy trong Tịnh Linh Cục của Hải Thị, phải chăng đã có người thành ngư quái?” Hàn Dĩ Đồng đã không quá tin tưởng đối với Tịnh Linh Cục cùng Tuần Bộ Cục của Hải Thị.
Trước đó nàng còn gọi là tiền bối, mà hiện tại rất tự nhiên gọi Tứ Gia.
Nàng vốn là cảm thấy người của Tịnh Linh Cục cùng Tuần Bộ Cục, đối với chuyện Hải Dương Hoàn Cảnh Bảo Hộ Hiệp Hội quá khinh thường mà lòng sinh ý nghĩa khác.
Lúc trước chỉ cảm thấy là quan hệ thiên ti vạn lũ giữa hai bên, hiện tại nàng thì đang hoài nghi, có phải trong đó có cao tầng đã thành ngư quái.
Loại chuyện này cũng không phải không có, quỷ quái ký sinh người bình thường rất dễ dàng, nhưng như vậy năng lực thường thường đều không cường đại, còn nếu như có thể ký sinh một chức nghiệp giả năng lực cường đại, vậy sẽ là rất đáng sợ.
“Nếu như hóa thành ngư quái, như vậy bề ngoài che dấu như thế nào?” Bùi Tứ Gia hỏi.
“Nếu là một người có thể thay đổi dung mạo đây?” Hàn Dĩ Đồng tròng mắt hơi híp lạnh lùng nói.
Bản thân nàng liền mặc quần áo màu đen cổ xưa, cả người bởi vì quanh năm nghiên cứu, mà nghiêm túc thận trọng, cho nên khi giọng nàng vừa lạnh xuống, lập tức càng nghiêm túc, tràn ngập một loại cảm giác uy nghiêm.
Bùi Tứ Gia dựa người về phía sau, hai tay giao nhau, nhìn nàng một cái, sau đó chậm rãi nói: “Phó cục trưởng Tịnh Linh Cục Giang Miên Hà, am hiểu biến hóa, có thể mô phỏng các loại thanh âm, tổ tiên từng là tổ trưởng 【 Cấm Đoạn Dương Vụ Bài Tra Tổ ] Giang Sung.”
“Tứ Gia lợi hại, đối với quan hệ của toàn bộ nhân vật chủ chốt của Hải Thị thuộc như lòng bàn tay, thím nói, nếu như ta có điều gì đó không chắc chắn, nhất định phải đến hỏi Tứ Gia một chút, quả nhiên không đến nhầm.” Hàn Dĩ Đồng chỉ là người tương đối nghiêm túc, cũng không phải là không hiểu nhân tình thế sự.
“Khoảng thời gian này, Hoàng Đế không ở Hải Thị, tịnh hóa sự kiện để lộ thần bí, đều là từ Phó cục trưởng thứ nhất, Giang Miên Hà đang đảm nhiệm.” Tứ Gia cũng không trả lời câu lấy lòng của Hàn Dĩ Đồng, chỉ là trên mặt cũng nhiều hơn mấy phần ý cười.
“Đúng.” Hàn Dĩ Đồng khẳng định nói.
“Giang Miên Hà tổng cộng có bao nhiêu năng lực, ngươi biết không?” Bùi Tứ Gia hỏi.
“Năng lực của mỗi một vị lãnh đạo đang giữ chức vụ đều là bí mật, nếu không có lý do tuyệt đối, ta không có cách nào biết được năng lực của nàng, hơn nữa, hiện tại đi thăm dò, rất khả năng kinh động nàng.” Hàn Dĩ Đồng nghiêm túc nói.
Có một điểm nàng còn chưa nói, bởi vì có đôi khi hồ sơ năng lực của người đang giữ chức vụ, cũng chưa chắc ghi chép chuẩn xác, có ít người sẽ cố ý báo thiếu, hoặc là báo giả, người ghi chép cũng không có ai sẽ yêu cầu họ biểu hiện ra, loại hồ sơ năng lực này, đã trở thành hình thức.
Hơn nữa, Bùi Tứ Gia vừa mới nói Giang Miên Hà am hiểu biến hóa, có thể mô phỏng các loại thanh âm, điều này trước đây nàng cũng không biết.
Nàng chỉ biết, năng lực của đối phương là có quan hệ với nước, đánh nhau với nàng, không thể ở gần nước, càng không thể ở trong nước.
Lúc này Bùi Tứ Gia chậm rãi nói: “Nàng thích hát hí khúc, ta từng nghe nàng hát qua một đoạn, trong thanh âm có ý mị hoặc, tuy không mãnh liệt, nếu không phải cố ý hoài nghi gì, căn bản là nghe không ra, lại hoặc là sẽ cho rằng nàng hát hí khúc vốn dễ nghe như vậy, nhưng ta có thể khẳng định, trong năng lực của nàng, nhất định có điểm ‘Mị hoặc’ này.”
“Chỉ là nàng rất ít triển lộ, tựa như thuật biến hóa của nàng, cũng là ẩn giấu. Năng lực thật sự mà nàng hiển lộ ra bên ngoài, cấm nước, vào nước không dấu vết, thủy long vũ, bọt nước cấm tù, về phần còn có năng lực khác hay không, cũng không biết.”
Hàn Dĩ Đồng nghe xong những năng lực này, liền cảm giác nàng khó đối phó.
Tuy nói mỗi một loại năng lực kỳ thật không dễ chia mạnh yếu, đều xem là ai đạt được, còn phải xem người nào dùng, xem đối phương lĩnh ngộ sâu bao nhiêu đối với năng lực.
“Vẫn là Tứ Gia lợi hại, thế mà đối với nàng hiểu rõ như thế, bất quá, Tứ Gia, làm sao biết nàng có thuật biến hóa?” Hàn Dĩ Đồng nghi ngờ hỏi.
“Bởi vì tiên tổ của nàng Giang Sung biết, người biết thuật biến hóa này, mỗi nhiều một loại biến hóa, trong tóc liền sẽ mọc thêm một sợi tóc có màu sắc khác biệt, mặc dù nàng có thể thông qua phương thức nhuộm tóc che đậy, nhưng người đi qua đều để lại dấu vết, ngỗng qua lưu tiếng, chỉ cần xem tóc nàng có thường xuyên nhuộm hay không là biết.”
“Tóc của nàng so với người bình thường càng đen, có thể thấy được là thường xuyên nhuộm, nếu như không tất yếu, cần gì phải thường xuyên đi nhuộm tóc, nhất định là vì che đậy tóc có màu sắc khác.” Bùi Tứ Gia nói.
Hàn Dĩ Đồng tán thành thuyết pháp của Bùi Tứ Gia, tùy theo nói: “Nếu biết năng lực của nàng, như vậy liền có biện pháp nhằm vào nàng.”
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên bắt đầu mưa rơi, tí tách tí tách.
Thời tiết của Hải Thị vốn biến đổi thất thường, thường xuyên trời mưa, hơn nữa trong gió cũng thường mang theo khí ẩm, sương mù cũng nhiều, ở trong Hải Thị trời đột nhiên mưa là hiện tượng bình thường.
Nhưng trời đổ mưa vào lúc này, Hàn Dĩ Đồng liền nhíu mày, nàng mới biết được năng lực của Giang Miên Hà kia có quan hệ với nước, ở trong nước có thể phát huy tác dụng càng lớn, trời liền mưa, nàng cảm thấy quá trùng hợp, trong lòng cảnh giác.
Mưa rất nhanh liền lớn, từ cơn mưa nhỏ, thành mưa rào tí tách tí tách, ngay cả cơ hội cho người ta rời đi đều không có, giống như cơn mưa này muốn lưu Hàn Dĩ Đồng làm khách ở trong kiếm đường này.
Sắc trời lập tức tối xuống.
Mưa rơi trên mảnh ngói gian phòng lân cận kiếm đường, hình thành một mảnh âm thanh, che lấp mọi âm thanh khác.
Mà Bùi Tứ Gia cũng đi ra, nhìn xem bầu trời tối xuống này, nói: “Mưa này không bình thường.”
“Tứ Gia cảm thấy không bình thường, vậy nhất định không bình thường.” Hàn Dĩ Đồng nói xong, đưa tay nắm nước mưa chảy xuống dưới mái hiên, sau khi nhào nặn ở trong nước, lại đặt ở trước mũi ngửi, nói : “Trong nước mưa này có mùi tanh của biển.”
Bùi Tứ Gia lại cười nói: “Nói chính xác hơn là mùi tanh của cá.”
Hàn Dĩ Đồng vẻ mặt nghiêm túc gật đầu nói: “Xem ra, ta đến tìm Tứ Gia ngài, là bị người nhìn thấy.”
“Đúng vậy a, việc này nhưng không đơn giản như vậy, ngươi nghe, trong mưa có tiếng gì đó?” Bùi Tứ Gia nói.
Hàn Dĩ Đồng chỉ khẽ nghiêng đầu, nghe trong chốc lát, liền nói: “Đây là tiếng ngư quái.”
Hủy
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
Không có bình luận.
Đang tải...
Tên đăng nhập
Mật khẩu
Ghi nhớ đăng nhập